Lam Thiên Mai nói một hồi, sau đó nhìn Lăng Tiêu lại cười nói tiếp:
- Huống chi, hiện tại ở khắp Nam châu Thánh Vực, sợ là cũng không có bao nhiêu thế lực dám tùy tiện đắc tội với Thục Sơn phái, không phải sao?
Nói xong nàng cười lên khanh khách, nhưng trong tiếng cười này lại không có một chút quyến rũ nào.
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói:
- Vậy... thì dẫn ta đi xem thử được rồi.
Lúc này Lam Thiên Mai mới an tâm tiến vào trạng thái tu luyện. Vài canh giờ sau, Lam Thiên Mai đã khống chế được thương thế, liền nói với Lăng Tiêu:
- Chúng ta rời khỏi nơi này đi, lão già Tương Chu này xưa nay là người giảo hoạt, nếu trong thời gian ngắn lão đã có thể triệu tập đến nhiều hảo thủ như vậy, thì nói rõ chuyện này nhất định đã truyền ra ngoài, ta tin rằng không tới bao lâu, sẽ có rất nhiều người Tương gia tìm tới đây. Địa vị Tương Chu ở Tương gia rất cao, nếu như biết lão bị giết chết, Tương gia nhất định sẽ không chịu để yên.
Nói xong, bỗng nhiên dường như nhớ tới điều gì, Lam Thiên Mai còn nói thêm:
- Ta thật quên mất! Tương Vân Sơn hiện nay ở dưới trướng của ngài, người Tương gia nếu gặp mặt ngài, cũng nhất định không phải chuyện tốt.
Lăng Tiêu trong lòng nghỉ: "Đâu chỉ không phải là chuyện tốt, Tương Vân Bưu vốn là muốn dồn mình vào chỗ chết, nếu như biết chuyện lần này có mình tham gia vào, thù mới hận cũ, nhất định sẽ càng thêm thống hận mình đây."
Lăng Tiêu gọi Tiểu Sửu tới, đặt Lam Thiên Mai chưa hoàn toàn bình phục lên cái lưng rộng lớn của Tiểu Sửu, sau đó trước mặt Lam Thiên Mai, sử dụng truyền âm phù liên hệ với Diệp Tử, sau khi xác nhận môn phái không có chuyện gì, phần lớn mọi người đều đang bế quan tu luyện, hết thảy bình thường, Lăng Tiêu dặn dò một hồi, sau đó buông truyền âm phù ra.
Lam Thiên Mai ở một bên đôi mắt xinh đẹp chợt sáng lên nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên cười nói:
- Hiện tại xem ra, gia nhập Thục Sơn phái ngược lại là ta được lợi rồi đây.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, vẫn không lên tiếng, bảo Tiểu Sửu tăng tốc bay về hướng trung bộ Thánh Vực. Tiểu Sửu phát ra một tiếng kêu vang dội, thân mình trên không trung hóa thành một tia hào quang vàng chói, nhanh chóng biến mất trên bầu trời.
Nói đến giữa Lam gia và Tương gia có mối liên hệ sâu xa, thậm chí nếu ngược dòng đến mấy vạn năm về trước, tình hình Lam gia thậm chí so với Tương gia còn lớn mạnh hơn nhiều! Tuy nhiên Tương gia sóng sau đè sóng trước, mơ hồ có xu thế áp chế Lam gia. Nhưng dù sao đều là thế lực lớn, "nhổ một sợi tóc sẽ động tới toàn thân", nếu không có lý do chính đáng, sẽ không có người nào ngang ngược phát động công kích đối phương.
Lam gia và Tương gia cách nhau không xa lắm, chỉ có mấy ngàn dặm. Khoảng cách này đối với võ giả thực lực mạnh mẽ mà nói, cũng không tính xa lắm, lộ trình chỉ mấy ngày mà thôi.
Ở hơn trăm năm về trước hai nhà thậm chí còn quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng sau khi sư phụ của Lam Thiên Mai chết trong tay người Tương gia, mối quan hệ giữa hai nhà mới bắt đầu dần dần chuyển biến xấu, cho tới bây giờ không còn lui tới với nhau nữa.
