Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này Lam Hi bỗng nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Tiêu, thanh âm có chút run rẩy hỏi:
- Đến lúc đó, ngươi chính là Thần của thế giới trong đỉnh? Đúng không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Loại năng lực này, ngài cũng có thể nắm được!
Nói xong, lại nhìn về phía mọi người, sau đó nói:
- Các người chỉ cần cố gắng, đều có thể có được loại năng lực này!
- Luyện khí sao?
Diệp Tử hỏi hơi nhỏ.
Lăng Tiêu cười gật gật đầu, sau đó nói:
- Không sai biệt lắm! Tuy nhiên, muội còn cần phải hiểu được pháp tắc thiên địa!
Nói xong, nhìn về phía đám người Lam Hải, Tương Vân Sơn, Vương Chân, lại nhìn thoáng qua phụ thân bọn họ, chậm rãi nói:
- Bất kể là hệ thống người tu chân, hay là người luyện võ các người, hễ tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó, đều phải tìm hiểu pháp tắc thiên địa! Ví dụ như Lam Hải tiên sinh, như Lam Hi... tiền bối.
Lời nói của Lăng Tiêu, như là một hạt giống chứa đầy mê hoặc, hạt giống gieo vào nội tâm mọi người. Vì thế sau khi trở lại môn phái, hầu hết mọi người trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.
Mà lúc này, Lăng Tiêu cho triệu tập đệ tử nội môn đến cùng nhau, chuẩn bị bắt đầu truyền cho bọn họ phương pháp luyện chế đan dược cao cấp.
Ngày xưa mười đại đệ tử tuổi trẻ non nớt, song hôm nay sớm đã trưởng thành, chỉ có điều lòng tôn kính đối với Lăng Tiêu vẫn chưa hề mất đi.
Diệp Tử, Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt và Nha Nha bốn người ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, mười đại đệ tử ngồi ở đối diện, Lam Thiên Tầm thì ngồi ở một bên, trong ánh mắt mang theo một vẻ cực nóng nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thấy Lam Thiên Tầm, hướng về hắn gật đầu chào, sau đó nói:
- Thiên Tầm! Nghe nói ngươi thu được một loại dị hỏa? Ngươi sử dụng cho ta xem thử.
Lam Thiên Tầm gật gật đầu, bàn tay duỗi ra, một ngọn lửa đỏ từ lòng bàn tay hắn bốc lên hừng hực, sau đó tay kia cũng đưa ra, ngọn lửa đỏ như máu tươi lưu động, bốc lên cao hơn một thước, Lam Thiên Tầm từ từ nhập hai bàn tay lại, trong phòng lập tức trở nên khô nóng khác thường.
Nguyên vốn Thiên Lôi, Thiên Vũ và Thiên Hỏa lần lượt ngồi gần Lam Thiên Tầm, ba người lập tức lẩm bẩm trong miệng, một tấm chắn đầu tiên là che ở trước người Lăng Tiêu, sau đó theo thứ tự là Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt, Diệp Tử, Nha Nha, tiếp theo mới là Thiên Lam, Thiên Tuệ và Thiên Tuyết, cuối cùng mới cho trước mặt chính bảy người sư huynh đệ bọn họ dâng lên một vòng kết giới trong suốt.
Mà khi đến lượt bảy người bọn họ, trên trán ba người đã xuất đầy mồ hôi: Không phải mệt vì tiêu hao năng lượng, mà là bị dị hỏa của Lam Thiên Tầm này sấy khô!
Lăng Tiêu gật gật đầu trong lòng thầm tán dương, mấy tên đồ đệ đều rất biết điều, tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không có lên tiếng khích lệ bọn họ điều gì. Năm đó thời điểm Lăng Tiêu ở môn phái, cũng đối đãi với sư phụ của mình như thế. Duy nhất một lần đã làm một chuyện hổ thẹn trong lòng mà thôi, đó là định thừa dịp vị tiền bối sư môn độ kiếp thất bại kiếm chút đỉnh bảo vật gì đó, không ngờ còn bị thiên kiếp đánh văng tới thế giới này.
