Từ trên xuống dưới Thục Sơn kiếm phái tuy rằng cũng có chút áp lực nhàn nhạt bao phủ, nhưng vẻ mặt của mọi người đều thong thả. Nhìn bọn họ, không ai nghĩ rằng toàn bộ THục Sơn môn phái đang đối diện với nguy cơ tan rã. Càng không vẻ nặng nề như núi đổ xuống đầu. Nơi này vẫn tràn ngập ánh nắng tươi sáng, mọi người nhẹ giọng cười nói.
Trên thực tế, trong lòng mọi người cũng không thoải mái. Bọn họ có sự tin tưởng tuyệt đối với Lăng Tiêu. Nhưng kẻ thù tới lần này là lực lượng đủ để bất cứ gia tộc nào ở Nam Châu run rẩy.
Cho dù là thế lực đỉnh cấp có đủ thực lực chống lại cũng phải trả giá nặng nề. Huống chi Thục Sơn phái chỉ là một môn phái nhỏ non trẻ như vậy.
Nhưng sự đoàn kết của toàn bộ THục Sơn phái từ trên xuống dưới cũng đạt tới một trình độ trước nay chưa từng có.
Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.
Hơn nữa, bọn họ đều yêu thương sâu sắc môn phái non trẻ nhưng đầy sức sống và có tiền đồ mênh mông này.
Từ đáy lòng mọi người đang cố kìm nén một ngọn lửa giận. Ngọn lửa giận chưa lập tức biểu hiện ra ngoài, nhưng tựa như một cái mầm được chôn sâu trong đất, chỉ cần có cơ hội thích hợp, sẽ có một ngày, vươn mình lớn lên thành đại thụ che trời.
- Sĩ nhục môn phái ta là sĩ nhục ta. Ta thề sống chết cũng quyết bảo vệ môn phái.
Mấy vạn đệ tử Thục Sơn phái tề tụ về quảng trường sinh hoạt chung. Người đông nghìn nghịt, nhất tề giận dữ hét lên, âm thanh rung trời. Bị tình cảnh này ảnh hưởng, trên mặt mỗi người đều mang theo nồng sự bi phẫn và kích động vô cùng.
Đám thành viên cao cấp của Thục Sơn phái bay ra khỏi thác nước, bay đến quảng trường cách nơi này chừng hơn bảy mươi dặm. Nơi này là nơi tập trung đông đảo nhất toàn bộ Thục Sơn phái đệ tử - ngoại môn.
Nhìn biểu tình trên mặt đám ngoại môn đệ tử, trong lòng Lăng Tiêu cũng dâng lên một cỗ hào khí xung thiên. Cách đây chưa lâu, mình cũng giống như một người trong đám người trước mặt. Mặc dù khi ở Tu Chân giới, thân phận của mình cao hơn những ngoại môn đệ tử như bọn họ mốt ít. Nhưng tình cảm gìn giữ môn phái thì như nhau.
Điều đó ảnh hưởng sâu sắc đến Lăng Tiêu
Nếu không, ở thế giới này, Lăng Tiêu thành lập thế lực, hoàn toàn có thể dùng tên của hắn, qua đó để lại dấu ấn của mình.
Cần gì phải tiếp tục cái tên Thục Sơn phái?
Tuy rằng đám người trong sư môn ở thế giới kia có khả năng vĩnh viễn sẽ không biết, hơn một trăm năm trước tên nội môn đệ tử xui xẻo bị thiên kiếp đánh trúng lại tái sinh ở một thế giới mới, và phá triển rực rỡ.
Nhưng ở trong lòng Lăng Tiêu, vẫn xem môn phái của mình như là một nhánh của Thục Sơn phái.
Một ngày nào đó, Lăng tiêu hy vọng mình có thể chính mồm nói cho tất cả môn nhân THục Sơn phái, các ngươi không cô độc. Còn có hàng ngàn hàng vạn người giống như các ngươi. Bọn họ thuộc về thế giới kia. Nơi đó, mới thực sự là nhà của các ngươi.
Tựa như kẻ lãng tử lang thang khắp nơi. Bất kể đi có bao xa, bất kể đi đến đâu, vướng bận duy nhất trong lòng, chính là nơi hắn chôn nhau cắt rốn. Bất kể nơi đó là bần cùng, hay là phú quý, bất kể nơi đó là thê lương hay là phồn hoa.
