Chương trước
Chương sau

Mà ngay cả lúc này Lăng Tiêu cũng cảm giác Tử Lộ nói chắn chắn có đạo lý, mặc kệ có phải vì điều này hay không, hắn cũng đã đáp ứng với Tương Vân Sơn. Một ngày nào đó, mình nhất định phải rửa sạch oan khuất, khiến hắn khôi phục danh dự lại một lần nữa! Điều này cùng với việc Tương Vân Sơn có trở về Tương gia hay không thì cũng không có quan hệ gì.
Tử Lộ sơ Lăng Tiêu bất mãn với những tình báo này của hắn, lại nói thẳng ra rất nhiều chuyện của Phương gia, thậm chí kề cả chuyện phòng the của lão gia Phương Hồng Quân của Phương gia, cũng nói ra.
Đến cuối cùng, Lăng Tiêu vốn ám chỉ Lục Hải giết lão thì thực sự cũng không có chút nào giận người này, đảo mắt, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ : Nghiêm khắc mà nói, người trung niên này cũng không có cừu hận sinh tử với Thục Sơn. Người giết đệ tử Thục Sơn là Thắng Thiên, hiện đã đền tội. Và có cừu oán với Thục Sơn là Phương gia, cũng không phải mọi người.
Lăng Tiêu suy nghĩ, rồi nói :
- Hiện tại ngươi có hai con đường có thể đi. Thứ nhất là chết, thứ hai là gia nhập Thục Sơn. Tuy nhiên ta sẽ cho ngươi dùng một loại đan dược. Viên đan dược này có kịch độc, cứ cách mười năm, phải lĩnh giải dược tại đây một lần. Nếu không, chắc chắn toàn thân sẽ bị thối rữa! Sau một ngàn năm, nếu ngươi không có dị tâm, ta sẽ tháo bỏ cho ngươi, đến lúc đó đi hay ở, ngươi cứ tùy tiện!
- Ngươi, ngươi không giữ uy tín!
Tử Lộ giận dữ đến sắc mặt đỏ bừng lên, ngồi trên giường, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu chửi ầm lên :
- Ta còn tưởng rằng ngươi là anh hùng, sẽ luôn tuân thủ lời hứa, lại không nghĩ rằng, ngươi cũng là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém!
Lục Hải ở bên kia lạnh lùng nhìn Tử Lộ, chỉ cần Lăng Tiêu ra lệnh một tiếng, thân thể Tử Lộ sẽ tách ra.
Mà trên mặt Lăng Tiêu lộ ra ý cười thản nhiên, anh hùng? Cho tới bây giờ ta còn không nghĩ tới làm anh hùng!
- Ta, ta không còn sự lựa chọn thứ ba sao?
Sau khi Tử Lộ mắng một hồi, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm hơn của Lục Hải, bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ. Nếu như thằng nhãi này nổi giận cho ta một chưởng, chẳng phải là ta chết rất oan sao? Một khi đã như vậy, không thể không đáp ứng bọn họ, trước mắt thì nghe theo, chờ sau khi thực lực khôi phục thì mới quyết định! Đan dược kịch độc sao? Đừng nghĩ rằng ngươi luyện đan là có thể dọa ông nội Tử Lộ ta! Trên đời này, nếu như có đan dược thần kì như vậy, bên cạnh ngươi từ lâu không phải chỉ có một cường giả!
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tử Lộ. Tử Lộ nói với vẻ bất đắc dĩ :
- Được rồi, được rồi, ta thua, ta đáp ứng gia nhập các ngươi! Tuy nhiên có một điểm, đối mặt với sự tiến công của Phương gia ta đề nghị lảng tránh, mặc kệ nói như thế nào, mấy năm qua Phương gia đối xử với ta không tệ. Mà ta, nếu cũng bán đứng bọn họ thì không nên đối mặt với bọn họ!
