- Ôi, lão đại, chúng ta phát tài rồi!
Một gã thanh niên còn trẻ trong đội ngũ ở bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng, hai mắt tỏa sáng nói :
- Khuê Sơn phái, đó chính là một đại phái danh môn, những lời bọn họ nói ra sẽ không giữ lời đâu!
Trên mặt đại hồ tử cũng lộ ra vẻ có chút ý động, nhiều cường giả tụ tập ở đây, đám người bọn họ muốn đoạt bảo quả thật là người si nói mộng, căn bản là không thể.
Tuy nhiên, một lợi ích khổng lồ đặt trước mặt người lại có ai có thể duy trì lòng bình tĩnh chứ? Ai còn không có một chút may mắn trong lòng, nhiều chuyện ngư ông đắc lợi. Nếu những cường giả này đấu tới lưỡng bại câu thương, vậy năm loại bảo vật trong hồ sâu, chẳng phải sẽ trở thành của bọn họ sao?
Thật ra, nếu có thể đoạt được bảo vật, đó sẽ không phải vấn đề một trăm khối tinh thạch hạ phẩm. Mắt thấy động tĩnh lớn như vậy, nói vậy đây không phải là một bảo vật bình thường. Cho nên, trong lòng đại hồ tử cũng đang do dự.
Lúc này, thân thể hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thương Quan Vũ Đồng cũng hơi hơi chấn động, trong mắt đồng thời bắn ra hai luồng hào quang sáng ngời, liếc nhìn nhau một cái, cũng nhìn thấy trong mắt đối phương sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Tuy rằng khoảng cách xa xôi, loại cảm giác như có như không này, hai nàng cũng có thể xác định, người tới khẳng định chính là Lăng Tiêu!
Đối với hai nàng mà nói, bất cứ bảo vật, tinh thạch, thiên tài địa bảo cũng không đáng giá một đồng ở trong lòng các nàng! Chỉ có người đàn ông khiến cho các nàng ngày đêm tưởng niệm, nhớ thương mới là ý nghĩ duy nhất khiến các nàng tới đây!
Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, trong lòng hai nàng cũng càng ngày càng khẩn trương, nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm trước mắt, hai nàng cũng có tâm tư không muốn Lăng Tiêu lập tức xuất hiện ở đây!
Giống như nghe thấy tiếng lòng của hai nàng, luồng năng lượng dao động mà hai nàng rất quen thuộc chợt biến mất. Hai nàng không kiềm nổi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này người nói chuyện của Khuê Sơn phái trừng mắt, nhìn mọi người chung quanh, lớn tiếng nói :
- Các ngươi có chấp nhận điều kiện này không?
Lúc này, một gã thanh niên anh tuấn đứng ở giữa một nhóm người cười lạnh nói :
- Khẩu khí thật lớn! Mỗi người mười khối tinh thạch hạ phẩm? Ngươi cho rằng chúng ta là một đám ăn mày không có thể diện xin ăn sao? Mười khối tinh thạch hạ phẩm đã muốn đuổi người đi. Ta cho mỗi người các ngươi một trăm khối tinh thạch hạ phẩm, các người rời khỏi nơi này thì sao?
Người thanh niên vừa mới nói chuyện chính là thủ hạ của đại hồ tử, khuôn mặt đỏ bừng, hắn vừa mới nói phát tài xong, kết quả người bên kia cho rằng đây là đang phát cơm … Khẩu khí này, ha ha … Thật đúng là lớn nha!
Tuy nhiên cũng may là biết thân phận của mình, tuy rằng trong lòng người thanh niên này vô cùng bất mãn nhưng cũng không nói gì nữa.
Người nói của Khuê Sơn phái hai mắt âm trầm nhìn thoáng qua người thanh niên nói chuyện, lanh lùng nói :
- Khẩu khí của bằng hữu không nhỏ, tại hạ là Đỗ Vũ, là Phó đường chủ Hổ Uy đường trong mười hai đường ở Khuê Sơn phái, xin hỏi nên xưng hô bằng hữu như thế nào?