Cho nên nói, con người còn phải ít làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, tốt nhất là đừng làm!
- Tông chủ! Lửa của ta này thế nào?
Lam Thiên Tầm rốt cuộc là tâm tính người trẻ tuổi, thấy Lăng Tiêu ngưng thần nhìn ngọn lửa trên bàn tay của mình, liền không kìm nổi muốn khoe khoang một phen.
Lăng Tiêu gật gật đầu cười nói:
- Không tệ! Đây là cơ duyên của ngươi! Về sau khi ngươi khống chế ngọn lửa này, đừng ngại thử chậm rãi dung nhập tinh thần lực vào trong ngọn lửa này, có lẽ... sẽ có điều biến hóa gì đó.
Lam Thiên Tầm sáng mắt lên, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật vậy sao? Vậy ta nhất định phải thử một lần xem!
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Người luyện võ ở Thánh Vực tu luyện, đều lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông kinh mạch, liền tu luyện thân thể và kiếm kỹ. Sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định nào đó, mới bắt đầu tu luyện lực lượng tinh thần. Trong đó, trước tiên Kiếm Thánh, lấy tu luyện kinh mạch là việc chính, sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch, bắt đầu tu luyện độ rộng và tính dai của kinh mạch. Người luyện võ trong giai đoạn từ Kiếm Thánh đến Tiên Thiên này, kỳ thật lấy rèn luyện thân thể là việc chính. Nói như vậy, một người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên, cường độ thân thể cũng thật rất cao! Chỉ có tới cảnh giới Người tu luyện, bọn họ mới bắt đầu chân chính tu luyện lực lượng tinh thần!
Đúng lúc này Lam Thiên Tầm giơ tay lên, bởi vì trong phòng này, chỉ có một mình hắn là người tu luyện võ học Thánh Vực, cho nên, Lam Thiên Tầm nghi hoặc hỏi:
- Tông chủ! Ta hiện tại cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Nếu ta không có nhớ lầm, thời điểm ta tu luyện đến Kiếm Tông, cũng đã có thể sử dụng tinh thần lực rồi!
Lăng Tiêu cười hỏi:
- Ngươi nói sử dụng tinh thần lực, là chỉ ở thời điểm chiến đấu, dùng tinh thần lực để áp bức đối phương phải không?
Lam Thiên Tầm trợn mắt tròn xoe, hơi kỳ lạ nói:
- Trừ cái này, còn có cái gì nữa?
Lăng Tiêu xua xua tay, sau đó hướng về phía mười đại đệ tử nói:
- Các ngươi người nào biểu thị một chút diệu dụng của tinh thần lực cho Thiên Tầm xem?
Thiên Viên nói:
- Để Thiên Tuyết đến đây đi! Trong đám chúng ta chỉ có Thiên Tuyết nắm vững về tinh thần lực nhất!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Thiên Tuyết ngồi trong hàng mười đại đệ tử, vẻ mặt điềm tĩnh. Thấy Đại sư huynh đề cử nàng, dường như còn có chút thẹn thùng, dịu dàng nói:
- Thiên Tầm đại ca! Huynh nhìn vào mắt của ta đi.
Trong mười đại đệ tử ba người nữ đệ tử dung mạo cũng đều xinh đẹp, hơn nữa các nàng thân phận đặc biệt, chính là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu. Cho nên, toàn bộ người trong môn phái hoặc công khai hoặc ngấm ngầm yêu thích các nàng vô số kể. Lam Thiên Tầm tuy rằng không có biểu lộ ra, nhưng đối mặt với mỹ nữ, trong lòng hắn cũng không còn một chút ý tưởng nào. Cho nên, Thiên Tuyết vừa nói, hắn theo bản năng liền nhìn vào mắt Thiên Tuyết.