Lam gia ở vào giữa một thung lũng, toàn bộ vùng trũng dưới thung lũng, trải dài những kiến trúc rộng lớn khiến người không biết còn tưởng rằng mình đi tới một thành trấn lớn phồn hoa sầm uất. Thậm chí ở giữa rừng rậm trên sườn núi, đều như ẩn như hiện có rất nhiều phòng ốc.
Lăng Tiêu chỉ dùng mắt phỏng chừng, ở đây không dưới mười vạn người, hắn không khỏi cảm thán: thế lực bên trong đại gia tộc quả thật hùng mạnh. Giống như cây có bóng, người có uy, gia tộc lớn như vậy, nhân số đông đúc như thế, mà còn được bồi dưỡng chuyên biệt, vậy thì thỉnh thoảng đào tạo ra một số võ giả thiên tài kinh thế hãi tục quả thực là chuyện quá mức bình thường. Cho nên Lăng Tiêu bỗng nhiên có phần hiểu ra vì sao Lam gia không quá coi trọng Lam Thiên Mai, nguyên nhân rất đơn giản, vì người có thực lực quá nhiều!
Khi hai người tiến vào phạm vi thế lực Lam gia, dọc theo đường đi tùy tiện gặp những người đó dựa vào sóng dao động trên người là có thể cảm nhận được.
Ánh mắt của những người Lam gia đó nhìn Lăng Tiêu quả thật làm cho trong lòng người khó chịu. Khi nam nhân thấy Lăng Tiêu và Lam Thiên Mai cùng nhau đi đến, ngấm ngầm lộ ánh mắt khinh miệt; cái loại vừa hâm mộ vừa ghen tị đó cũng không thèm che giấu. Còn nữ nhân gặp Lam Thiên Mai, đều né tránh từ rất xa, sau đó lộ vẻ mặt khinh miệt, kể cả Lăng Tiêu cũng vô tình lọt vào ánh mắt khinh bỉ của các nàng.
- Thật xin lỗi!
Lam Thiên Mai tuy rằng từ lâu đã quen với cảm giác này, nhưng lần này dù sao trước mặt một người ngoài, trong lòng nàng cũng có chút không vui.
- Vì sao lại nói vậy!
Lăng Tiêu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Người ta thấy thế nào đó là chuyện của người ta! Mình đừng xem thường bản thân mình là tốt rồi! Người ta sống mục đích là để nỗ lực tiến tới tuy rằng là cho người khác nhìn thấy, nhưng xét đến cùng vẫn là để chứng tỏ bản thân mình. Trong lòng của ngươi không thẹn với lương tâm thì tốt rồi.
Trong mắt Lam Thiên Mai hơi cay cay, liền sau đó nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn ngài.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, nhìn lướt qua những người đó cứ giống như tránh né rắn rết, trong lòng thầm cười lạnh nghĩ: "Người không có tri thức vĩnh viễn đều chỉ thấy khuyết điểm của người khác, không nhìn thấy khuyết điểm của mình."
Lăng Tiêu theo Lam Thiên Mai đi vào giữa thung lũng, hai người đi ngang qua một loạt kiến trúc xây dựng rất tinh xảo, Lam Thiên Mai nhẹ giọng nói:
- Nơi này là nơi ở của các dòng chính Lam gia, xem như chân chính là chỗ ở của tinh anh Lam gia! Trước kia cha mẹ ta cũng cư ngụ ở nơi này, sau khi cha ta bị tẩu hỏa nhập ma thì dời ra ngoài.
Khi Lam Thiên Mai nói lời này, trong mắt hiện lên một vẻ trào phúng sâu sắc. Lúc này, từ phía trước bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
- Ai chà! Ta tưởng là ai, đây không phải là Thiên Mai muội sao! Thật sự là khách quý đây! A! Ánh mắt của ngươi sao lại lạ như vậy? Có phải có cảm giác hoài niệm nơi này hay không?