- Hừ, không cần nói lời khách sáo ở đây, nói thật cho ngươi biết, Khuê Sơn phái của ngươi ở Trung châu thật sự được coi là vài đại phái danh môn, nói lên chưởng môn nhân Trương Thanh Phong của các ngươi cũng quả thật được cho là nhân vật số một! Với bản thân thực lực cảnh giới Đại Viên Mãn sơ cấp vì lo chuyện quản lí môn phái, loại tinh thần không sợ vất vả, thật khiến cho người ta bội phục nha!
Người thanh niên này nói chuyện kỳ quái, ngoài khen Khuê Sơn phái nhưng thầm châm chọc, nói ra thực lực của chưởng môn Khuê Sơn phái. Tuy nhiên vì để chế nhạo người phía dưới của lão không có năng lực. Nếu không nào có cường giả chí cao có cảnh giới Đại Viên Mãn còn tự mình quản lý môn phái?
Quả nhiên, lời của người thanh niên này vừa phát ra, Đỗ Vũ đã giận tím mặt, chỉ vào người thanh niên này quát :
- Tiều nhi vô tri, ngươi cũng có thể làm nhục Khuê Sơn phái ta sao?
Lời của Đỗ Vũ vừa ra, mười mấy người ở phía sau lập tức đặt tay lên binh khí, lạnh lùng nhìn nhóm đối diện này.
Người thanh niên này không chút yếu thế, lạnh lùng nói với Đỗ Vũ phía đối diện :
- Nếu đổi lại chưởng môn của ngươi đến đây, thiếu gia ta miễn cưỡng nhường ba phần, tiểu lâu la như ngươi làm người mà không biết … Mỗi một đường trong mười hai đường của Khuê Sơn phái chỉ có chính thức một đường chủ, mà đã có bảy tám phó đường chủ! Giống như loại như ngươi, căn bản là một con chó không được xếp hạng, dùng danh tiếng của Khuê Sơn phái để dọa người. Ha, ngươi làm cho thiếu gia ta bị dọa đó?
Người thanh niên nói xong, những người bên cạnh hắn cũng nhìn đám người Đỗ Vũ với vẻ khinh thường. Tuy rằng một đám không nói gì nhưng cảm xúc trên mặt rõ ràng lại tràn ngập vẻ châm chọc. Nguồn truyện: truyentop.net
Một luồng không khí khẫn trương tràn ngập trong không khí. Lúc này, một lão già trong một nhóm khác nói với giọng khan khan :
- Đừng ầm ĩ, bảo vật này cũng còn chưa khai quật đâu, quy củ của Thánh Vực trước đây là bảo vật có thể nhận chủ, ai có thể được nó thì tính là bản lĩnh người đó, các ngươi đừng quên, bảo vật thực sự hùng mạnh sẽ tự động chọn chủ! Cho nên, đến khi khai quật bảo vật , không cần biết thực lực ai lớn hơn thì có thể có được!
Lão nhân này vừa nói ra, khiến không khí giằng co hai bên có chút dịu xuống, tuy nhiên vẫn duy trì địch ý nhất định với nhau. Người tên là Đỗ Vũ của Khuê Sơn phái nhìn lão già này nói :
- Lão nhân gia, ngài nói đó là cực phẩm bảo vật, nhiều năm như vậy chúng ta đã từng nghe nói qua về vài món cực phẩm bảo vật, còn không phải ai cướp được là của người đó sao? Nếu mọi người không muốn nhận ý tốt của ta thì cũng có thể đợi khi khai quật bảo vật. Trong hỗn loạn thì đao kiếm không có mắt, nếu ai bị thương thì không nên oán giận!
Lời này chính là uy hiếp trắng trợn!
Vẻ mặt Đỗ Vũ âm hàn, cả người phát ra khí tức hùng mạnh, mắt lạnh nhìn mọi người.
Lúc này, sau khi đại hồ tử do dự một hồi, nghe được lời nói của Đỗ Vũ, không kiềm nổi nói :
- Đỗ đường chủ, tiểu đội Toàn Phong của chúng ta đồng ý nhận ý tốt của ngài, chúng ta sẽ không tham dự vào lần đoạt bảo này!
Trên mặt đại hồ tử mang theo vẻ cười khiêm tốn lấy lòng. Đối với thế lực quá nhỏ như bọn họ mà nói, thông thường ngay cả cơ hội nói chuyện với loại danh môn đại phía như Khuê Sơn cũng không có!