Bởi vì ở trong lòng hắn , chỉ có đó, mới là nhà.
- Các người đều rất tốt.
Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn bình thản như vẫn chưa từng có chuyện gì xảy ra, đôi mắt như giếng cổ khong chút xao động. Nhưng trong cặp mắt đó đã rướm lệ. Tất cả mọi người bên cạnh Lăng Tiêu đều cảm giác được biến hóa trên người hắn, không khỏi hơi có chút giật mình nhìn tông chủ tuổi trẻ nhưng là một thiên tài chân chính này.
Tình cảm Lăng Tiêu toát ra trogn lúc vô ý chẳng những không ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng mọi người, ngược lại càng làm cho người ta tôn kính Lăng Tiêu hơn vài phần.
Một người sinh động mới là một người thực sự hoàn hảo.
- Ta vinh hạnh vì các ngươi.
Tiếng của Lăng Tiêu không dõng dạc, vô cùng yên ả, như kể lại một chuyện đơn giản.
Nhưng toàn bộ mấy vạn người trên quãng trường đột nhiên trở nên vô cùng im lặng. Đôi mắt mỗi người đều ửng đỏ. Vài nữ đệ tử, mím môi, hai bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không biết, cố gắng không cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Từ khi Thục Sơn phái chia ra thành nội môn, ngoại môn và tinh võ đường ba bộ phận. Người tiến vào Tinh Võ đường có lẽ còn không có nhiều cảm giác lắm. Nhưng những đệ tử ở lại ngoại môn lại có cảm giác mình không bằng người. Tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là do thời gian tu luyện của bọn họ không đủ dài, nhưng chính bọn họ lại có cảm giác mình là kẻ đến sau.
Hôm nay, câu nói thản nhiên của Lăng Tiêu hoàn toàn chứng minh một chuyện, trong mắt tông chủ, bọn họ và nội môn đệ tử, Tinh Võ đường đệ tử giống nhau. Đều là người của Thục Sơn.
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho các ngươi hiên ngang ngẩng cao đầu làm người. Thục Sơn phái cũng không phải là môn phái mà ai muốn khinh khi cũng được.
Tiếng của Lăng Tiêu to hơn rất nhiều, rống lớn nói:
- Ta muốn các ngươi nhớ kỹ. Từ nay vè sau... Chỉ có chúng ta ức hiếp người khác. Tuyệt đối không có người khác ức hiếp chúng ta.
Hô.
Mấy vạn người trên quảng trường như ngừng hô hấp. Im lặng một mảnh, quảng trường mấy vạn người im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếgn.
Rống.
Ngay sau đó, bất kể nam nữ đệ tử, không kìm lòng nổi rống lên. Rất nhiều người kích động, cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa.
- Tông chủ vạn tuế.
Một thanh âm sắc nhọn vô cùng đột ngột vang lên, như bạch hạc bay lên khỏi mặt đất, hướng đến trời cao.
- Tông chủ vạn tuế.
Ngay sau đó mấy vạn người cùng nhau hô vang, khí thế như dời non lấp bể. Rất nhiều vận công lực, cùng nhau đem tiếng hô vang vọng khắp phạm vi hơn mười dặm.
Tiếng hô vang đến tai đám người đang tới. Mười ba cường giả đỉnh cao ảnh giới đại viên mãn cao cấp. Hơn ba mươi người cảnh giới đại viên mãn trung cấp, hơn năm mươi người cảnh giới đại viên mãn sơ cấp, tất cả cùng ngẩng đầu lên, sau đó thoáng nhìn lẫn nhau.
Trong đó có một trưởng lão của Tôn gia cảnh giới đại viên mãn cao cấp, đầu tóc bạc phơ, chòm râu dài phất phới, nhìn rất tiên phong đạo cốt khẽ nhíu mày nói:
- Đang tiến hành động viên trước trận chiến sao?
Có kẻ trong đám người phía sau khinh thường nói:
- Chỉ bằng đám tôm tép Thục Sơn phái? Đừng đùa. Lần này nếu không phải vì cần lập uy thì đâu cần dùng đến nhiều cường giả đỉnh cao như bọn ta đi diệt một môn phái nhỏ khôgn có mấy cường giả trấn thủ?