Một người trẻ tuổi mặt trắng ăn mặt loè loẹt, trong vòng vây mười mấy người, như mặt trăng giữa các vì sao vây quanh đi tới, bộ dáng ngạo mạn không chịu nổi, khiến người ta nhìn thấy liền hận không thể giơ chân đá trên mặt hắn hai đá. Giờ phút này đầu tiên hắn liếc mắt một cái đánh giá Lăng Tiêu, sau đó "chậc chậc" chắc lưỡi, nói:
- Hà! Thật không tệ! Ngươi từ đâu kiếm được một gã nhân tình đưa đến đây vậy? Xem ra... hơi có chút giống hình dáng con người đấy!
- Lam Thiên Lâm! Ngươi câm miệng cho ta!
Lam Thiên Mai dựng ngược hai hàng lông mày, lạnh lùng nhìn tên loè loẹt, hận không thể tát vào mặt tên khốn ăn chơi trác táng này, thanh âm lạnh như băng nói:
- Ở đó nói hươu nói vượn, coi chừng ta đánh ngươi đó!
Lời nói Lam Thiên Mai khiến trong mắt gã công tử bột trẻ tuổi này hiện lên một tia sợ hãi, lập tức liền cười ha hả nói:
- Đánh ta? Ha ha! Tỷ tỷ... thân ái... của ta, Ngươi còn tưởng rằng, đây là thời điểm tam thúc còn phong quang trước kia sao? Chẳng lẽ ngươi không biết? Trước đây mấy ngày trưởng lão hội đã triệu tập, đã quyết định đuổi phụ thân ngươi ra khỏi Lam gia rồi!
- Ngươi nói bậy!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Thiên Mai tức giận đến trắng bệch, cả người đều run run nhè nhẹ, cho dù ông ta không thương nàng, không thích nàng, thậm chí có chút chán ghét nàng, nhưng ông ta cũng là phụ thân thân sinh của nàng! Cũng vì chuyện của nàng mới gây ra tình cảnh ngày hôm nay. Bờ môi Lam Thiên Mai khẽ run run, hai mắt bắn ra từng tia sáng lạnh lùng.
Đối diện gã trẻ tuổi trông thấy bị dọa cho hoảng sợ. Lúc còn nhỏ hắn bị bóng ma của Lam Thiên Mai hành hung, dường như lập tức lại bao trùm đầu óc của hắn. Thấy Lam Thiên Mai thật sự nổi giận, hắn sợ hãi lập tức mang theo người rời đi, tuy nhiên có lẽ để giữ thể diện, vẫn còn lầm bầm nho nhỏ:
- Hừ! Làm oai cái quái gì chứ? Chính mình tu luyện cái loại công pháp đó còn không biết xấu hổ, phụ thân cũng bị đuổi đi...
Thanh âm theo Lam Thiên Lâm dần dần đi xa, sắc mặt xanh mét của Lam Thiên Mai dần dần khôi phục bình tĩnh, nàng liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó nói:
- Thật có lỗi! Để ngài nhìn thấy trò cười rồi.
Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
- Không có, không cần để ý đến hắn, chúng ta đi xem thử phụ thân ngươi đi.
Nhìn thấy loại xa lánh lẫn nhau thậm chí còn đấu tranh giữa tộc nhân bên trong các đại gia tộc đó, thật ra Lăng Tiêu cũng không xa lạ gì. Các đại gia tộc ở nhân giới không phải cũng giống như thế sao.
Ánh mắt Lam Thiên Mai nhìn bề ngoài như bình tĩnh, trong lòng nàng ẩn giấu lửa giận sôi sục, Lăng Tiêu lập tức lại nói một câu:
- Muốn tìm bọn họ lý luận một phen à?
Lam Thiên Mai gật gật đầu, sau đó nói giọng căm hận:
- Đúng vậy! Ta muốn hỏi bọn họ, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì đuổi cha ta đi! Muốn đuổi thì đuổi ta đi là được! Cha ta cả đời cống hiến hết mình cho Lam gia, bây giờ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành người vô dụng liền rơi xuống kết cục như vậy, quả thực khiến người ta thất vọng đau lòng!