Cho nên, nếu như lúc này có thể lấy lòng đối phương, tin rằng sau này con đường của bọn họ cũng tốt hơn nhiều.
Ai mà biết Đỗ Vũ này đang nóng giận chứ, hơn nữa đám người đại hồ tử này liếc mắt liền có thể nhận ra thực lực không khá lắm, nhíu mày lạnh lùng nói :
- Có quan hệ gì với các ngưới? Các ngươi là thứ gì chứ! Lăn qua một bên!
Vẻ mặt đại hồ tử ngạc nhiên, một đám huynh đệ phía sau hắn cũng đỏ mặt lên, trong mắt lộ ra biểu tình phẫn nộ, hiển nhiên, ở trong mắt đối phương, bọn họ căn bản là một đám rác rưởi, như một đám côn trùng mà bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một cước nghiền chết! Căn bản không đáng nhắc tới!
Hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng cũng ở bên trong đội ngũ. Tuy rằng các nàng cũng không thuộc tiểu đội Toàn Phong nhưng mọi người sớm chiều ở cùng một chỗ khá lâu, tuy rằng ngay từ đầu bởi vì bộ dáng xấu xí của các nàng nên không có phản ứng với các nàng. Tuy nhiên dần dà, cũng quen với sự tồn tại của hai nàng.
Hơn nữa sự cẩn thận của con gái, theo sự gia nhập của Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng, đám hán tử thô bỉ này cũng không còn ăn qua thức ăn tạm, một ngày ba bữa cũng đáp lại vô cùng tốt.
Cho nên cho tới bây giờ tuy rằng không tính là tình cảm sâu sắc nhưng loại giáp mặt bị người làm nhục, cũng khó thể chịu được!
Cái gọi là : Nhẫn nại nhất thời sóng yên biển lăng, lui một bước trời cao biển rộng!
Nhưng trên thực tế, người còn sống, nếu như không có chút tâm huyết, không có chút nóng nảy, dạng cuộc sống khiếp nhược thật đúng lả sống cũng như không!
Lông mi Hoàng Phủ Nguyệt thoáng dựng thẳng, liền thấy đại hồ tử liều mạng nháy mắt với mình, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, không kiềm nổi trong lòng mềm nhũn ra, thầm nói : Quên đi, ta và Vữ Đồng tỷ chung quy chỉ là khách qua đường, nếu bởi vì đắc tội với đám người này, tương lai tiểu đội Toàn Phong chịu tội. Hoàng Phủ Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Đỗ Vũ, mạnh mẽ chịu đựng không nói gì.
Đỗ Vũ ở bên kia căn bản cũng không nhìn về động thái bên này. Với hắn mà nói, đám người đại hồ tử căn bản là một đám rác rưởi! Một đám người luyện võ thực lực mạnh nhất chỉ là Kiếm Thần cảnh giới. Đối mặt với một đội người luyện võ Tiên Thiên tạo thành, hơn nữa một cao thủ Tu Luyện giả trung cấp như hắn dẫn đầu, căn bản là không có tư cách gì nói chuyện! Vừa rồi hắn nói cho mỗi người mười khối tinh thạch hạ phẩm, cũng căn bản không tính vào đám người đại hồ tử!
Lão tử có thể phái ra một người cũng có thể giết chết một đội ngươi, còn muốn thứ tốt? Buồn cười!
Lúc này, hồ sâu cũng hoàn toàn sôi trào lên, vốn bọt nước nhỏ bắt đầu biến lớn, và từ bên trong cuồn cuộn bắn ra ngoài.
Ngoại trừ hơn hai mươi người Đỗ Vũ của Khuê Sơn phái, thì là một đội nhân mã ba mươi mấy người đang vây quanh người thanh niên, còn có một lão già cũng có hai mươi người bên cạnh, trừ những người đó ra, có bảy tám người đứng chung một chỗ, mặt cũng không chút thay đổi. Lúc nãy Đỗ Vũ tranh cãi với người thanh niên kia, những người này ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, biểu tình của một đám hết sức bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm mặt nước của hồ sâu.