- Đúng vậy, Thục Sơn phái này cũng thật là xui xẻo. Nam Phương liên minh chúng ta vừa mới thành lập, chính là lúc cần lập uy. Bọn họ liền nhảy ra, giống như là phối hợp với chúng ta vậy, ha ha ha ha.
Cả đám người cười vang. Hoàn toàn khác với bề ngoài ra vẻ thoải mái của đám người Thục Sơn phái, tâm tình những người này thật sự thoải mái.
Diệp Thiên tuy rằng thua trong tay Lăng Tiêu. Mấy ngàn tinh nhuệ cảnh giới tu luyện giả của các gia tộc tinh nhuệ tuy rằng cũng chết trong tay Lăng Tiêu. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lăng Tiêu là đối thủ không thể chiến thắng. Thục Sơn phái là núi cao không thể lay động.
Trên người ngươi có thể gắn mấy cái đinh?
Anh hùng không chống được cả đám. Mãnh hổ nan địch quần hồ.
Từ chuyện Lăng Tiêu chiến thắng Diệp Thiên mà phân tích ra, tuy rằng không thấy quá trình bọn họ đánh nhau, nhưng DIệp Thiên chạy thoát là chuyện mọi người có thể khẳng định. Bởi vì trước trận chiến này có người từng nhìn thấy qua Diệp Thiên, hơn nữa Diệp gia cũng khẳng định rồi, Diệp THiên cũng chưa chết.
Diệp Thiên có cảnh giới đại viên mãn cao cấp, Lăng Tiêu chỉ có thể đánh bại hắn mà không thể giết chết hắn, cũng chứng tỏ, thực lực của Lăng Tiêu cao lắm cũng chỉ là một mức nào đó trong cảnh giới đại viên mãn cao cấp.
Chắc chắn không phải là cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong.
Bởi vì một người cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong muốn giết một người đại viên mãn cao cấp căn bản là không cần tốn sức. Điểm này, tất cả những người đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn đều hiểu rất rõ.
Tựa như đại viên mãn sơ cấp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra , tuyệt đối không phải là đối thủ của một đại viên mãn trung cấp.
Cho nên, trong mắt những người này, cho dù đánh giá cẩn thận lắm thì xuất ra bốn gã cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp đã là xem trọng Lăng Tiêu lắm rồi. Nhưng bởi vì trên người Lăng Tiêu đã rất nhiều chuyện bất ngờ, không thể lấy chuẩn mực bình thường mà đánh giá Lăng TIêu , nên lại xuất thêm hai cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp... sáu cường giả cảnh giới cao cấp đại viên mãn đối phó một Lăng Tiêu, chỉ sợ là, một chiêu là có thể giết hắn rồi.
Cho nên, khi tiếng hô vang động viên tinh thần trước trận chiến từ Thục Sơn phái truyền tới, trong mắt những người này, quả thực là một chuyện rất nực cười.
Khi bọn họ bước vào phạm vi Thục Sơn phái cũng hơi chấn động.
Khối cự thạch cao cả cây số kia đâu thể gọi là một khối đá? Đó là cả một tòa núi đá.
Tám chữ khổng lồ hùng hồn cứng cáp, đúng như đồn đại, trong mỗi chữ ẩn chứa vô tận kiếm ý. Tập hợp tinh hoa kiếm kỹ trong thiên hạ, bất quá cũng chỉ đến thế thôi.
Cho nên, có mấy người từ đầu cảm thấy không thể quá tin vào lời đồn đại, sau khi nhìn thấy tám chữ này, đột nhiên cảm thấy lời đồn đại quả thực vẫn còn quá khiêm tốn.
Tám chữ này đâu chỉ ẩn chứa tinh hoa tất cả kiếm kỹ trong thiên hạ? Nó còn ẩn chứa vô số thiên cơ. Thiên địa pháp tắc như ẩn như hiện. Nếu có thể ngộ được một chút trong đó, đối với tu vi của bọn họ sẽ có những bước tiến nghiêng trời lệch đất.
Người thực lực càng mạnh, cảm giác càng rõ ràng.
