Chương trước
Chương sau
Đối với loại náo nhiệt này, từ trước đến nay Lăng Tiêu vẫn giữ thái độ kính trọng nhưng giữ khoảng cách, đừng nói là ở trong Thánh Vực này, không ai dám làm càn ở Bạch Lộ quận, cho dù Nhân giới, trước mặt người thường, Lăng Tiêu cũng không thích hoàn vào nhau.
Trái lại Ngô Tú Nhi bên người hắn, trong đôi mắt to đầy vẻ xinh đẹp, lóe lên vài phần tia sáng hưng phấn, không đợi Lăng Tiêu nói, liền trực tiếp đi đến gần phía bên kia, cứ như vậy, vài gã thị vệ Ngô gia tự nhiên cũng theo qua. Lăng Tiêu sợ Ngô Tú Nhi có nguy hiểm gì, cũng chỉ có thể chậm rãi đi theo phía sau.
Trên thực tế, nếu như Lăng Tiêu muốn biết chuyện tranh cãi ở đó, cho dù đứng ở đây, cũng giống như có thể nghe được rõ ràng, tuy nhiên lại có một chút không kiêng nể gì mà dụng tinh thần lực cảm ứng người khác, rất dễ gây ra sự bất mãn! Dù sao Lăng Tiêu cũng không dám cam đoan tinh thần lực của mình mạnh hơn tất cả những người ở đây.
Sau khi Ngô Tú Nhi đi tới, bởi vì phía trước bị người ta che lại, cho nên nàng nhón chân ngước đầu nhìn vào trong đó, một cô nương có khuôn mặt thanh tú, hành động như thế có thể là hồn nhiên, mà cũng có thể nói là không ổn lắm.
Cho nên, có một người trẻ tuổi thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh Ngô Tú Nhi đang quét mắt nhìn nàng, trong mắt hiện lên một chút tà dị, sau đó cười hì hì nói :
- Tiểu cô nương, có muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì không? Muốn ca ca nói cho muội nghe hay không?
Tinh thần Ngô Tú Nhi quá mức chuyên chú nhìn vào hai bên tranh cãi ở trong đó, không ngờ cũng không nghe thấy người này nói gì.
Người trẻ tuổi này thấy Ngô Tú Nhi không nói gì với mình, bản thân liền tiếp cận tới, một tay chụp lên vai của Ngô Tú Nhi.
Bốn gã thị vệ đi theo bên người Ngô Tú Nhi, đều có được cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, trách nhiệm của bọn họ chính là bảo hộ cho tiểu thư, còn về những chuyện khác, cho dù có náo nhiệt, cũng không quan hệ với họ chút nào. Hiện tại thấy người có ý đồ với tiểu thư bọn họ, bốn gã thị vệ liền vây quanh Ngô Tú Nhi, một người trong đó hừ lạnh một tiếng :
- Ngươi muốn làm gì?
Lúc này người trẻ tuổi kia mới biết bên cạnh cô gái kia không ngờ còn có hộ vệ, tuy nhiên ánh mắt lại không có một chút vẻ bối rối nào. Ngược lại, còn lộ ra dáng cười cân nhắc.
- Ồ, trên vai vị cô nương này có dính bụi, tại hạ có lòng tốt, muốn giúp nàng phủi đi mà thôi.
Ngươi trẻ tuổi nói tự nhiên vô cùng bình thản, trên mặt không có một chút thần sắc hổ thẹn.
Lúc này, Ngô Tú Nhi cũng cảm thấy khác thường, quay đầu, hồ nghi nhìn thoáng qua gã thanh niên này, nàng không thích lắm ánh mắt bắn ra từ trong đôi mắt đối phương, hơi hơi chau mày, tuy nhiên mấy ngày nay, Ngô Tú Nhi ở đây thực sự cũng tăng lên không ít kiến thức so với trước đây, đổi lại với tính tình như trước đây, đã sớm mở miệng mắng. Hiện tại, mặt nhăn mày nhíu có chút bất mãn, sau đó quay đầu đi. Bởi vì nguyên nhân tranh cãi ở trong đó rất có ý tứ.
Một luyện đan sư vô cùng già, thoạt nhìn tựa như một lão già gần đất xa trời, lão trông có vẻ run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Trên người cũng không có bất kì năng lượng dao động gì, rất hiển nhiên, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, đây là một người bình thường sinh sống trong Thánh Vực.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao nhân sinh và giá trị của mỗi người đều có chút bất đồng, có khối người không thích tu luyện vũ kỹ.
Nhưng một lão già như vậy, lại tuyên bố dùng một viên đan dược của mình, có thể gia tăng tám trăm năm công lực!