Lăng Tiêu gật gật đầu, thầm nói : Ngươi muốn chiến thì phải được thừa nhận mới được! Thân thể bị thương này nếu không tu dưỡng hơn một năm thì căn bản đừng nghĩ sẽ tốt. Muốn thu thập một người có cảnh giới Tu Luyện giả, hơn nữa còn không thua cao thủ như Lục Hải. Trong lòng Lăng Tiêu rốt cuộc cũng cân bằng một ít.
Lục Hải nhìn Tử Lộ, thản nhiên nói một câu :
- Coi như mạng ngươi tốt! Nếu ghi hận ta, có thể sau khi thương thế ngươi tốt hơn, tìm ta khiêu chiến, nếu ta chết dưới kiếm ngươi thì coi như ngươi có bản lĩnh.
Tử Lộ né tránh ánh mắt của Lục Hải, thầm nói : Không ngờ suy nghĩ của ta bị nhìn thấu. Nhưng ngoài miện hắn không thừa nhân, cười ha hả nói :
- Từ nay về sau, mọi người cùng một nhà, còn nói gì những lời đó, luận bàn thì không thành vấn đề, đánh chết đánh sống chẳng phải là tổn thương hòa khí sao?
Lục Hải liếc mắt nhìn tên dối trá này, không nói gì nữa, cũng rất hiểu chọn lựa của Lăng Tiêu, giết người như thế quả thật cũng không thu được hiệu quả tốt! Tuy rằng hắn nhát gan sợ phiền phức, nhưng người bất đồng, ngươi không thể trông cậy vào tất cả thủ hạ đều vô cùng dũng mãnh, can đảm không sợ chết.
Lăng Tiêu và Lục Hải mang theo Tử Lộ, rồi sau đó hội hợp với Bạch lão. Sau khi về tới Thục Sơn phái, trước tiên phải luyện chế một viên đan dược, độc đan!
Đây cũng là viên đan dược đầu tiên thực sự được luyện chế mang ý nghĩ có độc từ khi Lăng Tiêu đi vào thế giới này, ngoại trừ đan dược phong bế Tạ Hiểu Yên!
Bởi vì người luyện đan cũng có qui tắc đạo đức cơ bản nhất, điều này cũng tốt hơn trong đám thầy thuốc bình thường. Bọn họ học y thuật trị bệnh cứu người, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng thuật giết người! Điểm ấy tin rằng không ia phủ nhận. Nếu một y giả muốn hại người, chung quy cũng co vô số cách hơn người thường.
Nhưng từng chức nghiệp đều điều có giới hạn và qui tắc đạo đức của nó, giống như người luyện đan. Cho dù họ có thể luyện chế ra độc đan dược, cũng không dễ đi luyện chế. Loại hành vi này rất dễ gây cho mọi người nổi giận.

Tuy nhiên đối với loại người như Tử Lộ, Lăng Tiêu không thể không phòng ngừa vạn nhất! Từ trong lời nói của hắn có thể nghe được, hắn chưa nói tới độ trung thành đáng có. Đối với hắn mà nói lâm trận đi theo địch thì không có bất cứ tâm lí gánh nặng gì!
Hơn nữa hiện giờ Lăng Tiêu cũng đã sớm không cỏn là một gã mới từ Tu Chân giới xuyên qua đây, người tu chân có cảm xúc còn rất tinh thuần, sau khi trải qua lịch lãm ở thế tục, Lăng Tiêu đã sớm bất tri bất giác thành thục.
Cách làm của Lăng Tiêu đã chiếm được sự tán thành của Lục Hải và đám người Tương Vân Sơn! Khống chế một người có thực lực hùng mạnh như vậy ở trong tay là cách làm chính xác.
Đồng thời, Lăng Tiêu truyền lời xuống, nói cho những người trong Thục Sơn phái, người mà mình mang về, đồng lõa của người vửa bị mình giết chết. Nhưng hắn cũng không gây ra hậu quả xấu, cho nên mới lưu mạng hắn. Từ nay về sau, người này chính là mục tiêu chung của mọi người! Mục đích tu luyện là vượt qua hắn, đánh bại hắn.