Những người khác trong mười đại đệ tử đều cười hì hì ngồi xem náo nhiệt. Lăng Tiêu thầm cười khổ, xem ra bọn họ trêu người như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi, chung quy phải có chút sức sống của người trẻ tuổi, nếu tất cả giống như mình, vậy suốt ngày sống trong bầu không khí trầm lặng, cũng thực không có hứng thú gì.
Mấy năm trước Lam Thiên Tầm vẫn luôn tu luyện khống chế dị hỏa, sau lại thời gian đều hao phí vào luyện đan cơ bản, cho nên đối với một số sự việc trong môn phái Thục Sơn hoàn toàn không biết. Hắn đâu có ngờ muội muội xinh đẹp dịu dàng này, trên thực tế là người tinh nghịch nhất trong mười đại đệ tử, nên lập tức trúng chiêu, hắn vừa cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đột nhiên xuất hiện ở một chỗ non xanh nước biếc chim hót líu lo.
Lam Thiên Tầm dù sao về mặt cảnh giới cũng cao hơn các nàng Thiên Tuyết, cho nên, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có quá nhiều ý tưởng, hắn lững thững đi dạo nơi phong cảnh trữ tình, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
- Xung quanh Thục Sơn phái, từ khi nào thì có cảnh đẹp thế này?
Ở trong mắt người khác, Lam Thiên Tầm lại chỉ giẫm chận tại chỗ, sau đó trong miệng thì thào tự nói, mọi người không kìm nổi cười đến ngả tới ngả lui. Trong ảo cảnh Lam Thiên Tầm bỗng nhiên nghe có một hồi tiếng cười truyền đến, hắn chợt phục hồi tinh thần lại: cảnh bông hoa trước mắt, không khí trong lành, chim hót líu lo, núi non xanh biếc đột nhiên toàn bộ biến mất. Trước mắt hắn, lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Tuyết kia thật chẳng biết nên giận hay nên mừng. Lam Thiên Tầm không kìm nổi nhìn đến ngẩn ngơ, nói:
- Này... đây là chuyện gì xảy ra? Ảo cảnh ư?
Nhìn vẻ mặt lén lút cười của mười đại đệ tử, Lam Thiên Tầm cũng chợt hiểu, trong lúc nhất thời sắc mặt hắn không khỏi có phần trắng bệch. Hắn chỉ là không có kinh nghiệm, nhưng đầu óc cũng không ngốc, sao lại không biết vừa rồi khi mình bị ảo cảnh mê hoặc, đối phương nếu như muốn giết mình quả thực rất dễ dàng!
Từ trên cảnh giới mà nói, mười đại đệ tử cùng lên cũng không phải đối thủ của hắn! Nhưng nếu thời điểm đối địch thực sự, loại cô bé nũng nịu động lòng người như Thiên Tuyết này kêu một tiếng đại ca, tin rằng bất cứ nam nhân nào đều sẽ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, rồi mắc mưu... chuyện đó nhất định là như vậy!
Lam Thiên Tầm có chút mất mát nói:
- Đây là vận dụng tinh thần lực?
Lăng Tiêu cười lắc đầu nói:
- Này chỉ là chút tài mọn thôi! Các ngươi hãy theo ta!
Nói xong Lăng Tiêu xoay người ra ngoài.
Mọi người đều biết, đây là tông chủ sắp truyền thụ cho bọn họ cái gì đó, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu tất cả tùy thuộc vào ngộ tính của mỗi người, nên tất cả không kìm nổi đều hưng phấn đứng lên theo ra ngoài.
Kết quả ở bên ngoài lại tình cờ gặp đám người Tương Vân Sơn, lần này đến ngay cả Lam Hi cũng kinh động đi ra. Cùng đi theo sau đám người, Lam Hi sau khi trải qua điều dưỡng đã khôi phục sức khỏe như trước, cả gương mặt cũng tỉnh bơ không dao động, thần sắc bình thản như nước, về phần trong lòng nàng ta có gợn sóng hay không, cũng không ai biết được.