Đỗ Vũ nhìn những người này, cười lạnh vài tiếng, thầm nói : Đừng tưởng ta nhìn không ra, lúc nãy các người tuy rằng không dùng mắt nhìn nhưng một đám lỗ tai như thỏ nghe được động tĩnh, vờ như cao thủ sao? Được … Các ngươi cũng không cho ta mặt mũi, vậy đừng trách ta cũng không cho các ngươi mặt mũi!
Đại hồ tử nhìn thoáng qua người bên cạnh, nói với vẻ vô cùng chua xót :
- Chúng ta … Chúng ta lui lại phía sau là được rồi.
Trong lòng mọi người đều có loại cảm giác sỉ nhục, nhưng không người nào nói, theo đại hồ tử lui lại trăm mét, thối lui đến trước một rừng cây nhỏ.
Đúng lúc này, trong nháy mắt trong hồ sâu kia phát sinh dị biến, một đám cột nước phóng lên cao, như đã trải qua áp lực cực lớn. Cột nước kia hướng thẳng lên trời, tư thế như sấm chớp đánh!
Lúc này, bốn nhóm nhân mã vây quanh hồ sâu kia đồng thời động, trên bầu trời bỗng nhiên nghe thấy một hồi tiếng binh khí va chạm nhau và tiếng hét to của người.
Trong đó Đỗ Vũ và người thành niên kia cùng với lão già, còn có một người trung niên mặt đỏ trong một đội ngũ cấp thấp, đồng thời thân thể hướng tới thế nước trên trời cao.
Đám người đại hồ tử nhìn với vẻ vô cùng khẩn trương, trong lòng quên mất loại không vui vừa rồi, mắt thấy thế nước càng bay càng cao, sau đó bốn người kia càng đuổi càng nhanh!
Lúc này mới có thể nhìn thấy ai cao ai thấp. Tốc độ của bốn người kia không ngờ không kém mấy!
Trong lòng Đỗ Vũ cũng kinh hãi vô cùng. Vốn tưởng rằng mình nhất định là người mạnh nhất trong các nhóm này, khiến cho hắn không tưởng được rằng, người thanh niên này không ngờ cũng không khác biệt với mình.
Mẹ nó, nhất định là có đan dược rót vào! Đỗ Vũ nghĩ trong lòng.
Mắt thấy bốn người này đuổi theo thế nước kia, mà thế nước ở trên trời cao vẽ ra một đường cong duyên dáng, không ngờ hướng về phía đám người đại hồ tử, một đường xông thẳng tới!
Bốn người trong không trung cùng mắng một câu trong lòng, lại xông về phía đám người đại hồ tử.
Đám người đại hồ tử đều ngu ngơ tại chỗ, thậm chí không phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một luồng hào quang bảy màu chợt lóe lên, xoạt một chút tiến vào trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó chợt nghe thấy rầm một tiếng nước. Ngay sau đó cùng một lúc rơi xuống trước người Hoàng Phủ Nguyệt.
- Đưa đây!
Đỗ Vũ và người thanh niên kia cùng nói, đồng thời quay về phía Hoàng Phủ Nguyệt nói.
Tuy nhiên sau đó người thanh niên kia nói thêm một câu :
- Muội tử, thứ này cho ta thì ta sẽ cho nàng mười khối tinh thạch thượng phẩm!
Lúc này đám người đại hồ tử trong giây lát mới phản ứng lại, bảo vật kia …Không ngờ … Không ngờ tới tay Hoàng Tiểu Nguyệt?
Hoàng Tiểu Nguyệt là tên giả của Hoàng Phủ Nguyệt.
Mà ngay sau đó, những đám người này không kiềm nổi trái lại còn hút một ngụm lương khí, đồng thời trong lòng không kiềm nổi sinh ra loại cảm xúc hâm mộ mãnh liệt, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, thầm nói :
Đây mới chân chính là phát tài nha!
Mười khối tinh thạch thượng phẩm, đây là khái niệm gì? Một khối tinh thạch thượng phẩm tương đương với mười vạn khối tinh thạch hạ phẩm, đủ cho người luyện võ như đại hồ tử tu luyện trong thời gian năm sáu vạn năm.
Năm sáu vạn năm, nhiều tinh thạch như vậy … Cho dù là người phế tài, cũng có thể đột phá đến cảnh giới Tu Luyện giả?