Rất nhiều người sau khi thấy tòa núi đá thật lớn này, cái nhìn đối với Lăng Tiêu đã có ít nhiều thay đổi. BẤt kể thế nào, người này tuyệt đối alf một thiên tài xuất chúng.
Tuy nhiên, thiên tài thiên tài... trời ghét người tài.
Lăng Tiêu ngươi có thể lưu lại một vật chí bảo như vậy cho hậu nhân, mọi người sẽ nhớ kỹ tên của ngươi. Tuy nhiên, hiện tại ngươi là vật hy sinh đầu tiên để Nam Phương liên minh lập uy.
khiến cho bọn họ càng thêm khó lý giải chính là sau khi lướt qua mấy cây số rừng rậm, xuất hiện một quảng trường. ở đó có cả vạn người đang đứng.
Trên không trung, cũng có hơn trăm người, đứng giữa thinh không đối mặt hơn năm trăm người bọn họ.
Hơn trăm người đó nam nữ già trẻ đều có. Trong đó có rất nhiều nữ nhân dung mạo khiến đám cường giả từng thấy không biết bao nhiêu mỹ nữ, định lực đã sớm vững chắc như đá cũng không khỏi cảm thán.
Hồng nhan như thế sau trận chiến này sợ là chết đi không ít, làm người ta thực sự có chút đáng tiếc. Chỉ là không biết sau khi Lăng Tiêu bị giết, các nàng có chịu đầu hàng hay không. Nếu đầu hàng, thì cũng có thể tránh khỏi cái số hồng nhan bạc mệnh.
Tòa núi đá trước cửa Thục Sơn phái trước đã đem đến cho mọi người một sức ép mơ hồ. Núi đá như một người khổng lồ không thể vượt qua. Tám chữ sừng sững kia chính là thanh kiếm trong tay người khổng lồ quét ngang thiên hạ.
khí thế ngạo nghễ thiên hạ đem đến sức ép khiến cả đám cường giả mà kém nhất là cảnh giới tu luyện giả cũng phải bộc phát khí thế bản thân để chống lại.
Khí thế do nhiều cường giả như vậy bộc phát chắc chắn sẽ hình thành một khí trường cường đại. Còn đám người trên quảng trường kia chính là đang đứng mũi chịu sào.
Nhưng àm lúc này, trong mắt những người đó trừ phẫn nộ ra căn bản là không có nửa điểm e ngại.
Chỉ mỗi điểm đó thôi cũng đủ khiến rất nhiều người không thể không bội phục bản lĩnh của Lăng Tiêu.
Trăm năm thời gian có thể một mình gây dựng nên một môn phái xuất sắc như thế. Quan trọng hơn là bản thân hắn cũng có thực lực cực mạnh. Cho nên, người tài giỏi như thế là người nguy hiểm nhất.
Một khi cho bọn hắn thời gian để phát triển, chỉ e là chưa đến ngàn năm, Thực Sơn phái sẽ thật sự trở thành Nam Châu đệ nhất đại môn phái.
- Lăng Tiêu, ra đây chịu chết đi.
Một giọng già nua vang lên. Trong lời nói mang theo nỗi bi thương vô cùng, làm cho người ta nghe xong không khỏi nghĩ đến những chuyện buồn xa xưa đã xảy ra trong đời mình.
- Giả thần giả quỷ.
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. Mọi người vừa nghe thanh âm này chợt cảm thấy trong lành tươi mát. Nhưng dư âm quanh quẩn lại làm cho người ta không khỏi trầm mê trong đó, dường như đây là thanh âm dễ nghe nhất trên đời, ai cũng vô cùng muốn lại nghe thanh âm này thêm một lần nữa.
hơn năm trăm người Nam Phương liên minh trừ mười ba cường giả đỉnh cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp không bị ảnh hưởng gì, còn thì ngay cả người cảnh giới đại viên mãn trung cấp trên mặt cũng lộ ra vẻ si me. Còn đám sơ cấp và trung cấp tu luyện giả thì không chịu nổi, đều ngơ ngẩn cả.
- là Lam gia yêu nữ?