Lăng Tiêu mang theo một đám người, đi tới bên cạnh bình đài lưng chừng núi, tiếng nước chảy "ầm ầm" ngày đêm không ngừng, đặc biệt trước đó vài ngày trời mưa to, cho nên thác nước đổ xuống thoạt nhìn càng thêm cuồn cuộn vô cùng mãnh liệt.
Bởi vì khai thác quặng mỏ tinh thạch, thác nước hiện tại chiều rộng có tới hơn cây số. Nguyên vốn các chỗ gần quặng mỏ tinh thạch, hiện tại bị một đập nước hình lưỡi liềm chặn nước lại. Mà bên cạnh thác nước, thì nổi lên một khối đá lớn chiều rộng chừng hai ba trăm mét, nhô ra bên ngoài thác nước, làm cho dòng nước này cũng trở nên so le không đồng đều.
Từng có không ít người nghĩ muốn di chuyển khối đá lớn kia đi, thế nhưng không biết làm sao vì thác nước này nước chảy quá mạnh, nếu như dùng kiếm khí ở trong không khí có thể múa may theo ý mình, nhưng ở trong nước, lại cũng chưa chắc có được hiệu quả như thế.
Bởi vì nước phía trên thác nước này ước chừng sâu hơn ba mươi thước!
Ngay cả cường giả chí cao như Lam Hi, cũng không dám nói kiếm khí của mình có thể cắt được khối đá lớn kia di chuyển đi, mà không hư hao toàn bộ hình thể sườn núi phía dưới thác nước!
Cái này giống như chuyện thêu hoa, không phải có lực lượng thì có thể giải quyết được.
Lăng Tiêu thấy theo tới một đám người, vốn hắn cũng không nghĩ giấu diếm, rất nhiều thứ này nọ, dần dần hắn đều đã truyền thụ cho họ.
Lăng Tiêu vung tay lên, một đạo kết giới bao vây mọi người lại, tiếng nước chảy ầm ầm đinh tai nhức óc kia lập tức biến mất, Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Ứng dụng của tinh thần lực có rất nhiều loại, khi tu luyện đến trình độ cao cấp, thậm chí tinh thần lực có thể trở thành một vũ khí để công kích đối phương!
Lam Hải lúc này khẽ nhíu nhíu mày, dường như đang suy nghĩ lời nói của Lăng Tiêu, trong vô thức lẩm bẩm nói:
- Vậy... tinh thần lực hình thành uy áp to lớn xem như là thủ đoạn công kích hay sao?
Lăng Tiêu lắc đầu, cười nói:
- Nghiêm khắc mà nói, không phải vậy! Cái này giống một người lớn đối mặt với một đứa nhỏ, hoặc là một người tướng mạo hung ác đối mặt với một người thiện lương. Đều sẽ có một loại áp bức tự nhiên! Tạo thành sự căng thẳng trong lòng đối phương, chỉ có người căng thẳng mất tinh thần mới dễ phạm sai lầm, mà trong chiến đấu giữa người luyện võ với nhau, phạm sai lầm chính là chết người! Uy áp của tinh thần lực, chỉ cần tu vi vượt qua Kiếm Tông, thậm chí ở thời điểm Ma Kiếm Sư, cũng sẽ bắt đầu hình thành một phạm vi uy thế, phạm vi uy thế này sẽ tùy theo tu vi của mỗi người tăng cao mà mở rộng! Tỷ như nói ngài, sắp tiến vào cảnh giới Đại viên mãn trung cấp, phạm vi uy thế tinh thần lực của ngài liền phi thường lớn! Phạm vi có thể tới vài trăm thước thậm chí hơn một cây số, tất cả đều là phạm vi uy thế tinh thần lực của ngài. Người đi vào trong phạm vi này, nếu ngài cố ý, kẻ có thực lực thấp hơn ngài, đều sẽ cảm thấy hô hấp không thông, trong lòng bỗng dưng căng thẳng một cách kỳ lạ.