Trong Thánh Vực, có càng nhiều người luyện võ cũng không phải không thể đạt được cảnh giới rất cao, thực sự bọn họ không đủ tinh thạch để tiến hành tu luyện! Cho nên mới ủy thân vào gia tộc lớn, trong thế lực lớn, cho người ta làm việc để đổi được thù lao tiến hành tu luyện.
Một bảo vật không biết là thứ gì, lại có thể làm cho đám người tiểu đội Toàn Phong xông tới Tiên Thiên cao cấp? Đại hồ tử nghĩ trong lòng, trong mắt mang theo vẻ hâm mộ, nói :
- Tiểu Nguyệt, mau đáp ứng hắn, nàng không thể bảo vệ được thứ này!
Mà lúc này Hoàng Phủ Nguyệt cũng có chút sững sờ, nghĩ đến rách da đầu nàng cũng không nghĩ tới, không ngờ thứ này rơi vào trong tay mình. Nàng nâng cổ tay lên, trên cổ tay rõ ràng xuất hiện một vòng tay bảy màu trong suốt lấp lánh! Hào quang bảy màu lưu động trên đó, thoạt nhìn giống như ảo như thực, chỉ liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Nguyệt liền thích thứ này rất nhiều, đồng thời trong lòng còn có loại cảm giác huyết mạch tương liên!
Lúc này, Đỗ Vũ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Tiểu cô nương, đưa cho ta thứ này, ta cho nàng hai mươi khối tinh thạch thượng phẩm!
Lúc này người thanh niên kia cười lạnh nhìn Đỗ Vũ, nhẹ nói :
- Một trăm khối!
- Ngươi … Ngươi đây thật tình muốn đối nghịch với Khuê Sơn phái sao?
Đỗ Vũ lạnh lùng nhìn người thanh niên này, chậm rãi nói :
- Hiện tại hối hận còn kịp!
Người thanh niên kia ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như nghe thấy chuyện buồn cười, cười xong rồi nhìn Đỗ Vũ nói :
- Họ Đỗ, đầu óc người có phải có vấn đề không? Bảo vật này rõ ràng là bảo vật cao cấp tự chọn chủ. Lúc nãy vị lão nhân kia nói đúng, có thể nắm giữ, thiếu gia nhiều tiền, cũng là một loại năng lực! Ngươi có bản lĩnh ra giá đi, khiến thiếu gia ta không thể lên giá thì thôi? Ha, không phải ngươi muốn giết tiểu cô nương này chứ? Quá khứ Khuê Sơn phái các ngươi tuy rằng có thể cũng không làm ít chuyện nhưng hôm nay làm trò trước mặt các lộ anh hùng, làm như vậy không khỏi có chút quá kém rồi?
Đỗ Vũ bị người thanh niên này sỉ nhục tới xanh cả mặt, ánh mắt loé lên nhìn đám thủ vệ phía sau người thanh niên này, thoạt nhìn cũng có vẻ thực lực cũng không yếu, trong nháy mắt vừa rồi cũng có người giao thủ vài lần ngắn ngủi, có thể cảm giác được thực lực của nhóm người này cũng không kém với bên mình.
Hơn nữa, người ta biết mình mà vẻ mặt không hoảng sợ, tuy rằng không biết bọn họ có giả vờ hay không nhưng mình không biết nội tình của đối phương, hiện tại thực sự có chút thiệt thòi,
Hắn không kiềm nổi cắn chặc răng, đường chủ của Hổ Uy đường đang bế quan hơn ba mươi năm, nghe nói rất có thể đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn. Nếu như thực sự đột phá tới cảnh giới Đại Viên Mãn như vậy từ nay về sau, phỏng chừng sẽ tiến vào trưởng lão hội của Khuê Sơn phái. Đến lúc đó trong các phó đường của Hổ Uy đường chắc chắn có một hồi cạnh tranh. Nếu mình có thể có được bảo vật này thì sẽ nhất định lưu lại ấn tượng ở trong lòng chưởng môn!
Nghĩ vậy, Đỗ Vũ âm thầm cắn chặc răng, nói :
- Ta xuất ra hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm!