Tử Lộ mới biết được mục đích thực sự mà Lăng Tiêu đưa mình vể, cảm giác từ nay về sau, mình sẽ trờ thành một người bồi luyện đáng thương, thành động lực khiến mọi người cố gắng tiến tới. Hơn nữa, động lực tiến tới này có lẽ lấy thù hận làm cơ sở.
Tuy nhiên hắn cũng chĩ có thể chấp nhận số phận như vậy, ai biểu hắn không khẳng khái có dũng khí chịu chết chứ?
Trong Vọng Thiên Thành, một loạt án mạng giết người phát sinh trong khu bình dân, cũng không khiến lưc chú ý nhiều. Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đây là sự báo phục thù. Nhưng trên người những người chết, tìm không ra dấu hiệu của thế lực nào. Nếu không phải những thế lực trong Vọng Thiên Thành, tự nhiên cũng sẽ không người nào nhiều chuyện.
Chuyện Ngô gia phái ra cao thủ, cũng không có truyền ra ngoài, thực sự là vì chuyện này xảy ra rất đột ngột, cũng quá nhanh, căn bản là trong nháy mắt. Hơn nữa, những trưởng lão của Ngô gia, xem Vọng Thiên Thành này như một ngón tay. Nếu bọn họ không muốn bị người phát hiện rời khỏi thì căn bản không phải là một chuyện khó.
Bởi vậy, một đám tinh anh của Phương gia tổn thất ở Vọng Thiên Thành, không ngờ ngay cả một mảng bọt nước cũng không nổi lên.
Bảy, tám ngày sau, đợi đến khi cao thủ tăng viện của Phương gia đi vào Vọng Thiên Thành, đã hoàn toàn mất đi liên lạc của bọn Thắng Thiên. Lúc này, trong lòng bọn họ cũng đã sớm có một loại dự cảm không tốt. Truyện Tiên Hiệp
Những người này là con bài chưa lật thực sự của Phương gia! Không giống như loại người Tử Lộ nửa đường đầu nhập vào, cũng không giống như loại có thực lực của mình.
Tất cả bọn họ đều là người của Phương gia! Một lòng trung thành Phương gia! Căn bản không có khả năng phản bội. Tuy rằng Phương Hồng Quân là gia chủ, cũng không có quyền một lần phái ra tám gã cao thủ có cảnh giới Tu Luyện giả. Có lẽ sau khi trương cầu ý của đám người bọn họ, mới quyết định được.
Địa vị của những người này ở Phương gia cao cả, toàn bộ đều có danh hiệu trưởng lão!
Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu vì sao Tử Lộ không có lòng trung thành với Phương gia! Cho nên, hắn cũng có thực lực tương đối lợi hại nhưng chẳng qua là quản sự cao cấp ở Phương gia mà thôi, mãi mãi cũng không có khả năng trở thành trưởng lão, thực sự trở thành nòng cốt của Phương gia.
Lần này tổng công Phương gia đến đây mười người, trong có tám có địa vị trưởng lão, người có thực lực cao nhất chính là Tu Luyện giả trung cấp đỉnh, thấp nhất là Tu Luyện giả sơ cấp. Hai người còn lại là hạ nhân có cấp bậc Kiếm Thần, chuyên phụ trách hầu hạ tám người này!
Có thể thấy được sự phô trương và ngông nghênh của tám vị trưởng lão này, ngay cả đến đây chấp hành nhiệm vụ cơ mật thì bên người cũng mang theo người hầu hạ.
Cầm đầu trong tám người này l;à đại trưởng lão Phương Văn Sơn của Phương gia, là thái gia gia của gia chủ Phương Hồng Quân của Phương gia, là cao thủ nòng cốt có thực lực đứng hàng thứ ba trong thế lực Phương gia!
Đứng thứ nhất và thứ hai, lần này cũng không đến. Hai người kia, một có được cảnh giới đỉnh cao Tu Luyện giả cao cấp, là lão tổ tông của Phương gia, cũng vừa mới đột phá đến cảnh giới Tu Luyện giả cao cấp, hiện tại cũng đang bế quan, trừ phi Phương gia gặp chuyện tai ương ngập đầu, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Tính tình của đại trưởng lão Phương Văn Sơn âm trầm, bình tĩnh, gặp chuyện không bối rối lại càng không mù quáng. Cho nên lần này dưới sự dẫn dắt của lão, người Phương gia biết chuyện này, cũng hết sức yên tâm.