Lam hải gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Đích thật là vậy! Nhưng tông chủ đã nói về vận dụng tinh thần lực, chẳng lẽ còn có thể có biện pháp nào khác hay sao?
Lăng Tiêu cười gật gật đầu, nói:
- Hôm nay ta muốn nói chính là vấn đề này! Tu luyện tinh thần lực đến cảnh giới nhất định nào đó, thậm chí có thể biến thành một loại thủ đoạn công kích! Mà loại công pháp tu luyện tinh thần lực này, bất luận Tinh Võ đường hay là nội đường, thậm chí là ngoại môn, đều có thể tu luyện!
Lăng Tiêu vừa nói ra lời này, mọi người đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Ai ai cũng đều biết, công pháp của tông chủ truyền thụ không thể là đồ bỏ đi, hắn có thể nói ra, thì nhất định có chỗ bất phàm. Nhưng bởi vì không ai hiểu biết về điểm mạnh của công kích tinh thần, cho nên mặc dù trong lòng bọn họ chờ mong, nhưng biểu tình trên mặt cũng không có tha thiết lắm.
Lăng Tiêu lấy tay chỉ vào tảng đá lớn nắm chắn trên thác nước kia, thậm chí có một góc cạnh ló ra khỏi mặt nước, đen bóng như gương dưới ánh mặt trời chiếu rọi lập lòe tỏa sáng chói mắt.
- Các ngươi xem, trong tay ta không có vũ khí gì.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Nhưng ta có thể dùng tinh thần lực, ngưng kết thành một thanh kiếm tinh thần lực, tách mặt nước ra, sau đó chặt đứt cự thạch này!
"Ái dà!"
Truyền đến một tràng tiếng hít hà. Mặc dù không ai công khai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói Lăng Tiêu, nhưng không ít người phía dưới khe khẽ nói nhỏ với nhau.
- Trời ạ! Nước sâu như vậy làm thế nào có khả năng?
- Thật khó tin! Ta nghe nói có người đặc biệt biết bơi từng lặn xuống xem qua, tảng đá đó là một khối rất to, không nói chiều rộng mấy trăm mét, bề dày cả ngàn mét! Hơn nữa ở sâu dưới nước mấy chục thước, muốn chém đứt đoạn khối đá lớn này... khó mà làm được!
- Có lẽ tông chủ thật sự có biện pháp chăng!
- Đúng đó! Tông chủ chúng ta có khi nào huênh hoang khoác lác đâu? Tuy nhiên nói ra lời này, nếu là người khác nói, lão tử nhất định giáp mặt nhổ nước miếng vào mặt hắn, sau đó mắng hắn... Ngươi nói mớ à?
Mọi người mồm năm miệng mười, nói cái gì đều có, nhưng trên mặt Lăng Tiêu vẫn mang theo nét tươi cười, cũng không bác lại.
Diệp Tử các nàng dĩ nhiên tin tưởng Lăng Tiêu, trên mặt các nàng đều biểu lộ vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không sợ Lăng Tiêu làm không được xấu mặt mình.
Lúc này, Thập tam gia tằng hắng một tiếng, từ trong đám người chui ra, sau đó nói:
- Tông chủ! Tảng đá lớn kia, ta đây và lão Thập tứ từ lâu cũng thấy nó không vừa mắt, ta có lặn xuống xem qua một lần. Con bà nó! Dày tới hơn một ngàn thước đấy! Hơn nữa còn dính liền vào sườn núi, căn bản không làm sao cho xuống dưới được!
Lăng Tiêu mở ra hai tay cười nói:
- Vậy các người nhìn kỹ đây!
Ánh mắt mọi người đều chiếu vào tay Lăng Tiêu, có một số người thực lực mạnh, bắt đầu cảm giác xem xung quanh có dao động năng lượng hay không. Khiến cho bọn họ thất vọng chính là không có cảm nhận được chút dao động năng lượng nào!