Miệng vừa nói, trong lòng cũng rướm máu, đây là hơn phân nửa tinh thạch thượng phẩm mà hắn dùng các loại phương pháp thu vào trong tay trong mấy ngàn năm! Trên tay hắn tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm tám mươi khối! Đối với rất nhiều người luyện võ trong Thánh Vực mà nói, Đỗ Vũ hắn đã giàu có kinh người! Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, người quản lý có thể đảm nhiệm cao tầng ở một môn phái lớn, có bao nhiêu lợi thế.
Người thanh niên kia có chút không ngờ nhìn thoáng qua Đỗ Vũ, chịu trả giá hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm cho một bảo vật không biết công hiệu ra sao, đủ thấy quyết tâm của đối phương với tình thế bắt buộc này. Hắn vốn chỉ khó chịu với loại khẩu khí kiêu ngạo không chịu được của Đỗ Vũ. Tuy rằng bảo vật này thoạt nhìn là vật tốt, tuy nhiên nó hoá thành một cái vòng tay, mang ở trên cổ tay cô bé xấu kia … Dường như cũng chưa chắc có công hiệu!
Hàng năm Thánh Vực cũng đã khai quật một số bảo vật, bảo vật được người chào đón nhất chính là các loại vũ khí, trong đó kiếm thì chiếm đa số. Hơn phân nữa bảo kiếm được khai quật đều có được một số công năng không ai biết, như Liệt Thiên kiếm trong tay Lăng Tiêu, tốc độ bản thân kiếm cực nhanh, hơn nữa ở trong lần đại hội Nam châu đó, có phát tán ra chuyện Liệt Thiên kiếm có kiếm linh.
Ngoại trừ vũ khí có thể có các loại khí vật, tỷ như lò luyện đan, lệnh bài, bàn tính, thậm chí còn có lược mà con giá dùng chải đâu, phỏng chừng là vật ưa thích của từng nữ thần tại Thần giới … Những thứ này cũng thường xuyên được phát hiện có một chút công hiệu thần kỳ, nhưng có càng nhiều vật mà người trong Thánh Vực không phát hiện được tác dụng của chúng, căn bản chúng nó không có tác dụng … Tóm lại, ngoại trừ bảo vật vũ khí còn phần lớn là rác rưởi.
Ít nhất mọi người trong Thánh Vực đều cho là như vậy!
Bởi vì lực nhận thức của bọn họ, cho dù là Thần thì cũng sẽ ngạc nhiên những vật nhỏ này có chút cổ quái? Những vật yêu thích nhỏ này tuy rằng là vật của thần nhưng cũng chưa chắc có tác dụng!
Cho nên, người thanh niên này nhìn thoáng qua Đỗ Vũ, cười một tiếng, sau đó nói :
- Tài sản của Đỗ phó đường chủ kinh người, tại hạ bất lực, hắc hắc, những thứ này là của ngươi!
Khí huyết trong lòng Đỗ Vũ bốc lên một trận, trong lòng không kiềm nổi mắng người thanh niên này nhiều chuyện. Nếu không phải ngươi đưa cây chặn ngang thì bảo vật này … Đã sớm là của Đỗ Vũ ta! Hiện tại làm cho ta phải trả một cái giá hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm, sắc mặt Đỗ Vũ không tốt nhìn cô bé xấu này, thầm nói : Trước giả vờ cho nàng tinh thạch, sau đó âm thầm đi theo nàng, nếu như thức thời, lưu lại cho nàng hai mươi khối … Không, hai mươi khối cũng đã quá nhiều! Lưu lại cho nàng mười khối tinh thạch thượng phẩm, nếu như không thức thời … Hừ!
Khi hai người Đỗ Vũ và người thanh niên này đàm luận về quyền sở hữu vòng tay này, nhìn mặt của Hoàng Phủ Nguyệt, tuy nhiên hai người không hỏi qua ý tứ của Hoàng Phủ Nguyệt một câu. Trong lòng hai người cô bé xấu kia căn bản là không có tư cách nói chuyện!
Cũng không biết nàng là thứ chó ngáp phải ruồi, không ngờ bảo vật này rơi vào trong tay nàng nhưng rất hiển nhiên bốn nhóm nhân mã này, ai chiếm được vòng tay này có lẽ mới có khả năng, chỉ duy nhất những đám phế vật không có thực lực gì, không có tư cách nhất để có được bảo vật này!
