Chương trước
Chương sau

Thân hình Lăng Tiêu như một làn khói nhẹ, nhanh chóng biến mất trên bầu trời Thục Sơn phái.
Toàn bộ Thục Sơn phái đang lâm vào một mảnh yên tĩnh. Vừa rồi khí tức đầy huyền bí, sâu xa, ảo diệu phát ra từ người Lăng Tiêu khiến gần như tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái nhập định tu luyện.
Lăng Tiêu ở trên không trung, xoay tay bắn ra một đạo hào quang về phía Thục Sơn, lập tức có một đạo kết giới dâng lên. Lúc này chính là lúc môn phái suy yếu nhất, cẩn tắc vô áy náy.
Mà luồng năng lượng dao động Lăng Tiêu mới cảm ứng được đó cách Thục Sơn chừng mấy ngàn dặm.
Đây cũng là do Lăng Tiêu có cảm ngộ với thiên đạo, cho nên trong nháy mắt ngắn ngủi đó, tư tưởng của Lăng Tiêu và thiên đạo dung hợp, mới có thể cảm ứng được một tia năng lượng dao động ở nơi đó.
Huyền Thiên ở trong tay Lăng Tiêu, thấy bốn bề vắng lặng, cũng liền trực tiếp nói:
- Tiểu tử, đây chính là ngươi nói, không được chống chế, nếu thật sự có pháp bảo khai quật, ngươi cũng đừng có nghĩ tới việc cho các hồng nhan tri kỷ của ngươi, nhất định phải cho bản tôn nâng cao thực lực trước. Đến lúc đó, tự nhiên ngươi cũng sẽ có ưu đãi.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Theo ý ngươi, lần này khai quật bảo bối, nếu có thể bị ngươi hấp thu, ta nhất định bắt nó luyện hóa, dùng để khôi phục lực lượng của ngươi!
Huyền Thiên ở cùng chỗ với Lăng Tiêu cũng không ngắn, tự nhiên hiểu rằng nếu Lăng Tiêu đã nói vậy thì sẽ không đổi ý, bởi vậy trong lòng y mừng rỡ, nghĩ thầm: tiểu yêu mỹ nhân, đến lúc đó thực lực của bản tôn đột nhiên tăng mạnh, nhìn ngươi còn không động tâm sao?
Lộ trình mấy ngàn dặm cũng phải mất một đoạn thời gian mới tới được nơi. Mà ngay khi tới gần ngọn núi lớn đó, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác có vài luồng năng lượng dao động rất mạnh. Trong lòng Lăng Tiêu chợt động, liền hòa hợp thân mình nhất thể với không khí. Nhìn bề ngoài, không ai có thể nhìn ra là trên bầu trời trong xanh đang có một người đang ẩn núp.
Đồng thời, Lăng Tiêu cũng dõi mắt nhìn xuống phía dưới.
Sáu người, phân biệt chiếm cứ năm phương vị, vây quanh một chỗ trên sườn núi. Những người này cũng không đứng trên không trung mà đều đứng trên mặt đất.
Mấy luồng năng lượng dao động mạnh nhất chính là từ mấy người này phát ra.
Trong sáu người này có hai lão già, ba người trung niên và một người tuổi còn trẻ.
Người trẻ tuổi nhất trong đó là một nữ nhân. Nữ nhân này tóc dài buông tới thắt lưng, quay lưng lại phía Lăng Tiêu nên không nhìn thấy mặt, tuy nhiên dáng người thướt tha, đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp, chiếc quần bó sát người càng hiển lộ cặp đùi đẹp.
Nữ tử này có một mái tóc dài đen mượt, đứng một mình nhưng lại phát ra năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt.
Lăng Tiêu có chút ngạc nhiên, nữ nhân này thoạt nhìn tuổi không lớn, không ngờ lại là một trong những người mạnh nhất ở đây.
Từ năng lượng dao động của nàng, Lăng Tiêu cảm ứng được, không ngờ thực lực của nữ nhân này không hề kém bao nhiêu so với lão tổ Phương gia Phương Hướng Đông.
Người tu luyện cao cấp!
Lăng Tiêu thầm nghĩ, tiếp đó lại đảo ánh mắt qua trên người hai lão già. Một lão già to béo, đầu trọc lốc, thân mình như một quả cầu tròn, béo kinh người, nhưng mỗi cử động nhấc tay, nhấc chân đều mơ hồ mang theo khí thế phong lôi, đủ thấy thực lực người này cũng tuyệt đối không hề kém. Người này mặt mũi hồng hào, không có bao nhiêu nếp nhăn. Nếu hàng mi mà không có màu hoa râm, người ta sẽ nghĩ lão già béo mập này chỉ là một người trung niên.
Một lão già khác vóc người trung bình, tóc hoa râm cằm có một chòm râu dê màu bạc, đón gió tung bay, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt.