Lúc này hai mắt của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào thác nước thật lớn kia, mắt trừng lớn sau đó quát rõ một tiếng:
- Đoạn!
Chỉ thấy thác nước rộng hơn ngàn thước trước mắt, đột nhiên giống như là bị thứ gì đó ngăn chặn lại! Tiếng nước chảy ầm vang thoáng cái ngưng lại! Sau đó bên cạnh thác nước, lộ ra khối đá cực lớn đen nhánh, dính liền với sườn núi!
Mọi người đều ngừng thở, trong mắt đều bắn ra ánh mắt không thể tin nổi, năng lực suy nghĩ của bọn họ gần như trong khoảnh khắc này bị ngưng lại!
- Trời ạ!
Vô số ánh mắt đều dại ra, miệng há hốc nhìn khối đá núi vô cùng to lớn kia. Sau đó chỉ thấy dòng nước bị lực lượng vô hình ngăn chặn đó dường như nổi cơn phẫn nộ, trong nháy mắt cuồn cuộn nổi lên như sóng biển! Mực nước rất nhanh dâng cao, nếu Lăng Tiêu không nhanh giải quyết khối đá lớn này, dòng nước dâng lên thậm chí có nguy cơ chôn vùi quặng mỏ tinh thạch!
Bởi vì lúc này, quặng mỏ tinh thạch bên kia đã có người đi ra, cũng giống như bên này: nhìn thấy dòng nước dường như bị một tầng năng lượng trong suốt ngăn chặn, đồng thời trong nháy mắt nước dâng lên cao đến trăm mét... Thấy thế bọn họ cả kinh há hốc mồm đến thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất.
Hết thảy sự việc này chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, hai mắt Lăng Tiêu cùng nhìn chằm chằm vào khối cự thạch đen bóng, quát lớn:
- Phá!
Theo tiếng quát của Lăng Tiêu, mọi người không có phát hiện bất kỳ biến hóa gì khác thường. Lúc này, trong đám người trên quặng mỏ phía bên kia bỗng nhiên có tiếng la lớn:
- Sao lại thế này, ai chặn dòng nước này vậy? Mau mau tháo ra! Quặng mỏ sắp bị ngập nước rồi!
Thanh âm hắn phát ra cùng một lúc hòa nhập vào tiếng quát của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, phất tay một cái, thác nước rộng trên ngàn thước kia, ba trăm thước ở khoảng giữa đột nhiên dòng nước ào một cái lập tức bắn vọt ra khỏi thác nước mấy trăm thước xa, sau đó mới chảy xuống phía dưới!
Qua hồi lâu, tiếng nước ầm ầm mới truyền đến tai, mà chỗ khối đá nổi lên đó vẫn không có biến hóa gì khác!
Mọi người rất nghi hoặc trong lòng, cũng không công nhiên nghi ngờ Lăng Tiêu cái gì, nhưng trong lòng lại có chút nói thầm: "Tông chủ đoạn thủy bản lĩnh thật không có người bì kịp, nhưng cự thạch nhô ra kia..."
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng kinh hô của không ít người không thể ngăn chặn phát ra.
- Xem kìa!
- Mau nhìn!
- Trời ạ!
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thác nước, phát hiện khối cự thạch kia... đang chầm chậm rớt xuống phía dưới!
Rớt xuống từ chậm tới nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãi đến cuối cùng, toàn bộ mặt nước dường như đều sụp đổ ào xuống, qua một hồi lâu, từ phía dưới mới truyền đến một tiếng nổ "ầm ầm" vang trời!
Lúc này nhìn lại thác nước, rào rào đổ xuống, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận chỉnh tề, dòng nước kia bằng phẳng, thật giống như bị cắt ngang qua, kéo một đường thẳng tắp từ đầu này đến đầu kia, cơ hồ không có chút chênh lệch nào!
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu, thật giống như đang nhìn một quái vật!
Người thường xem náo nhiệt, người thành thạo xem cách làm!
