Chương trước
Chương sau

Lục Hải nhẹ nhàng cười. Vấn đề đồ đệ mình hỏi có chút ngu xuẩn. Hắn làm sư phụ tự nhiên có chút mất mặt. Tuy nhiên cũng may người ở đây đều biết Trương Dương xuất thân hàn vi, đối với việc tranh đoạt lợi ích giữa các đại gia tộc cũng không có khái niệm gì.
- Đương nhiên sẽ làm! Chẳng qua chỉ là một người có thể bước vào cảnh giới đại viên mãn thôi mà, không cần coi thường sức hấp dẫn của đan dược! Trong mấy đại gia tộc này, gia tộc nào chẳng có mấy lão bất tử có thực lực cực mạnh? Diệt một Phương gia quả thực quá dễ dàng.
Trong lòng Trương Dương tuy rằng còn có chút khó lý giải, ích lợi thật sự quan trọng như vậy sao? Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, chính mình mây năm trước chẳng phải khổ khổ cực cực, kinh qua không ít hiểm nguy, mỗi lần Nam Châu đại hội đều đi liều mạng, chẳng qua cũng chỉ là vì mấy viên tinh thạch lấp lánh, tràn đầy năng lượng sao.
Diệp Tử ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, nghe mọi người phát biểu ý kiến của mình, cảm giác như trở về thời điểm ở nhân giới, Thục Sơn kiếm phái đối mặt áp lực của các đại gia tộc, dường như chính là như thế này. Trong lòng không khỏi có cảm giác, Thánh Vực mà xưa nay vẫn mê hoặc lòng người không ngờ cũng vẫn thế thôi sao? Tuy rằng mục đích có thể không giống, nhưng luôn không rời khỏi hai chữ ích lợi!
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc lắc lắc đầu, nói:
- Phương gia kia, trước hết cứ bỏ qua đi. Trước hết làm tốt chuyện hợp tác cùng các đại gia tộc đã. Sau đó sẽ giải quyết Phương gia.
Thấy Tương Vân Sơn có chút thất vọng, Lăng Tiêu nói:
- Vân Sơn, ta có thể lý giải suy nghĩ của ngươi. Ngươi cứ yên tâm, Phương gia chết trong tay chúng ta nhiều người như vậy, quan hệ cùng Thục Sơn phái ta sớm đã là không đội trời chung, là tử thù không chết không thôi! Tuy nhiên, lúc này nếu mượn đao giết người tiêu diệt Phương gia, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm giác bị chèn ép, như vậy thực ra cũng có chút không tốt.
Lăng Tiêu còn một ý niệm khác trong đầu. Nghe nói Phương gia có một vật chí bảo. Đồ vật nọ, có lẽ có chỗ hữu dụng với Huyền Thiên! Tuy rằng cao cấp tu luyện giả và cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn ít khi xuất hiện trước mặt thế nhân, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ có khiến mình trở nên vô cùng hùng mạnh, mới có thể cam đoan tuyệt đối an toàn!
Bởi vì Diệp Tử các nàng đã đến, Lăng Tiêu lại cảm giác được một tia áp lực. Chuyện Nha Nha năm đó, Lăng Tiêu quyết không cho phép phát sinh lần nữa!
Tương Vân Sơn thầm thở dài, nói với Lăng Tiêu:
- Hành động này của Vân Sơn tuyệt đối không có lòng riêng! Tuy nhiên nếu tông chủ đã quyết định, như vậy cứ dựa theo ý tông chủ mà xử lý là được!
Công Tôn Hoàng thấy Tương Vân Sơn dường như có chút mất mát, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ta có một ý thế này. Phương gia mấy năm nay nếu vẫn khiêm tốn ẩn nhẫn, như vậy tự nhiên là đang tích tụ lực lượng, hoặc là đang chờ lão tổ tông của bọn họ xuất quan, mới quay lại báo thù chúng ta. Còn nguyên nhân lớn nhất mà Phương gia không trả thù, ta lại cho là bởi vì tộc nhân bọn họ đến nay chưa về, sống chết không rõ!