- Tám trăm năm … Lão già này điên rồi chứ? Có thứ tốt như vậy, vì sao lão không dùng cho mình. Tám trăm năm, cho dù thằng ngốc cũng có thể tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tông?
- Hừ, như vậy rõ ràng là một lão lừa đảo, các ngươi để ý tới lão làm gì?
- Chính là càng để ý đến lão, lão lại càng đắc ý!
- Ha, cũng biết nói lão là kẻ lừa đảo, ngươi không giống như bị lừa nha?
Trong đám người, nói thứ gì cũng có, dù sao phần lớn cũng vui thích khi người gặp họa, nhìn gã đại hán hơn bốn mươi tuổi đang tranh cãi với lão già này.
Gã đại hán này khiến cho người ta cảm giác hắn chính là loại người cơ bắp, cánh tay có một chút to lớn, lúc này, trừng đôi mắt như chuông đồng, căm tức lão già này, lớn tiếng nói :
- Dù thế nào, lão cũng phải trả lại tiền đan dược cho ta! Lão già kia, lão mà không trả tiền thì ta không để yên cho!
Lăng Tiêu nghe xong, cũng tức cười, cảm tình là một thứ lừa đảo. Loại âm mưu này, mặc kệ là ở nơi nào, cũng sẽ có người mắc bẫy. Lúc này, hắn cảm thấy không hứng thứ gì, muốn gọi Ngô Tú Nhi đi. Lăng Tiêu cũng chú ý tới người trẻ tuổi kia, hơn nữa dường như người kia cũng tạo cho Lăng Tiêu cảm giác thực lực hắn rất mạnh.
Đúng lúc này, ánh mắt Lăng Tiêu bỗng nhiên rơi lên đan dược màu đen được bầy trên quầy hàng của lão già kia, ánh mắt chợt ngưng, lộ ra một chút hứng thú.
Đây là đan dược lão già này luyện chế ra sao?
Trong lòng Lăng Tiêu vừa động, cũng không thấy hắn hành động như thế nào, liền chen đến trước quầy hàng, thậm chí có rất nhiều người cũng không cảm giác được bên cạnh mình đột nhiên có thêm một người.
Lăng Tiêu chợt giơ tay, cầm lấy đan dược to cỡ mắt trâu, lại đưa lên mũi ngửi được một chút nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút vui sướng. Lúc này rốt cuộc có kết luận cuối cùng, trong viên đan dược này quả nhiên có thành phần mà mình muốn.
Hạt của cây Hồng Hoang Lan Thảo!
Công hiệu lớn nhất của loại hạt này cũng không phải tăng cường công lực, mà là trị bệnh cứu người!
Trong truyền thuyết về hạt của Hồng Hoang Lan Thảo, thậm chí có thể cứu sống người chết, có công hiệu xương thịt, mặc kệ người thường, hay là người tu chân, hạt của Hồng Hoang Lan Thảo cũng có công hiệu vô cùng thần kỳ. Cho dù là người tu chân, không dựa vào thân thể, cũng chỉ có thể biến thành cô hồn dạ quỷ, nếu gặp gió mạnh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành hồn phi phách tán.
Cho nên nói, hạt Hồng Hoang Lan Thảo này cũng là thứ mà toàn bộ người tu chân vô cùng yêu thích.
Sau khi hạt của Hồng Hoang Lan Thảo qua luyện chế, đan dược được luyện thành cũng có màu đen như mực, và còn có một loại hương vị rất cổ quái. Loại hương vị này giống như mùi thịt nướng bay ra. Đối với đan dược mà nói, hai loại đặc điểm này cũng được cho là rất kỳ quái rồi.
Tuyệt đại đa số đan dược được luyện chế ra cũng có màu lục, mặc kệ là màu xanh đậm hay nhạt, bởi vì bản thân nguyên liệu của các loại đan dược vốn là màu xanh, cho nên khi luyện chế ra, cũng có màu sắc như vậy.
Còn có một ít đan dược có chất liệu đặc thù, lộ ra màu trắng, hơn nữa hương vị cũng không tỏa ra đặc thù như vậy.
Hành động này của Lăng Tiêu khiến người chung quanh có chút tò mò, trong lòng nghĩ, đây mới chính là thằng ngốc bị lừa, làm sao lại tới một người như vậy?
Gã đại hán đang tranh cãi với lão già kia, phát hiện cảm xúc khác thường của mọi người, không kiềm nổi quay đầu lại, thấy Lăng Tiêu đang nhìn viên đan dược kia, la lớn lên :
- Vị bằng hữu kia, chẳng lẽ ngươi chưa nghe chúng ta đang nói gì sao? Lão già này là kẻ lừa đảo. Mẹ nó, nếu không phải vì thân thể lão không chịu nổi một chưởng của ta thì ta đã sớm đánh chết lão rồi!