Nhìn ở trong mắt đám người thực lực vượt qua Người tu luyện, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ kinh sợ: loại tinh thần lực ngưng kết thành vũ khí này nếu như dùng để công kích người khác, cho dù là cảnh giới Đại viên mãn như Lam Hi và Lam Hải này, chỉ sợ cũng phải bị thiệt thòi!
Bởi vì nó gần như không có bất kỳ dao động năng lượng gì, khi nó đến, cơ hồ không có mảy may dấu hiệu báo trước nào. Lam Hải thất thanh hỏi:
- Tông chủ! Cái này... chúng ta thật có thể học ư?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đương nhiên có thể! Tuy nhiên, muốn tu luyện đến cảnh giới này, cũng không phải một sớm một chiều...
- Không quan hệ! Người luyện võ ở Thánh Vực, không thiếu nhất... chính là thời gian!
Lam Hải lộ vẻ mặt kích động nói.
Lúc này, những người khác cũng đều có phản ứng, không khỏi đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nói:
- Giống như phương pháp ta vừa mới công kích, nhìn như thần kỳ, nhưng nguyên lý cũng không khó. Ta tin rằng, trong Thánh Vực cũng nhất định có võ giả đối với việc khống chế tinh thần lực rất tốt, bọn họ cũng có thể làm được như ta. Cho nên, chỉ cần các ngươi chịu cố gắng, ta tin tưởng, các ngươi đều có thể đạt tới loại cảnh giới này!
Lúc này Lam Hi nhẹ giọng hỏi:
- Chống lại đối thủ cùng cấp, dùng chiêu thức này đánh lén xác xuất thành công có bao nhiêu?
Lăng Tiêu cười nói:
- Ta nếu đánh lén ngài, sẽ thành công không?
Lam Hi im lặng, không hề nghi ngờ, nhất định sẽ thành công! Nguyên nhân rất đơn giản, hầu như không có người nào nghĩ đến tinh thần lực còn có thể vận dụng như thế! Trong lòng nghĩ lại đối với thực lực Lăng Tiêu hiện giờ Lam Hi cảm thấy giật mình, đồng thời cũng không kìm nổi có chút mất mát. "Hoá ra khi hắn luận bàn với ta, căn bản là không dùng hết toàn lực."
Nếu như Lam Hi biết Lăng Tiêu còn có ngần ấy cái pháp bảo không có sử dụng, như kiện đại sát khí Hàm Hàn bảo đỉnh đã cứu mọi người chẳng hạn, thì không biết trong lòng nàng ta sẽ nghĩ như thế nào.
Lăng Tiêu còn nói thêm:
- Phàm việc gì có lợi cũng có hại, nếu dùng tinh thần lực làm thủ đoạn công kích, nhất định phải cẩn thận một chút, nhất định phải đề phòng lực lượng tinh thần của đối thủ mạnh hơn mình. Gặp tình huống này ngàn vạn lần không nên sử dụng, chẳng những công kích không thành còn bị tinh thần lực của đối thủ cắn ngược lại. Nếu vậy, còn không bằng dùng thực lực chân chính đánh nhau một trận tốt hơn. Bởi vì nếu tinh thần lực bị cắn trả, ngài sẽ không có bất cứ cơ hội nào xoay chuyển tình thế!
Cần cổ vũ, nhưng cũng cần phải giội nước lã để cho bọn họ tỉnh táo lại, cũng là điều Lăng Tiêu nên làm, bởi vì đám người này vừa rồi đã nhiệt huyết sôi trào, nếu mình không nói ra, chỉ sợ trở về sẽ bắt đầu nghiên cứu tu luyện tinh thần lực.
Vậy thật đúng là đã bỏ gốc lấy ngọn rồi.