Tương Vân Sơn nao nao. Hắn vốn rất thông minh, chỉ là có chút bị cừu hận thấu xương che mất hai mắt. Nghe nói có cơ hội trả thù Phương gia, tự nhiên không muốn buông tha. Công Tôn Hoàng vừa nói như vậy, Tương Vân Sơn lập tức nghĩ ra: "Đúng vậy, đúng vậy rồi! Phương gia cử tới chín tên siêu cấp cường giả cảnh giới tu luyện giả này nhưng Phương gia cũng không thể xác định bọn họ đã chết hay chưa, cho nên nhiều năm như vậy vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu kế họach mượn đao giết người thật sự thành công, khả năng Phương gia lão tổ trốn thoát là rất lớn. Dù sao trên đời này không có tường nào cản hết gió (CBRO: ý là giấy không gói được lửa, tin tức trước sau cũng lọt ra). Đến lúc đó, bởi vậy mà dẫn tới Phương gia điên cuồng trả thù. Nếu chẳng may... đại trận này ngăn không được Phương gia lão tổ siêu cấp dũng mãnh, đến lúc đó ... sai lầm của mình có thể nói là quá lớn!"
Tương Vân Sơn cảm giác mình toát mồ hôi lạnh, ôm quyền hướng về Công Tôn Hoàng xá một cái, sau đó nói:
- Đa tạ ngài nhắc nhở. Vân Sơn suýt nữa phạm vào đại tội!
Nói xong lại hướng về Lăng Tiêu nói:
- Tông chủ, chuyện liên lạc với các đại gia tộc này cứ giao cho ta đi!
Lăng Tiêu biết hắn muốn lấy công chuộc tội. Kỳ thật cũng không tội gì cả. Ai chẳng muốn báo thù rửa nhục cơ chứ? Lăng Tiêu bèn cười nói:
- Tốt lắm, vừa lúc cũng nên để các gia tộc đó xem một chút, Tương gia đại công tử năm xưa lại một lần nữa quật khởi!
An bài mọi chuyện xong, Lăng Tiêu mang theo Diệp Tử trở lại nhà mình. Nha Nha vẫn im lặng chờ ở đó. Nàng rất tự giác không tham gia cái loại hội nghị mà đối với nàng gần như nghe mà chẳng hiểu gì.
Thấy Lăng Tiêu trở về, vẻ mặt Nha Nha tươi cười, thanh âm trong trẻo, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng kêu một câu:
- Ca ca!
Lăng Tiêu biết, nguyện vọng lớn nhất trong kiếp trước của Nha Nha chính là một ngày kia có thể nói chuyện bằng miệng của mình. Bây giờ nghe thấy thanh âm trong trẻo dễ thương của Nha Nha, tâm tình Lăng Tiêu lập tức trở nên khoan khoái vô cùng.
Đối với Nha Nha, hắn có một sự ăn ý không thể tả được, như chưa từng rời xa nhau, mỉm cười hỏi:
- Nha Nha, bây giờ đã đạt tới tu vi gì?
Lăng Tiêu có thể dùng tinh thần cảm giác tu vi của Nha Nha, nhưng hắn lại hy vọng nghe Nha Nha chính miệng nói ra, như vậy có lẽ sẽ làm hắn càng cảm thấy thoải mái.
Diệp Tử vẻ mặt cười cười, nhìn Nha Nha nói:
- Tiểu nha đầu, muội xem. Ta đã sớm nói rồi, ca ca của muội mà nhìn thấy muội, sẽ mặc kệ chúng ta. Thế nào? Bây giờ muội tin chưa, huynh ấy lúc nào cũng không quên muội cả!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Nha Nha ửng đỏ, sau đó nói:
- Đúng vậy, Diệp Tử tỷ tỷ, Nha Nha tin!
Nói xong lấy tay nắm góc áo, dường như có chút thẹn thùng, nói với Lăng Tiêu:
- Muội đã đạt tới Xuất Khiếu sơ kỳ.
- Hả!
Lăng Tiêu như là bị mẻ răng, mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn tiểu nha đầu đáng yêu này, sợ ngây người. Tuy rằng năm đó Lăng Tiêu tự mình đem năng lượng của khối tinh thạch tâm trong nháy mắt luyện hóa, bảo vệ linh hồn Nha Nha. Hơn nữa đem linh hồn nàng hoàn toàn gột rửa một phen. Nhưng Lăng Tiêu chung quy vẫn xem đồ vật kia là vô dụng, cho nên không thể tưởng tượng nổi một khối tinh thạch tâm sẽ không ngờ có tác dụng thần kỳ như thế!