Lăng Tiêu khuyên nhủ:
- Ta thấy, hay là chúng ta trước đi gặp phụ thân ngươi tốt hơn, mẫu thân của ngươi không phải cũng ở đây sao? Hỏi bà ta thử xem đã xảy ra chuyện gì?
Lam Thiên Mai gật gật đầu, nhìn Lăng Tiêu trong ánh mắt mang theo một tia cảm kích, hạ giọng nói:
- Cảm ơn ngài.
Nói xong tự mình cười rộ lên:
- Ngài là người tốt! Nếu ở cùng chung một chỗ với ngài, phỏng chừng mỗi ngày đều phải cảm tạ ngài mấy lần đấy.
Hai người cười rộ lên, Lăng Tiêu có ấn tượng không tệ với Lam Thiên Mai, nàng mặc dù có thời điểm thoạt nhìn phóng đãng, nhưng Lăng Tiêu hiểu rõ, đây là do ảnh hưởng của công pháp Lam Thiên Mai tu luyện, kỳ thật bản tính của nàng là một nữ nhân rất cởi mở. Có thể dưới tình huống như vậy, còn nghĩ tới phụ thân của mình, đủ để chứng tỏ Lam Thiên Mai là một nữ nhân hiếu thảo, "trăm điều tốt chữ hiếu đứng đầu", phẩm hạnh của con người hiếu thảo đứng đầu cũng không hề sai vào đâu được.
Hai người đi theo đường dốc, một đường đi tới tận mút đầu, đi chừng nửa canh giờ, kiến trúc nơi này rõ ràng không bằng trong thung lũng, hơn nữa rất thưa thớt người qua lại, gần như nhìn không thấy người nào, ngẫu nhiên gặp vài người, cũng đều mặc quần áo vải thô như hạng tôi tớ.
Có điều thú vị là, khi những người này thấy Lam Thiên Mai cũng không trốn tránh, ngược lại trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười vui mừng, rối rít đến chào hỏi Lam Thiên Mai.
- Tiểu thư đã trở lại!
- Chào tiểu thư."
- Tiểu thư khỏe! Tam gia và phu nhân thấy tiểu thư sẽ rất mừng rỡ đây!
Lam Thiên Mai cũng không có ngông nghênh phách lối, trên đường gặp mặt những người này đều lên tiếng chào hỏi, sau đó quay sang giải thích với Lăng Tiêu:
- Những người này, đều là người hầu của Lam gia, đời đời chỉ phục vụ Lam gia. Bọn họ rất mộc mạc chất phác, cũng không có vì tình trạng của nhà ta hiện tại mà biến đổi.
Nói xong khẽ thở dài:
- Chỉ có ở thời điểm này, mới thấy được lòng người.
Hai người đi tới một dãy nhà cửa phòng ốc thật đơn sơ, vừa lúc một thanh niên từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Lam Thiên Mai, trong mắt đầu tiên là hơi ngạc nhiên vui mừng, ngay lập tức lại trở nên phức tạp, lãnh đạm nói:
- Tỷ quay về làm gì?
Lam Thiên Mai nhưng thật ra không có ý oán trách, quay sang Lăng Tiêu cười nói:
- Đây là đệ đệ của ta, Lam Thiên Tầm.
Nói xong lại quay sang Lam Thiên Tầm nói:
- Mau tới ra mắt Lăng tông chủ, ngươi không phải vẫn sùng bái ông ấy sao.
- Cái gì Lăng tông chủ... Ồ?
Lam Thiên Tầm nói hơn phân nửa câu, cảm thấy không đúng, có hơi ngẩn người nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn thoáng qua Lam Thiên Mai, khóe miệng hơi hơi co giật, hỏi:
- Tỷ nói cái gì? Hắn là ai vậy?
Lam Thiên Mai đẩy hắn một cái, véo nhẹ lên mũi hắn, sau đó nói:
- Vào trong rồi nói, đừng để người ta nghe thấy.
Lam Thiên Tầm bị kinh ngạc gần như quên cả phản kháng, đợi đến lúc Lam Thiên Mai và Lăng Tiêu đi qua bên người hắn vào trong phòng, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh lại, sau đó vội dạ một tiếng đi vào theo.