Không có thực lực, hành động của người mang trọng bảo căn bản là tìm chết, thậm chí Đỗ Vũ cảm thấy nhân phẩm của mình rất cao thượng. Nếu đối phương nghe lời thì mình sẽ không giết đám bọn họ.
Lúc này, hai nhóm nhân mã kia cũng đã lui qua một bên, những người có số người ít nhất mắt lạnh nhìn bên này, lại không có ý rời khỏi, cũng không có hành động tham dự.
Mà lão già kia thì mang theo một đám người, lui vế phía bên kia, cũng đứng ở đó xem náo nhiệt. Cho dù không chiếm được loại bảo vật này thì có thể kiến thức một lần cũng tốt.
Thực lực không đủ hùng mạnh, không chiếm được bảo vật thì không nói, bỗng dưng đắc tội với loại danh môn đại phái như Khuê Sơn phái thì không đáng chút nào.
Đỗ Vũ thấy không ai tranh giành với mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, hơi hơi nhíu mày, không kiềm nổi lại nghĩ : Như thế nào xấu như vậy? Đáng tiếc cho dáng người như vậy! Trong lòng nghĩ, nhưng miệng thản nhiên nói :
- Tiều cô nương, trên người ta không mang nhiều tinh thạch thượng phẩm như vậy, nếu được cô đi theo ta một chuyến, như thế nào?
- Ha ha ha ha!
Bỗng nhiên người thanh niên kia cười rộ lên điên cuồng.
Đỗ Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua người thanh niên kia, trong lòng nhớ kỹ bộ dáng của hắn : Ngươi không nên kiêu ngạo, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!
Người thanh niên kia thấy Đỗ Vũ không phản ứng với hắn, ngoảnh đầu lại lớn tiếng nói :
- Thực là có ý tứ nha! Đường đường phó đường chủ của Khuê Sơn phái không ngờ lại làm trò gạt người! Cho người ta đi theo ngươi sao? Ngươi coi người ta như con nít ba tuổi sao? Thật đúng là buồn cười nha!
Đỗ Vũ đã quyết định sau này nhất định không buông tha người thanh niên chuyên đối nghịch với mình, cũng cười lạnh nói :
- Đây là chuyện giữa ta và nàng, ngươi không nên quản?
Đồng thời Đỗ Vũ cũng có chút kiêng kị với thực lực của đối phương, không giống như vẻ không khách khí với đám người đại hồ tử, trức tiếp mắng cút đi.
Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu, trên khuôn mặt xấu xí không có một chút biểu cảm nào, một đôi mắt tinh thuần không dao động nói :
- Ta đã lúc nào nói là muốn trao đổi với ngươi?
Thậm chí Đỗ Vũ có loại cảm giác muốn hộc máu, lão tử đang gặp hạn sao? Làm sao mà tuỳ tiện một người cũng dám nói với ta như vậy? Hay là nói, năm nay người không biết sống chết quá nhiều, mình chẳng muốn động thủ, vậy mà muốn mình trợ giúp xuất thủ sao?
Thật là khinh người quá đáng!
Trong lúc nhất thời Đỗ Vũ có loại kích động muốn xuất thủ bóp chết cô bé xấu xí vô cùng, nếu như không có nhiều người nhìn … Hắn mạnh mẽ chịu đựng lửa giận trong lòng, nén sự kích động nói với Hoàng Phủ Nguyệt :
- Tiểu cô nương, cô không thể giữ được vật này! Cô nên hỏi người trong đội ngũ của cô xem. Cô còn trẻ, tương lai con đường phải đi còn rất dài! Nếu cô cầm hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm, cô có thể thoải mái mua một viên Trú Nhan đan để ăn. Thứ kia chẳng những có thể giữ dung mạo của cô mà còn có thể thay đổi dung mạo, khiến cô có thể biến thành một mỹ nữ tuyệt sắc!
Mí mặt Hoàng Phủ Nguyệt cụp xuống, mạnh mẽ kiềm lại ý cười trong lòng, nói với ta về Trú Nhan đan sao? Trong nhẫn của bà cô còn có hơn một ngàn viên!