Nha Nha thấy vẻ mặt Lăng Tiêu, có chút lo lắng hỏi:
- Có phải muội rất ngu hay không? Mỗi lần linh hồn xuất khiếu đều cảm thấy không có cảm giác an toàn. Muội đã rất cố gắng tu luyện, nhưng tiến bộ rất chậm.
Diệp Tử đứng bên cạnh trợn trắng mắt, không kìm nổi chạy ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho Lăng Tiêu. Cứ ở trong này, nàng sợ lòng tự trọng của mình sẽ bị đả kích lớn hơn nữa. Truyện Sắc Hiệp
Lăng Tiêu cười nói:
- Không ngu ngốc, Nha Nha sao lại ngu? Nha Nha là đứa nhỏ thông minh nhất trên đời này!
Nha Nha để ý nhất chính là thái độ của ca ca. Năm đó khi Lăng Tiêu phi thăng, Nha Nha cảm ứng được khí tức của hắn, không quản đường xa ngàn dặm ngự kiếm bay tới. Sau khi nhìn thấy ca ca, liền ở lại Thục Sơn phái. Tất cả mọi người vô cùng thích cô bé thân thế đáng thương này. Khi đó, rất nhiều người căn bản là không biết giữa Nha Nha và Lăng Tiêu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Cũng chỉ có mấy nàng Diệp Tử kề cận bên người Lăng Tiêu mới biết được, cô bé này là điều cấm kỵ nhất trong lòng phu quân! Địa vị không khác gì chúng nữ!
Mặc dù ở Thục Sơn phái được mọi người yêu thích, nhưng Nha Nha luôn nhớ nhất chính là Lăng Tiêu. Để có thể sớm ngày gặp lại ca ca, nàng ngày đêm khổ luyện, hầu hết thời gian đều bế quan tu luyện.
Linh hồn được tinh thạch tâm tẩy luyện tự nhiên có tầm cao mà người khác không thể vươn tới. Cho nên, ngay cả Diệp Tử được Lăng Tiêu công nhận là chân chính thiên tài, về mặt tu luyện cũng khó có thể đuổi kịp sau lưng.
Nha Nha cười như nở hoa. Trong lòng Lăng Tiêu lại càng cười như nở hoa. Hắn thật không ngờ, tinh thạch tâm có công hiệu thần kỳ như thế. Năm đó khi sử dụng tinh thạch tâm cải tạo linh hồn Nha Nha, tẩy luyện nàng, Lăng Tiêu chỉ mong có thể giúp Nha Nha mang theo trí nhớ chuyển thế đầu thai, khiến linh hồn nàng không bị nửa điểm tổn thương. Mà thần vật như tinh thạch tâm đối với hắn cũng vô ích quá, tự nhiên không biết công hiệu này.
Còn bây giờ nguyên nhân mà Lăng Tiêu cao hứng nhất chính là, trong tay hắn, còn có một khối tinh thạch tâm khác!
Năm đó khi Lăng Tiêu càn quét mạch khoáng tinh thạch của Âu Dương gia, không hề để ý thu vào nhẫn không gian một khối thượng phẩm tinh thạch. Không ngờ lại gồm luôn một khối tinh thạch tâm to bằng bàn tay!
Lúc xưa không biết tinh thạch tâm cường đại, Lăng Tiêu còn muốn bàn bạc chuyện của Phương gia kỹ hơn, nhưng hiện tại thì...
Lăng Tiêu nhoẻn miệng mang theo vẻ tươi cười, nói với Diệp Tử đang bưng thức ăn vào:
- Ta muốn bế quan! Hoàng Phủ Nguyệt và Vũ Đồng hai nàng nhận được tin tức nhất định sẽ tới tìm ta. Muội lưu ý một chút.
Thấy Diệp Tử nao nao, Lăng Tiêu nói:
- Thời gian sẽ không quá dài, chậm thì ba tháng, dài nhất là một năm! Sau khi xuất quan, nếu vẫn không có tin tức của các nàng, tin rằng ta cũng có thể tìm được các nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.