Thanh âm già nua kia vẫn bi thuơng như trước, nhưng trong lời nói có thể nghe ra một chút kinh ngạc. Ngay sau đó, thanh âm già nua này hừ một tiếng, dường như một tiếng sấm rền vang lên giữa trời. T
Ầm vang một tiếng.
Đám người thực lực kém một chút đứng phía sau trong giây lát tỉnh lại, sau đó vẻ mặt đỏ bừng. Thứ nhất là chuyện này quá mất mặt. Thứ hai... giấc mộng kiều diễm mà bọn họ vừa mơ... đối với bọn họ mà nói, là những cảm xúc đã quá lâu rồi không trải qua. Cảm giác này chính xác là mất hồn.
Cho nên, ánh mắt rất nhiều người nhìn về đám nữ nhân phía đối diện có chút thay đổi.
Lam Hi hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Tôn gia lão quỷ, ngươi không yên ổn ở Thương Mãng Sơn tu luyện, lăn tới nơi này làm cái gì? Thế tục phân tranh, chẳng lẽ cũng đáng để vào trong mắt của ngươi?
Thanh âm già nua kia vẫn bi thương như trước, thản nhiên nói:
- Lam gia yêu nữ, ngươi cũng không nên trộn lãn chuỵện này với thế tục phân tranh. Hơn nữa, lần này Lam gia ngươi cũng đã gia nhập Nam Phương liên minh ta. Mà ngươi là người của Lam gia, không ngờ lại xuất hiện bên phe địch. Chuyện này thật là khá có ý tứ.
Tông gia trưởng lão nói xong, quay đầu lại nói:
- Ai là người của Lam gia thì tự mình ra gặp tổ tiên của mình đi.
Trong đám người, một người trung niên ước chừng ở cảnh giới tu luyện giả đỉnh phong cúi đầu đi ra, đi đến phía trứoc, hướng về phía Lam Hi xấu hổ cười, sau đó nói với Tôn gia trưởng lão:
- Lam HI tuy rằng là bà cô tổ của Lam gia ta nhưng từ một trăm năm trước, bà đã không còn là người của Lam gia ta.
Lam Hi thản nhiên nói:
- Đúng vậy, ta là người của Thục Sơn phái. Tôn gia lão quỷ, ngươi tơi chỗ ta, không sợ không thể quay về sao?
- Ha ha ha.
Thanh âm già nua bi thương đột nhiên chuyển thành tiếng cười. Nhưng cho dù là cười, trong đó cũng nồng đậm bi thương.
Mấy vạn THục Sơn đệ tử bên dưới không hề phản ứng. Đám người Tương Vân Sơn hiểu rõ sự lợi hại trong tiếng cười của Tôn gia trưởng lão này thì thầm mắng Tôn gia trưởng lão đê tiện . Dùng cảnh giới đại viên mãn cao cấp nhằm vào mấy vạn người thực lực yếu đuối. Làm vậy cũng coi được sao?
Chuyện này không giống chuyện Lăng Tiêu phế bỏ công lực đám người dến xem náo nhiệ.t. Những người đó hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Thiết Đản đứng bên cạnh Lăng Tiêu đọt nhiên nghe một tiếng thì thầm bên tai, đầu tiên trong mắt hiện lên một chút mịt mờ. Sau đó nhếch môi, không đợi Tôn gia trưởng lão tiếp tục nói đột nhiên đứng ra, quát vang như chuông đồng.
- Ê thằng ngu kia. Ngươi đừng kêu khóc như tang cha mẹ ngươi nữa được không? Đầu óc người có bệnh à? Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, ngay cả đứa bé cảnh giới chưa tới Kiếm Tôn cũng không bị ngươi ảnh hưởng sao?
Thiết Đản nói xong, nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt thật thà nói:
- Nhà ngươi nếu thật sự có ngươi thân chết thì ngươi về nhà đi thôi.
- Muốn chết?
Thanh âm già nua quả nhiên không còn bi thương mà lại ẩn chứa sự tức giận vô cùng. Một cỗ uy thế kinh thiên ép về phía Thiết Đản.
Lam Hi ở bên cạnh Thiết Đản phất ống tay áo, nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải công kích của đối phương , vẻ mặt trào phúng nói:
- Tuy rằng lời nói của Thiết Đản có chút lỗ mãng nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tôn giả lão quỷ , đầu óc của ngươi quả thật không tốt cho lắm.