Lăng Tiêu nói tiếp:
- Cho nên, để làm một loại thủ đoạn phụ, tinh thần lực còn có rất nhiều chỗ dùng, nhưng nhớ kỹ, nó chỉ là một loại phụ trợ, mà không phải là trọng tâm để các ngươi tu luyện! Cho nên, có thể tu luyện tinh thần lực, bởi vì tinh thần lực tăng cao, cũng có thể củng cố tâm tình của các ngươi, tăng thêm tốc độ nâng cao thực lực của các ngươi. Thế nhưng ngàn vạn lần không nên chủ tu tinh thần lực mà quên công pháp vốn có của các ngươi, như vậy, sẽ mất nhiều hơn được!
- Hiểu rõ rồi!
Mọi người ầm ầm đáp lời, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu chứa đầy vẻ kính sợ.
Tông chủ hùng mạnh, dường như đã không cần dùng phương thức gì để chứng minh nữa. Thục Sơn phái từ trên xuống dưới, không còn bất kỳ kẻ nào hoài nghi thực lực của Lăng Tiêu.
Mọi người tản đi, một số người quay lại về phòng, Thiên Viên cười hì hì tiến lại gần nói:
- Sư phụ! Lão nhân gia ngài vừa ra tay, làm cho những người đó kinh sợ há hốc miệng không ngậm lại được. Ha ha!
Dựa theo phép tính của người thường, Thiên Viên coi như là một lão nhân thực sự rồi, bởi vì hắn đã hơn một trăm tuổi, nhưng đối với người tu chân, hay đối với võ giả trong Thánh Vực, hơn một trăm tuổi, còn thuộc loại một đứa nhỏ tóc xanh. Cho nên Thiên Viên mập mạp tròn vo này ở trước mặt Lăng Tiêu, vẫn như cũ là bộ dáng năm đó, vốn ngạo khí trên người trước kia cũng sớm đã bình ổn lại, tính tình của hắn dường như cũng theo thân thể càng ngày càng béo trở nên càng thêm mồm mép trơn tru.
- Bớt vuốt mông ngựa đi!
Lăng Vận Nhi bước lại gõ vào cái đầu bóng loáng của Thiên Viên một cái, sau đó cười hì hì tránh ra.
Thiên Viên đối với tiểu sư cô này thật sợ muốn chết không có chút biện pháp nào, bởi vì Thục Sơn phái từ trên xuống dưới chỉ có Lăng Vận Nhi gan lớn, cũng thích chọc ghẹo các khai sơn đại đệ tử của Lăng Tiêu nhất.
Cho nên bị ức hiếp, Thiên Viên ngay cả giả bộ ủy khuất cũng không dám, để tránh rơi vào trả miếng càng thêm khủng bố của Lăng Vận Nhi. Nguồn: truyentop.net
Thiên Viên cười ha hả nói:
- Ta nói đều là sự thật mà! Tiểu sư cô! Không tin ngài hỏi Thiên Lôi bọn họ xem? Rất nhiều môn nhân chưa thấy qua sư phụ cũng ngầm nói thế về sư phụ?
Thiên Lôi tính tình so ra mộc mạc chất phát, đối nhân xử thế rất chân thành, là người thuần phác nhất trong mười đại đệ tử.
Thiên Lôi thản nhiên cười nói:
- Bọn họ không biết sư phụ, trước kia có hơi hoài nghi cũng là chuyện bình thường, hiện tại bọn họ không dám hoài nghi nữa rồi!
Lăng Vận Nhi trợn trừng mắt:
- Cái gì? Trong Thục Sơn thật có người như thế ư? Nói cho ta là ai đi! Ta đi thu thập nó!
- Được rồi!
Lăng Tiêu nhìn lướt qua Lăng Vận Nhi, có phần bất đắc dĩ nói:
- Hơi có phong phạm trưởng bối đây!
Lăng Vận Nhi bĩu môi một cái:
- Muội thật không cần! Ai dám nói động tới huynh, muội liền đánh hắn! Đánh đến khi nào hắn thành thật mới thôi! Sau đó nói cho hắn biết, chút bản lĩnh đó của muội, đều là học từ Tam ca, còn không tới một phần vạn của Tam ca!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.