Ba người trung niên kia, một người lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, nhỏ hơn một vòng so với Thiết Đản, nhưng so với người bình thường thì vẫn có vẻ vô cùng uy mãnh. Người này có một đôi mắt lóe lên như ánh sao, không giận tự uy. Truyện Sắc Hiệp
Hai gã trung niên còn lại đều có bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, mặc dù nhìn như trung niên, nhưng khuôn mặt lại vô cùng anh tuấn. Hai người này giống nhau như đúc, ăn mặc cũng không có gì bất đồng, ngay cả ánh mắt cũng giống nhau, hiển nhiên là một đôi huynh đệ song sinh.
Mấy người gặp nhau, lão béo nói giọng khàn khàn:
- Không ngờ nơi rừng núi hoang vu này lại có không ít bằng hữu tới! Xem ra, hôm nay không có một phen tranh đoạt, muốn hòa bình thu được bảo vật này là không mấy khả năng.
Nữ nhân quay lưng về phía Lăng Tiêu cười khanh khách nói:
- Nếu Tương lão ngài chủ động rời khỏi, không phải sẽ có thể hóa giải tranh chấp này sao?
- Thúi lắm! Lão béo hừ lạnh một tiếng cắt lời nữ nhân này, cười lạnh nói nói:
- Dựa vào cái gì các ngươi không lùi ra, lại muốn lão tử rời khỏi? Bảo vật khai quật, ai tới đều có cơ hội. Nếu sợ chết thì đừng tới đoạt! Hừ ... ... đao kiếm không có mắt. Cũng không ai quy định cứ kẻ nào có thực lực mạnh thì sẽ nhất định có thể thắng!
- Khanh khách...
Tương lão đã lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà tính khí vẫn còn nhỏ nhặt như vậy. Khó trách hai mươi năm trước Tương gia các ngươi lại có một hành động ngu xuẩn, đuổi một người thừa kế rất tốt đi. Vốn tiểu nữ còn có chút khó hiểu, hiện tại xem ra cũng đã minh bạch. Nữ nhân nói tới đó lại khanh khách cười rộ lên, sau đó nói tiếp:
- Mạnh mồm chẳng có ích lợi gì đâu, ít nhất ta cũng biết một điểm, thực lực mạnh hơn thì phần thắng cũng cao hơn.
Lão béo này nghe nữ tử nói xong, cũng không nổi trận lôi đình, mà chỉ hừ một tiếng, im lặng không nói. Tương gia năm đó đuổi Tương Vân Sơn đi, lão cũng là một trong những chủ lực, thậm chí chính lão tự tay phế bỏ tu vi của Tương Vân Sơn. Hiện tại nghĩ lại, lão cũng có chút hối hận. Tuy nhiên, đối với một người luyện võ mà nói, rất nhiều lúc cho dù chết cũng không thể để mất mặt mũi, cho nên cho dù trong lòng hối hận tới mức nào thì bề ngoài cũng không thể biểu hiện ra.
Một lão già khác thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người đều thuộc Nam châu liên minh, cần gì phải thể hiện địch ý như vậy? Cứ để bảo vật tự nhận chủ, chẳng phải rất tốt sao?
Y vừa nói ra lời này, cả lão béo Tương gia và nàng kia đều hừ lạnh một tiếng, ba người trung niên còn lại thì căn bản không hề có chút biểu tình, hiển nhiên là không hề quan tâm tới lời nói của lão già đó.
Lão già chỉ cười khẩy hai tiếng, cũng không nói nữa. Sáu người lại lâm vào yên lặng, trầm tư.
Mặt trời chói chang treo cao, trên bầu trời trong xanh, ngàn dặm không gợn chút mây.
Lăng Tiêu ẩn thân ở trong không khí, vô cùng bình tĩnh chờ đợi. Mấy người phía dưới đều có thực lực không hề kém, mấy người mạnh nhất tuyệt đối đều có thực lực người tu luyện cao cấp!
Tuy nhiên, Lăng Tiêu cũng nhìn ra, trừ hai người trung niên là anh em sinh đôi ra, tất cả bốn người còn lại đều độc lập tác chiến, cũng không hiểu vì sao mà tất cả đều chạy tới được đây.
Tuy nhiên, nghe bọn họ nói chuyện thì dường như đều là thế lực của Nam châu.
Ngẫm lại cũng đúng, Nam châu cũng đã đủ lớn, nếu xuất hiện người luyện võ ngoại lai, vậy mới là không bình thường.
Ầm!
Nơi sáu người này vây quanh bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ, ngay sau đó bùng lên một trận hào quang cực kỳ chói mắt. Tiếp theo tiếng nổ, một mảng đất đá lớn bị bắn tung ra bốn phía.