- Nói suông cũng vô nghĩa.
Thanh âm của Tôn gia trưởng lão đã trở lại bình thường nhưng cũng đã thẹn quá hóa giận, tuy nhiên lòng dạ thâm sâu, dằn cơn tức giận xuống đáy lòng, lạnh lùng nói:
- Lăng Tiêu, hôm nay chúng ta tới đây là vì giết ngươi. Cho nên, ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Nếu không muốn liên lụy môn nhân của ngươi, ngươi tự sát đi. Sau đó giải tán môn phái của ngươi, từ nay về sau trên đời không còn Thục Sơn phái. Nếu không, sau khi giết ngươi, chúng ta sẽ giết sạch một người trong phái ngươi. Bất kể nam nữ, bất kể già trẻ, một người cũng không tha.
Nói xong lấy tay chỉ năm trăm người phía sau hắn:
- Ngươi thấy gì không? Năm trăm người này, cho dù Thục Sơn kiếm phái ngươi có trận pháp bảo vệ, cũng có thể san bằng từng cành cỏ ngọn cây ở Thục Sơn.
Lăng Tiêu phi thân ra, đứng thẳng trên tấm bia đá khổng lồ, lấy tay chỉ tám chữ viết trên bia đá hỏi:
- Ngươi biết chữ không?
Tôn gia trưởng lão lạnh lùng cười:
- ha ha, ngươi nghĩ rằng ta và mọi người sẽ để ý lời uy hiếp của ngươi sao? Thật là buồn cười. Hôm nay cả đám cường giả chúng ta đến đây là vì sợ Thục Sơn phái ngươi có dư nghiệt trốn thoát, phải gom một lưới bắt hết người phái ngươi.
Năm trăm người phía sau Tôn gia trưởng lão đều cười thoải mái. Trong mắt rất nhiều người còn có sự khinh thường Thục Sơn phái.
GẦn như tất cả mọi người đều nghĩ đây là dùng dao mổ trâu giết gà.
Nhưng có ai ngờ, đó là suy nghĩ cuối cùng của bọn họ.
- Nhiều người có ích chi?
Lăng Tiêu đứng trên tấm bia đá, nhìn Tôn gia trưởng lão cách mình chỉ có mấy trăm mét, và hơn năm trăm người cách mình mấy cây số, sau đó ngửa mặt lên trời cười dài.
- TA chỉ dùng mọt đỉnh, đè chết cả bọn ngươi.
Cùng với tiếng gầm giận dữ của Lăng Tiêu, bầu trời xanh thẳm bỗng như bị một cái bóng khổng lồ che khuất. Một cự đỉnh chu vi hơn ba mươi dặm, cao vạn thước như là trời sụp xuống, hung hăng đè xuống dưới.
Tốc độ cực kỳ khủng bố, không khí quanh đỉnh bị ma sát dữ dội rực lửa.
Diệp Thiên vì để ý mặt mũi mình và một ít dụng tâm khác nên không có lan truyền chi tiết về trận chiến giữa hai người. Cho nên người ngoài đối với việc Lăng Tiêu dùng chiêu thức gì chiến thắng Diệp Thiên, căn bản là không thể hiểu hết.
Cho nên khi chợt nhìn thấy cái đỉnh to lớn như một tòa núi lớn nện xuống, gần như tất cả mọi người đều khôgn kịp phản ứng, có chút phát mộng.
- Chạy mau.
Tôn gia trưởng lão điên cuồng hét một tiếng. Thân mình bắn thẳng ra ngoài, trong không khí chỉ còn những tàn ảnh.
Thân hình Lam hi lóe lên một cái, trong giây lát xuất hiện sau lưng tên đệ tử kia của Lam gia, hung hăng đá một cước vào mông hắn. Sút tên Lam gia đệ tử còn đang ngây ngốc bay thẳng về phía đám người Thục Sơn bên này.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, gần như mọi người đều chọn khoảng cách ngắn nhất mà lao ra. Phía đó, chính là Thục Sơn phái.
Chỉ thấy hơn một trăm người Thục Sơn kiếm phái đang đứng giữa không trung vung kiếm của mình chém về phía những người đang xông ra về phía mình.
