Hai người cùng gật đầu, Vương Chân bỗng nhíu mày nói:
- Đúng rồi. Ta có nghe nói Thánh Bia bị hủy. Nhưng chuyện cũng đã quá lâu rồi, ấn tượng lại không sâu sắc. Nghe nói thần vật kia vô cùng thần kỳ, không biết đã bị hủy như thế nào?
Lăng Tiêu làm một động tác khiến mấy người đang ngồi nhất tề biến sắc. Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ vươn ngón trỏ tay phải chỉ thẳng lên trời.
Vương Chân la lên thất thanh thanh:
- Chuyện này sao có thể như thế?
Trương Dương cũng ra vẻ không tin, nói:
- Không thể nào! Thần giới không phải đã sớm điêu tàn rồi sao?
Lăng Tiêu đem chuyện ngày đó kể lại cho mọi người nghe. Hắn cũng kể rõ chuyện mọi người tranh đọat Thánh Bia ác liệt, còn Thánh Bia lại bị một ngón tay vô cùng lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung đánh nát. Ngay cả người đứng trên Thánh Bia cũng bị đánh nát.
Ánh mắt mấy người Tương Vân Sơn dại hẳn đi, như si như ngốc. Tồn tại một thứ cường đại như thế, trừ thần ra còn ai đủ khả năng làm được?
Chuyện này kỳ thật cũng không phải là bí mật gì. Lúc đó người xem vô số, có rất nhiều người đã phi thăng Thánh Vực. Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu chuyện này quá sức tưởng tượng của mọi người. Phỏng chừng những người biết chuyện cũng không dám nói ra, cho dù nói ra cũng sẽ bị xem là chuyện cơ mật cần được phong tỏa thông tin.
Nên mấy người kia không biết cũng là bình thường.
Tương Vân Sơn nghe trong lòng ngổn ngang, nghĩ: "Nếu mình còn ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845406/chuong-502.html