Sáu người vừa mới tĩnh lặng lúc trước chợt kinh ngạc lùi vội về phía sau, đồng thời đều tự lấy vũ khí ra. Ngay ở giữa chỗ vừa nổ, đột nhiên xuất hiện một hố sâu không thấy đáy. Lăng Tiêu ở trên cao nhìn thấy rất rõ ràng.
Với thị lực của Lăng Tiêu, cho dù trong hoàn cảnh người bình thường giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, Lăng Tiêu cũng có thể nhìn được xa mấy dặm, vậy mà cũng không thể nhìn ra hố này sâu bao nhiêu.
Thanh âm rung động tâm hồn và thanh âm hưng phấn của Huyền Thiên cùng vang lên khiến Lăng Tiêu không hề có chút chần chừ, hóa thành một đạo hào quang, nương theo màn hào quang của vụ nổ vừa mới phóng lên kia, "vù" một tiếng, chui vào trong hố.
Trong nháy mắt thân thể Lăng Tiêu bắn vào trong hố, trong số sáu người kia có mấy người thực lực mạnh nhất là nữ tử trẻ tuổi, lão béo Tương gia, một lão già còn lại và một trong hai huynh đệ sinh đôi, đều cảm giác sửng sốt. Với thực lực của bọn họ, căn bản không hề cảm giác được sự tồn tại của Lăng Tiêu. Nhưng Lăng Tiêu vừa động, sẽ có năng lượng dao động sinh ra, tuy rằng phản ứng hơi chậm một chút nhưng cũng khiến bọn họ biết rằng, có người rình sau lưng bọn họ đã chui vào trong đó trước.
Lão béo cũng không hề chần chừ, lập tức lao thẳng tới, nhảy xuống hố sâu không thấy đáy kia.
Theo sát sau đó chính là nữ tử kia với một nụ cười lạnh:
- Tương lão, hoá ra ngươi không ngờ còn có mai phục, thật sự là bội phục!
Lão già và ba người trung niên kia nhìn thoáng qua nhau, đồng thời ngừng bước. Lúc này, hào quang tan đi, lộ ra một miệng hang động rộng chừng mấy thước, bên trong tối đen như mực, không thể thấy rõ bên trong, hơn nữa còn nghe thấy tiếng nói của nữ tử kia trong quá trình hạ xuống.
Rất sâu!
Bốn người nhìn xuống phía dưới, lập tức trong đầu đều có ý niệm như vậy, sau đó tất cả đều tự cầm vũ khí, vây quanh cửa động. Nếu người ở phía dưới đi lên mà không phòng bị, rất có thể sẽ thiệt thòi lớn trong tay bốn kẻ này.
Thân thể Lăng Tiêu nhanh chóng hạ xuống dưới. Hoàn cảnh tối đen như mực này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới tầm mắt của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu thậm chí còn giống như dơi, căn bản là không cần mở hai mắt, cũng có thể biết tình hình trong hang động này.
Một cảm giác khô nóng ập thẳng vào mặt. Xung quanh thân thể có cảm giác bị vây quanh đống lửa. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp đã được luyện hóa rất nhiều lần chợt hiện ra trên người Lăng Tiêu, bao quanh thân thể hắn.
Cảm giác khô nóng đó lập tức biến mất không còn.
Trong lòng Lăng Tiêu thầm vui vẻ, không ngờ Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp còn có công hiệu như vậy. Xem ra, lão tổ tông của Vũ Đồng năm đó cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Có thể đối đầu với Thánh Vực Đại Đế, muốn đơn giản cũng không được.
Tốc độ của Lăng Tiêu cực kỳ nhanh, hai người phía sau căn bản không thể đuổi kịp hắn. Lăng Tiêu không ngừng hạ xuống, bỗng nhiên phát hiện phía dưới xuất hiện một điểm sáng màu đỏ.
Điểm sáng bắt đầu càng lúc càng lớn, đồng thời, cảm giác khô nóng trong không khí càng ngày càng rõ ràng! Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp hiển nhiên không thể chống đỡ được nữa.
Lăng Tiêu niệm pháp quyết, một đạo kết giới ngăn cách hắn với ngoại giới, chân nguyên toàn thân lưu chuyển. Nếu không biết rằng hai người phía sau không phải là đối thủ của mình, thậm chí một chút chân nguyên đó Lăng Tiêu cũng sẽ không lãng phí.
Cao thủ chân chính so chiêu, rất nhiều khi chỉ một chút chân khí nhỏ bé không đáng kể lại phân định thắng bại.
Điểm sáng màu đỏ càng lúc càng lớn, Lăng Tiêu thậm chí có thể thấy nơi đó giống như một dòng sông ngầm, bọt khí cuồn cuộn sôi lên. Dòng chảy cũng không phải là nước, mà là... ... dung nham cực kỳ nóng bỏng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.