Lam Thiên Mai vào nhà, bên trong ánh sáng rất mờ tối, nghe trong phòng trong có người hỏi:
- Thiên Tầm! Ai tới vậy?
Là một giọng nữ, nghe ra còn rất trẻ tuổi, chỉ có điều trong giọng nói ẩn ẩn một mối bi thương và luyến tiếc. Nguồn: truyentop.net
Lam Thiên Mai hạ giọng nói:
- Nhị nương! Là ta, Thiên Mai.
Thanh âm bên trong lập tức khựng lại, không còn nghe tiếng động gì, sau một lúc lâu, mới hơi gay gắt nói:
- Là ngươi? Ngươi quay về đây làm gì? Trong mắt ngươi còn có nhà này sao? Còn ngại làm hại chúng ta chưa đủ sao! Ngươi cút đi!
Lúc này Lam Thiên Tầm từ phía sau đi tới, hướng vào trong phòng nói:
- Mẹ! Người ít nói chút đi! Tỷ tỷ dẫn chưởng môn Thục Sơn phái đến đây...
- Cái gì Thục Sơn Miêu sơn... Ồ? Ngươi nói cái gì? Chưởng môn Thục Sơn? Ở đâu?
Trong giọng nói đầy kinh hãi, cửa phòng lập tức mở tung ra, một nữ nhân trẻ tuổi thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp từ bên trong đi ra, toàn thân mặc váy dài, trên mặt không trang điểm son phấn, làm cho người ta có một loại cảm giác trong sáng thoải mái.
Đôi mắt phượng của nàng ta chiếu thẳng vào Lăng Tiêu, miệng vội hỏi Lam Thiên Mai:
- Anh ta thật là Lăng Tiêu chưởng môn Thục Sơn?
Lăng Tiêu thật không còn gì để nói, hai "mợ" này thật đúng là rất giống nhau!
Thản nhiên cười cười:
- Lăng Tiêu cũng không phải là nhân vật nổi danh gì, còn không đến mức có người giả mạo mà.
Phu nhân trẻ tuổi lúc này đang nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, bỗng nhiên làm ra một hành động ngoài dự đoán của mọi người, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói:
- Cầu xin ngài, giúp cứu lão gia nhà ta!
- Nhị nương! Người làm cái gì vậy, mau đứng lên!
Lam Thiên Mai khẽ cau mày nói:
- Ông ấy đã đáp ứng trợ giúp cha ta rồi.
Lam Thiên Tầm ở một bên cũng nói:
- Mẹ! Người làm gì vậy?
Phụ nhân cũng không để ý tới Lam Thiên Mai, chỉ nhìn Lăng Tiêu nức nở nói:
- Ta đã sớm nghe nói qua y thuật của ngài vô cùng thần kỳ, người chết cũng có thể cứu sống. Đan dược của Thục Sơn phái như thần đan. Cầu xin ngài đáp ứng cứu giúp ông ấy, Hu hu... ông ấy ngã xuống rồi, toàn gia chúng ta đều xong rồi.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ không đành lòng, nói:
- Bà trước đứng lên đi! Cho ta xem thử tình trạng của ông ấy như thế nào, được không?
Lúc này phụ nhân trẻ tuổi mới hồi phục tinh thần lại, đỏ mặt đứng lên. Cũng khó trách nàng kích động như thế, mẹ ruột Lam Thiên Mai đã sớm chết đi, hiện tại nữ nhân này là hơn năm trăm năm trước Lam Hải phụ thân của Lam Thiên Mai cưới về, nhìn như yếu đuối, nhưng đã có được cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Đang sống êm ả cùng Lam Hải qua mấy trăm năm bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, sự mất mát hụt hẩng trong lòng không nói cũng biết, cho nên nàng ta mới làm ra hành động như thế.