Lão già này nghe xong lời mắng này, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, lộ ra một chút xấu hổ và giận dữ, cả giận nói :
- Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn! Khi ngươi mua, lão hủ đã nói qua, mặc kệ tác dụng như thế nào, cũng không được đổi lại, mua là do ngươi, ta lừa ngươi cái gì?
Lão nhân này nói với giọng điệu già nua, nghe ra trong giọng nói có chút không đủ, cũng khó trách gã đại hán chỉ mắng chửi, căn bản không dám đụng vào lão già này một chút nào.
Gã đại hán này trừng mắt, nói :
- Lúc trước lão nói như vậy, bất quá lão còn nói loại đan dược này còn có thể làm tăng công lực lên tám trăm năm nữa! Lão tử ăn vài ngày, một chút hiệu quả cũng không có! Lão còn nói mình không lừa gạt ta … Lão già ngươi sao không nói chuyện này?
Khóe miệng lão già chợt nhếch lên, nổi lên một chút cười lạnh, chỉ vào người chung quanh nói :
- Ngươi hỏi bọn họ đi, có ai tin đan dược ta đang giữ có công hiệu như vậy không? Gã ngốc hồ đồ như ngươi, tới đây hỏi ta, viên đan dược này sau khi ăn có thể gia tăng công lực hay không? Lão phu cũng không phải người luyện võ, làm sao biết được? Ngươi nói có thì có sao? Ngươi lại hỏi ta ăn một viên có thể gia tăng bao nhiêu năm … Đó chẳng qua là thuận miệng nói vui thôi, ngươi cũng tin sao? Cho dù con nít ba tuổi cũng sẽ không tin!
Lúc này, xung quanh truyền đến một trận cười vang, lão già nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, khiến gã đại hán này gần như không có lời phản bác, chỉ có thễ trừng một đôi mắt như chuông đồng, cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Những người vừa rồi mắng lão già này là kẻ lừa đảo, lúc này cũng có chút áy náy, tình cảm người ta bán đan dược này, căn bản cũng không nói qua gia tăng công lực, là gã đại hán này cam tâm tình nguyện tự cho công hiệu này.
Đám người vây xem lập tức cảm thấy không hứng thú, bắt đầu đều rời đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lão già bán đan dược kia, lúc này tinh thần cũng tỉnh táo, quay về phía Lăng Tiêu nói :
- Một khối tinh thạch hạ phẩm một viên! Không mua thì không nên chạm vào thần dược của ta!
Ngô Tú Nhi tiến đến bên cạnh Lăng Tiêu, nghe lão già nói vậy, trong lòng có chút bất mãn, ngẩng đầu nói :
- Này, chẳng lẽ lão nhân ngươi bán những thứ này mà không cho người ta xem sao?
Lão già trừng mắt:
- Vật của ta, ta định đoạt!
Ngô Tú Nhi còn muốn tranh cãi, Lăng Tiêu giơ tay ngăn nàng lại, ôn hòa hỏi :
- Xin hỏi lão tiên sinh, loại đan dược này của ngài, tác dụng chủ yếu là gì nhỉ?
Lão già nghe xong, ngạo nghễ nói :
- Loại đan dược này, chỉ cần ngươi chưa chết, mặc kệ trúng độc hay trọng thương, chỉ cần dùng một viên, tính mạng sẽ được giữ!
Gã đại hán bên cạnh vừa nghe xong lập tức ngẩn ngơ, trên mặt lặp tức lộ ra vẻ hối hận không ngừng, không nghĩ tới đan dược này công hiệu như vậy. Nếu trước đây hiểu rõ, đó chẳng phải là một lá bùa hộ mệnh sao?
Nghĩ vậy, gã đại hán này lại lấy ra một khối tinh thạch, nói :
- Ta, ta mua một viên!
Lão già kia thản nhiên nhìn thoáng qua gã đại hán này, nói :
- Ngươi không nói ta là kẻ lừa đảo sao? Ta không bán cho ngươi!
Gã đại hán kia nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, đứng ở đó đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Lăng Tiêu nghe xong, nghĩ thầm, lão già này cũng biết công hiệu của hạt Hồng Hoang Lan Thảo, liền hỏi :
- Vậy xin hỏi lão tiên sinh, dược liệu để luyện chế loại đan dược này, ngài còn có không?
Lão già thoáng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu mang theo một sự cảnh giác, nói :
- Muốn mua thì mua, không có chuyện gì hỏi điều này làm gì? Lão phu sẽ giao cho ngươi chén cơm đó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.