Trước khi đi, Phương Hồng Quân đã căn dặn Phương Văn Sơn, lần này bất luận như thế nào, cũng phải diệt Lăng Tiêu, cũng giết luôn Tương Vân Sơn! Về phần những người khác, giết hay tha còn phụ thuộc vào tâm tình của bọn họ! Dù sao, quyết định không thể cho gã Lăng Tiêu kia phát triển nữa, nếu đã là địch thì một lần giết chết hết. Hơn nữa, mạch khoáng tinh thạch kia tuyệt đối có thể khiến người điên cuồng lên! Bởi vì người trong đội ngũ biết được mạch khoáng tinh thạch trở về nói, mạch khoáng kia tương đối quá lớn, rất có khả năng hai ngọn núi vô cùng to lớn từ Nam chí Bắc!
Đó là một giá trị tài sản mê người cỡ nào? Đừng nói gia chủ thế lực trung cấp như Phương Hồng Quân, cho dù là thế lực cao nhất trong Thánh Vực, e rằng cũng không thể cự tuyệt loại hấp dẫn này chứ?
Đám người Phương Văn Sơn ban đêm trọ trong một khách sạn cực kỳ xa hoa, đây là một khách điếm vạn năm của một thể lực đỉnh cấp ở Nam châu mở!
Bởi vậy, bọn họ cũng không sợ lưu lại dấu vết gì, càng là chỗ cao cấp thì sẽ càng đảm bảo riêng tư của khách, căn bản cũng không chấp nhận bất cứ tình huống để lộ bí mật xuất hiện, như vậy đối với sự tin tưởng của Thương gia, sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt!
Hơn nữa bởi vì gần đây sự thịnh vượng về đan dược của Thục Sơn phái, có rất nhiều nhân vật lớn lui tới Vọng Thiên Thành, không ai để ý tới đám người tiến vào khách điếm xa hoa.
Trong phòng, Phương Văn Sơn bình tĩnh nói :
- Ta cho rằng, hơn phân nửa đám người Thắng Thiên và Tử Lộ gặp bất trắc rồi. Có lẽ so với tưởng tượng của chúng ta, đối phương mạnh hơn rất nhiều!
Thất trưởng lão Phươn Văn Vũ là thân đệ của Phương Văn Sơn, là hai thế hệ con cháu tài năng tuyệt diểm của Phương gia. Phương Văn Vũ cũng có thưc lực Tu Luyện giả trung cấp, nhưng tính khí nóng nảy hơn nhiều. Vừa nghe xong lời nói của đại trưởng lão, lão lại tiếp lời :
- Hiện tại còn có gì để nói nữa? Rõ ràng người của chúng ta có lẽ là chết bởi thủ hạ của Lăng Tiêu. Tuy nhiên khả năng này không tính là quá lớn. Gã Lăng Tiêu kia không có thực lực hùng mạnh như vậy! Cho nên, theo ta nghĩ, tám người chúng ta cùng nhau trực tiếp đánh giết tới! Mặc kệ hắn có vạn quỷ kế, hiện tại trước thực lực tuyệt đối chũng chỉ là cặn mà thôi!
Phương Văn Sơn hơi hơi nhíu mày, nói thật, lão cũng không quá tinh cho lắm, Lăng Tiêu có thực lực có thể chém giết đám người Thắng Thiên và Tử Lộ. Nói vậy, một số trong Vọng Thiên Thành, cũng có tham dự vào chứ? Nghĩ xong, khóe miệng Phương Văn Sơn hiện lên một chút cười lạnh, chắc là một số thế lực nhận ra được sự tồn tại của Phương gia.
Một khi đã như vậy, ta sẽ cho các người xem thực lực chân chính của Phương gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.