Lăng Tiêu đi vào phòng trong, thấy một người nằm trên giường, hình dung tiều tụy, hốc mắt hỏm sâu, xem ra dường như bệnh nhân đã đến hồi nguy kịch. Lăng Tiêu bước tới, ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn phía dưới trên mặt đất đặt một chậu nước, còn bốc lên hơi nóng, bên trong còn nổi lều bều cái khăn lau.
Phụ nhân bước tới bưng chậu nước đi, nhẹ giọng nói:
- Mỗi ngày ta đều phải lau toàn thân cho ông ấy một lần...
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: "Phụ nhân này cũng không tệ, xem như có tình có nghĩa." Vừa nghĩ tới, trong tinh thần thức hải một tia tinh thần lực theo mi tâm Lam Hải tiến vào đến trong cơ thể lão, sau đó bắt đầu chạy theo kinh mạch Lam Hải, đồng thời, toàn thân Lăng Tiêu phát ra một vầng khí tức tự nhiên khổng lồ bao phủ thân thể Lam Hải vào trong đó, vô số tia sinh cơ theo làn da thẩm thấu vào toàn thân Lam Hải.
Lam Hải nằm im nơi đó, bỗng nhiên mí mắt khẽ nhúc nhích.
- Ồ! Ông... ông ấy nhích động!
Phụ nhân kinh hô một tiếng, ngay lập tức tự đưa tay lên bịt miệng, nhưng nét sợ hãi lẫn vui mừng vẫn còn hiện rõ trên mặt!
Hai chị em Lam Thiên Tầm và Lam Thiên Mai, cũng đều đầy ngạc nhiên vui mừng trên nét mặt. Lam Thiên Tầm nhìn Lăng Tiêu trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái. Người này chỉ có hơn ba trăm tuổi, ở bên trong Thánh Vực, coi như là một thanh niên tuổi trẻ, trên mặt thậm chí còn chưa hết tính trẻ con.
Từ thân thể Lăng Tiêu phát ra vô số tia sinh cơ không ngừng tiến vào trong thân thể Lam Hải. Bỗng nhiên Lam Hải mở choàng mắt ra!
- A!
Ba người trong phòng, không nhịn được đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi. Lam Thiên Mai vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, tuy rằng đã sớm nghe nói Lăng Tiêu thần kỳ, biết đan dược Thục Sơn phái lợi hại, nhưng nổi tiếng dù sao cũng không bằng nhìn thấy tận mắt!
Mắt Lam Hải hơi giật giật, vô cùng gian nan nhìn lên mặt Lăng Tiêu, môi nhích động hai lần, Lăng Tiêu hạ giọng nói:
- Đừng nói chuyện, tập trung tinh thần, theo công pháp của ta vận hành tinh thần lực đi!
Lam Hải làm sao còn có thể không biết người nọ là đang giúp mình, lão lập tức nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần, sau đó từng chút một theo tia tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ của Lăng Tiêu, yên lặng vận hành công pháp.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng đập cửa, phu nhân của Lam Hải đột nhiên thân mình thoáng run run: Tiếng đập cửa này lâu nay đã trở thành ác mộng của nàng, từ khi trưởng lão hội quyết định đuổi Lam Hải ra khỏi Lam gia, liền thường xuyên có người lại đây đuổi bọn họ. Lam gia có gia quy không cho phép tự đánh giết lẫn nhau, kẻ vi phạm sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng Lam Hải hiện tại đã không còn là người Lam gia! Từ khoảnh khắc trưởng lão hội tuyên bố, Lam Hải đã không còn thuộc về Lam gia nữa. Cho nên dù những người này nhớ tình xưa không có hành động gì quá khích, nhưng nói rất nhiều lời khó nghe.
Tuy nhiên hiện tại Lam Hải không ngờ có thể khôi phục năng lực, phụ nhân này lập tức có chút hoang mang lo sợ, không biết phải nên nói thế nào.
Lam Thiên Mai nhìn thoáng qua phu nhân, nói:
- Nhị nương! Để ta đi!