Còn Lam Hi một thân đại viên mãn tiếp cận đỉnh phong bộc phát khí thế, bao phủ đất trời, đem tất cả người thực lực không bằng mình áp bức đến mức gần như muốn hộc máu.
Đám người kia vốn trong giây phút vô cùng hung hiểm liều mạng thoát ra, làm sao còn có thể có phòng bị gì nhiều. Trong nhất thời,t rên bầu trời liên tục bùng lên hào quang chói mắt.
Hai người Hoàng Phủ nguyệt và Diệp Tử cầm pháp bảo trong tay không ngừng đánh về phía kẻ thù chưa kịp hoàn hồn. Còn các nàng khác thì hợp thành Ngọc Nữ kiếm trận.
Xa cách trăm năm, thực lực các nàng so với năm đó đã khác biệt một trời một vực. Khi sử dụng bộ kiếm kỹ này, các nàng phát hiện, Ngọc Nữ kiếm kỹ không ngờ khôn vì tu vi các nàng đề cao mà sinh ra nửa điểm lạc hậu.
Kiếm kỹ phát ra uy lực khiến các nàng thậm chí không thể tin được.
Ầm.
Cự đỉnh như thiên quân vạn mã hung hăng đập vào mặt đất, sau khi phát ra một tiếng nổ vang trời, toàn bộ đất đá cùng núi non rung chuyển. Một đám bụi hình nấm khổng lồ bốc lên.
Những dãy núi cách xa vài trăm dặm đều đổ sập, mặt đất nứt ra vô số khe hở. Một ngọn núi ở ngoài xa ngàn dặm đột nhiên phun trào ra một dòng dung nham đỏ thẫm.
Cây cối trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đỉnh, toàn bộ bị lực lượng cường đại này đánh trúng ầm ầm đổ xuống.
Mà làm cho người ta hoảng sợ chính là, khoảng cách từ cự đỉnh đến tấm bia đá của Thục Sơn phái chỉ có khong đến cây số. Mà Thục Sơn phái bên này... không ngờ không bị ảnh hưởng gì cả.
Trận pháp hộ sơn của Thục Sơn phái cường đại như thế khiến một ít người may mắn trốn thoát trong lòng cảm giác cực kỳ rét lạnh.
Trên bầu trời, đánh nhau loạn xạ.
Tôn gia trưởng lão vừa mới trốn thoát còn tưởng rằng cho dù có tổn thất thì việc thu thập Thục Sơn phái cũng tuyệt đối khôgn có bất cứ vấn đề gì. Vậy nên hắn giận dữ hét:
- Giết sạch đám người Thục Sơn phái. Một người cũng không tha.
Mười hai cường giả cảnh giới cao cấp đại viên mãn, đứng trên không trung vẫn chưa hoàn hồn nhìn cự đỉnh không lồ như con quái vật khảm sâu vào mặt đất. Trong truyền thuyết thời kỳ thượng cổ trong Thần chiến có một vị thần thực lực cường đại sử dụng vũ khí là một cái đỉnh. Nguồn: truyentop.net
Lớn thì bằng quả núi, nhỏ thì bằng bàn tay.
Chẳng lẽ chính là thứ này?
- Giết Lăng Tiêu trước.
Tôn gia trưởng lão cất giọng già nua gầm lên giận dữ, sau đó cùng với vài người cảnh giới đại viên mãn cao cấp đã hoàn hồn dánh về phía Lăng Tiêu.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, trận chiến trên không trung, những người phe mình đã hoàn toàn rơi vào thế thua.
kết quả trận chiến khiến hắn thiếu chút nữa trong nháy mắt ngất đi. Năm trăm người mình mang đến, trừ mười ba cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp đã bao gồm hắn, không ngờ chỉ còn lại không đến ba mươi người.
Trong ba mươi người này, còn lại hai mươi mấy người cảnh giới đại viên mãn trung cấp , còn có sáu người cảnh giới đại viên mãn sơ cấp. Hơn nữa, có mấy người vừa nhìn bộ dáng đã thấy rất rõ ràng là bị thương, lại đang bị mấy người vây công, không ngờ cũng đành khoanh chân bó gối.