Lúc này người thanh niên ở một bên nói :
- Tiểu cô nương, khí tiết tốt! Đừng nghe người này lừa! Tuy rằng Trú Nhan đan rất quý nhưng không đến mức mua một viên hai trăm khối tinh thạch thượng phẩm! Nếu không cô hãy gia nhập chúng ta đi, ta đưa cô một viên miễn phí, và còn có thể bảo hộ cho cô, ha ha!
Người thanh niên này nói xong, không kiềm nổi cười ha ha, giống như là đối nghịch với Đỗ Vũ, giống như làm cho nàng vô cùng vui vẻ.
Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hào quang e thẹn, giọng nói có chút sắc bén :
- Lời của ngươi có ý gì? Bổn cô nương không phải mỹ nữ sao? Cũng do ngươi nhìn không ra thôi!
Hì hì!
Tám chín mươi người ở nơi này, ngoại trừ chính Hoàng Phủ Nguyệt, và Thượng Quan Vữ Đồng mạnh kiềm chế ý cười, còn những người khác đều bị những lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt kinh động như hoá đá, đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, sau đó truyền đến một hồi tiếng cười.
Người thanh niên kia cười quá mức khoa trương, không giấu diếm chút nào, cười đến ngã nghiêng, còn cười to quỳ rạp đấm trên mặt đất.
Đỗ Vũ cũng bị những lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt khiến cho khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ, sau đó hai mắt loé sáng, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, cả giận nói :
- Cô dám đùa giỡ với ta sao? Cô xấu như quỷ, nhìn không gặp ác mộng cũng là tổ tiên tích đức, không ngờ cô cũng dám nói mình là mỹ nữ? Cho dù đầu heo cũng đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần!
Nói xong cả người bùng lên khí tức vô cùng hùng mạnh, sau đó dời ánh mắt về phía đại hồ tử ngẩn ngơ, lạnh lùng nói :
- Hiện tại ngươi … Có muốn khuyên người của ngươi hay không? Đừng tự mình muốn chết!
Trong nháy mắt đại hồ tử phản ứng lại, mặc dù hắn rất muốn nói không ở trong lòng ra cho Đỗ Vũ nhưng luồng tinh thần uy áp vô cùng hùng mạnh của đối phương ép tới hắn gần như ngay cả thở dốc cũng cố hết sức. Lúc này, thậm chí đại hồ tử không có tinh lực để suy nghĩ vì sao cô bé yếu ớt như Hoàng Tiểu Nguyệt không ngờ không có một chút phản ứng khi đối mặt với loại tinh thần uy áp hùng mạnh này chứ?
- Tiểu … Tiểu Nguyệt, cho bọn họ đi.
Đại hồ tử chậm rãi nói với vẻ xấu hổ :
- Nói thật, vật này ở trên tay cô là tai hoạ. Tiểu Nguyệt nghe lời của đại ca, trao đổi với hắn đi! Đỗ đường chủ … Người ta là đường chủ của Khuê Sơn phái. Khuê Sơn phái là danh môn đại phái ở Trung châu ta, nói chuyện sẽ giữ lời hứa. Hôm nay còn có nhiều anh hùng hảo hán ở đây, nhìn bọn họ, cũng có thể làm chứng cho cô, đại ca cam đoan … Muội sau này sẽ sống thật tốt!
Tuy rằng thực lực đại hồ tử không mạnh nhưng đầu óc thì không có vấn đề. Lời này nói ra ngay cả người thanh niên kia cũng không kiềm nổi mà trong lòng trầm trồ khen. Nếu sau này có ngày cô bé xấu này gặp bất hạnh thì danh tiếng của Đỗ Vũ coi như bị huỷ! Cho dù không phải hắn giết thì ai sẽ quan tâm chuyện đó chứ?
Sắc mặt Đỗ Vũ xanh mét, mạnh mẽ gật gật đầu, nói :
- Ta nói … Tự nhiên sẽ giữ lời! Tiểu cô nương, cô theo ta đi lấy tinh thạch, chúng ta đi thôi!
- Không.
Hoàng Phủ Nguyệt hơi khẽ cau mày, nói với vẻ hờ hững :
- Ngươi cho mình là ai, muốn ép buộc ta sao? Ngươi không xứng!