Phu nhân gật gật đầu, tuy rằng nàng không thích cô con gái riêng của chồng, cho rằng nàng ta quá phong lưu không đứng đắn. Chẳng những phu nhân không thích, mà hầu như cả Lam gia không ai thích nàng ta. Nhưng không thể không thừa nhận một điều: ở Lam gia Lam Thiên Mai vẫn có chút uy danh! Nếu không, vì sao lần này đuổi đi, chỉ có đuổi hai vợ chồng Lam Hải, thậm chí cả đến Lam Thiên Tầm cũng không có đuổi đi. Cho nên, hai chị em Lam Thiên Mai vẫn còn tính là con cháu của Lam gia.
Lam Thiên Mai bước ra ngoài, thấy ba người trước mặt đều rất quen thuộc, đều là anh em họ của Lam Hải. Thấy người bước ra không ngờ là Lam Thiên Mai đã rất lâu không thấy mặt, cả đám ngẩn người, trong đó một nam nhân cao gầy lập tức nói:
- Lam Thiên Mai! Ngươi quay về vừa đúng lúc, miễn cho đến lúc đó lại phải đi thông báo với ngươi. Phụ thân của ngươi đã bị Lam gia chính thức đuổi đi! Ngươi khẩn trương đưa hắn đi đi thôi!
Lam Thiên Mai nguyên vốn còn có chút khắc chế cơn phẫn nộ, thoáng cái lại bốc lên bừng bừng, nàng lạnh giọng hỏi:
- Dựa vào cái gì? Lam gia... chính là dùng cách này đối đãi với người từng có công lớn sao? Vì sao người bị đuổi không phải là ta?
Lam Thiên Mai nói ra lời này, khiến sắc mặt mấy người sa sầm xuống, nam nhân cao gầy hờ hững nói:
- Đây là quyết định của trưởng lão hội, không cần phải giải thích cái gì với ngươi cả! Ngươi nếu đã trở lại, như vậy, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày rời khỏi nơi đây, còn lảm nhảm nữa, ngay cả ngươi cũng đuổi đi luôn!
- Ha ha ha!
Lam Thiên Mai bỗng nhiên cất tiếng cười một tràng dài, trên gương mặt yêu mị giờ phút này đầy vẻ trào phúng, sau đó nói:
- Tưởng ta thích thân phận con cháu của Lam gia đình lắm sao? Các ngươi không phải rất gai mắt ta sao? Tốt lắm, đuổi luôn cả ta đi! Không cần nhớ tới chút tình hương khói của sư phụ ta nữa! Các ngươi ngay cả người có cống hiến thật lớn cho gia tộc đều có thể đuổi đi, ăn thua gì ta là một thiếu nữ nho nhỏ này chứ?
- Láo xược! Lam Thiên Mai! Đừng tưởng rằng có người bảo vệ ngươi, thì ngươi có thể ăn nói không kiêng nể gì như vậy!
Nam nhân cao gầy hiện lên sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn Lam Thiên Mai nói tiếp:
- Gia tộc... người như ngươi cũng có thể chất vấn sao?
Lam Thiên Mai lạnh lùng cười, sau đó nói:
- Đúng vậy! Cứ nhân cơ hội này đuổi ta đi được rồi.
- Đừng tưởng rằng mọi người muốn giữ ngươi lại! Nếu không phải...
Gã nam nhân cao gầy giận tím mặt, chỉ vào Lam Thiên Mai, chỉ có điều không nói hết lời, lập tức im miệng không nói nữa, nhưng ánh mắt đó lại hận không thể lập tức đuổi Lam Thiên Mai đi mới tốt.
Lúc này, nhị nương của Lam Thiên Mai rốt cuộc không kìm nổi, từ trong phòng bước ra, hướng về phía gã nam nhân cao gầy nói:
- Đừng nhiều lời, ngày mai chúng ta sẽ đi! Bây giờ, mời các ngươi rời khỏi nơi này!