Một cỗ hàn ý từ dưới chân thẳng lên đỉnh đầu. Tôn gia trưởng lão căn bản là không tin, cự đỉnh khổng lồ như quái vật kia vừa rồi đè một cái có thể đè chết tất cả mọi người.
Nhưng tròng mắt hắn lại đỏ vằn lên. Chúng ta tới là để lập. Không phải là bị người khác lập uy.
Đám người Thục Sơn phái chống lại đám đại viên mãn trung cấp, lúc bắt đầu thừa dịp đối phương không kịp trở tay, chiếm được không ít tiện nghi. Khi những người này khôi phục tinh thần, thoát khỏi cảm giác rung động, phát hiện ra đám Thục Sơn này, trừ một vài người, còn thì đại đa số không phải là đối thủ của bọn họ.
Vì thế, lúc này đám cường giả cảnh giới đại viên mãn thẹn quá hóa giận, chuẩn bị giết người cho hả giận. Ngay lúc đó,c ả đám người thực lực không mạnh nhanh như chớp, trong nháy mắt biến mất giữa hư không.
Còn Lam Hi thì sau khi thuận tay giết mấy người, thân minh chợt lóe, cũng biến mất.
Đám cường giả đột nhiên mất đối thủ, tức giận vô cùng. Nhìn phía dưới thấy mấy vạn người đang xem náo nhiệt, không kìm nổi nghĩ rằng: trước hết giết người Thục Sơn phái ngươi máu chảy thành sông rồi nói sau.
Oanh.
Ầm.
Bịch.
Hơn mười cỗ năng lượng khổng lồ hung hăng ụp xuống đầu đám người đang đứng trên mặt đất.
Bọn họ dường như thấy cảnh đám đệ tử Thục Sơn phái kia kêu cha gọi mẹ, chật vật trốn chui trốn nhủi như chuột, nhưng lại bị đánh nát thành bột. CẢ đám không khỏi ngửng đầu rống lên đầy hưng phấn.
Tuy nhiên ngay sau đó, những người này đột nhiên như câm như điếc, ngậm miệng lại. Bởi vì bọn họ trơ mắt thấy, công kích đủ để san bằng một ngọn núi của mình đánh xuống lại như muối bỏ bể , mất tăm mất tích.
Còn mấy vạn tên Thục Sơn đệ tử thì cười vang trời.
Đám cường giả đại viên mãn trung cấp không thể đánh một phát phá nát cái trận pháp chết tiệt này. SAu đó giết sạch cả đám người bên dưới để trút mối hận trong lòng.
Toàn bộ thiên địa đột nhiên trở nên tối đen như mực.
Tuy rằng thị lực bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng gì. Nhưng biến hóa đột ngột khiến những người này trong lòng kinh hãi không hiểu. Diệp tử và Phong Linh đứng sóng vai nhau. Ánh mắt mê ly của Phong Linh nhìn bầu trời cách đó không xa đang mây vần gió vũ, thì thào nói:
- Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận, lại một lần nữa được nhìn thấy uy lực của nó rồi.
Mười ba cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp vốn định phân ra một ít đi công kích Thục Sơn phái, nhưng đành trơ mắt, nhìn hơn năm trăm người, bị người ta một đỉnh đè chết hơn bốn trăm người.
Sát ý trong lòng họ đối với Lăng Tiêu đã lên đến đỉnh. Đồng thời, trong sát ý còn ẩn chứa một nỗi sợ hãi không thể ngăn chận.
Loại pháp bảo long trời lở đất này có thể bị Lăng Tiêu sử dụng, thì cần sức mạnh nào để ngăn lại? Cho dù là bọn họ cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp cảnh giới cũng căn bản là không dám dùng cứng đối cứng.
Khó trách Diệp Thiên bị thương.
Đơn đả độc đấu, cao cấp đại viên mãn cảnh giới căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu.
Cho nên, muốn giết Lăng Tiêu thì phải quần công.
Mười ba người, mười ba loại năng lượng bất đồng đan vào nhau, như một tấm lưới khổng lồ bao phủ Lăng Tiêu từ đỉnh đầu đến dưới chân.
Áp lực lớn vô cùng lập tức đánh cho Lăng Tiêu phun ra một ngụm tiên huyết.