Gã nam nhân cao gầy hơi sửng sốt. Thầm nghĩ trong lòng: Từ hôm đó đến nay, nữ nhân hắn đã từng ngưỡng mộ này không phải đều khổ sở van xin gia hạn thêm mấy ngày, như thế nào hôm nay bỗng nhiên liền trở nên kiên cường lên thế? Phỏng chừng là Lam Thiên Mai trở về, có người cấp thêm can đảm cho nàng ta chăng? Tên vô dụng bán sống bán chết kia, vĩnh viễn cũng không có ngày vùng lên được, nếu không phải yêu nữ chết tiệt này không thể đắc tội được, thì hai vợ chồng các người... Vừa nghĩ hắn vừa nhìn lướt qua bộ ngực đầy đặn của Nhị nương Lam Thiên Mai, trong lòng hơi có chút nóng lên. Thấy nàng ta rốt cục đáp ứng sẽ đi, hắn vừa thoải mái đồng thời lại có chút hậm hực, nguyên vốn nghĩ có thể xơi tái nàng ta, hiện tại xem ra không có cơ hội rồi.
- Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ lời nói của các ngươi!
Gã nam nhân cao gầy nói xong, mang theo hai người xoay người rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Lam Thiên Mai.
Thấy bọn họ đi xa, phu nhân nhỏ giọng nói:
- Cha ngươi tỉnh rồi!
Lam Thiên Mai mừng rỡ, đi theo Nhị nương vào nhà. Thấy Lam Hải lúc này đã ngồi dậy tựa vào đầu giường, đang cùng với Lăng Tiêu nhẹ giọng nói chuyện, thanh âm nghe ra mặc dù có chút suy yếu. Nhưng tinh thần cả người đã rất tốt!
Chí cường giả cảnh giới Đại viên mãn, dù sao cũng là cường giả ở thế giới này. Chỉ cần lão còn sống, cho dù không có thực lực, nhưng khí phách trên người kia, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Đôi mắt phu nhân đỏ lên, vừa định nói, Lam Hải khẽ xua tay:
- Không cần nói, ta đã biết! Mấy năm nay làm khổ muội rồi! Ngày mai chúng ta đi! Ta đã đáp ứng Lăng tông chủ, gia nhập Thục Sơn phái!
Lam Hải nói dứt khoát như thế, hoàn toàn bởi vì trong suốt thời gian mấy năm lão bị tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng thân không thể động miệng không thể nói, nhưng dòng ý nghĩ của lão vẫn không ngừng hoạt động!
Nói cách khác, những năm gần đây phu nhân của lão ở bên người nói chuyện gì, lão đều biết toàn bộ! Chỉ có điều không thể nói thành lời mà thôi!
Nguyên nhân chính vì như thế, mới khiến Lam Hải từ lâu đã hết sức thất vọng về Lam gia. Nên vừa mới nghe Lăng Tiêu nói, thân thể của lão nếu khôi phục chỉ cần thời gian vài năm, hơn nữa có ý mời chào lão. Lam Hải lập tức liền đáp ứng, đồng thời Lam Hải ở bên trong Thánh Vực nhiều năm như vậy, còn có nguồn nhân mạch rất lớn mạnh, cũng muốn mang hết cùng đi!
Tuy nhiên phu nhân của Lam Hải lại hơi có chút sợ hãi, nhiều năm qua nàng chưa bao giờ bước ra khỏi gia tộc Lam gia một bước, hiểu biết về thế giới bên ngoài của nàng ta chỉ giới hạn trong các loại tin tức tộc nhân mang về thôi. Bao gồm hiểu biết về Lăng Tiêu cũng như thế. Nếu nói phải lập tức rời bỏ chỗ này, khiến nàng hơi khó có thể tiếp nhận, nàng nhìn Lam Hải nói:
- Lão gia! Chúng ta thật không bao giờ... trở lại nữa sao? Thực lực của ông khôi phục rồi...
- Đừng nói nữa.
Lam Hải thần sắc kiên định nói:
- Mấy năm nay xảy ra chuyện gì, kỳ thật ta đều biết, chẳng lẽ muội cảm thấy ở lại Lam gia sẽ tốt hơn sao?
Phụ nhân sắc mặt có hơi tái nhợt, lắc đầu nói:
- Vậy ta nghe lời lão gia.
Lam Thiên Tầm ở một bên ngược lại rất hưng phấn, nói:
- Con cũng phải đi!