Cho nên, Bạch Sơn rất cảm kích về chuyện Lăng Tiêu giải thích cho lão về kiếm linh, và nghe khẩu khí của Lăng Tiêu, biết hắn nhanh chóng có thể hình thành kiếm linh, hay là có bản lĩnh thức tỉnh kiếm linh.
Tuy nhiên Bạch Sơn đối với cảm giác mẫn cảm này, thầm nghĩ : Chỉ có bản lĩnh một mình hắn, ai biết bảo vật trải qua sự thức tỉnh của hắn, còn không phải là Bạch gia ta sao?
Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Bạch Sơn nghĩ, rồi mang theo một đám người Bạch Nhạc, bụng chất chứa nhiều tâm sự rời khỏi nhà trọ.
Một tháng sau, ngày kết thúc cuộc thi Nam chân gần tới. Chiến Thần bảng, cũng tiến gần đến trận đấu tranh giải quán quân!
Lăng Tiêu một đường tiến đến đối thủ cuối cùng, là thiếu gia con vợ lớn của gia tộc đỉnh cấp Thường gia đến từ Nam châu, Thường Xuân Tiếu!
Nhắc tới Thường Xuân Tiếu, cũng chính là nhân vật tài năng tuyệt diễm, năm nay mới hơn ba trăm tuổi. Trong Thánh Vực người hơn một ngàn tuổi cũng được xem là người trẻ tuổi. Người luyện võ mới hơn ba trăm tuổi, ở trong mắt mọi người, thông thường cũng chẳng qua là một gã Kiếm Tôn hay là có cảnh giới Kiếm Thánh, khá lắm thì chỉ có cảnh giới Kiếm Thần, đó cũng đã được xem là người luyện võ thiên tài!
Đương nhiên, không tính vào những cao thủ dùng đan dược để nâng cao thực lực.
Sở dĩ Lăng Tiêu làm người khác chú ý, cũng làm cho người ta cảm giác nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta điên cuồng đuổi theo hắn. Nguyên nhân lớn nhất, là bởi vì Lăng Tiêu không môn không phái, không có một chút bối cảnh phía sau!
Không giống như con cháu gia tộc lớn như Thường Xuân Tiếu. Tuy rằng cũng có được thực lực tương đối dũng mãnh, hơn ba trăm tuổi cũng đạt tới cảnh giới đỉnh cao Tiên Thiên sơ cấp! Cũng có rất nhiều người nói không mất năm mười năm, thiếu gia Thường gia lại có thể đột phá, tiến vào Tiên Thiên trung cấp!
Cho dù hắn có được thực lực như vậy, nhưng ở trong lòng người khác, đó cũng là chuyện theo lẽ thường phải có, người đứng đầu bảng ở trên Chiến Thần bảng vừa rồi, chính là thiếu gia Thường gia!
Càng quá đáng chính là, Thường Xuân Tiếu đã liên tục đứng đầu bảng trên Chiến Thần bảng trong ba lần tranh tài Nam châu! Hắn và Lăng Tiêu, cùng là người luyện võ thiên tài khiến mọi người hướng tới, có được xuất thân cực cao, diện mạo anh tuấn, thực lực mạnh mẽ. Có thể nói, Thường Xuân Tiếu chính là hình dạng mà vạn người mê, cho dù là kẻ thù, khi thấy hắn cũng không kiềm nổi mà lòng sinh quý mến.
Bởi vì một người ưu tú như thế, tính tình lại cực kỳ khiêm tốn ngượng ngùng, thậm chí nói một câu với mọi người cũng đỏ mặt!
Chỉ có ở thời điểm chiến đấu, mới có thể quên hết mọi thứ, mới có thể lộ ra một phần bản thân hấp dẫn người ta nhất!
Mà Lăng Tiêu, xem như là nhân vật đại biểu cho tầng lớp cây cỏ, hắn xuất thân thấp hèn … Ít nhất mọi người đều thích con người của hắn, trong lòng cũng cho là như vậy, không ai thấy qua kiếm kỹ của hắn, càng có khuynh hướng chiêu thức quê mùa, hắn không có gia tộc ủng hộ, cũng không có thế lực lơn để dựa, nhưng một đường thoải mái tiến đến chỗ cao của Chiến Thần bảng! Người như vậy, kẻ thích và ủng hộ hắn làm sao có thể ít được?
Tuy nhiên, thế lực càng lớn, đối với chuyện ngoại giới dành vị trí cho Lăng Tiêu càng bất mãn. Bởi vì trong một tháng qua, lăng Tiêu chào hỏi với các thế lực lớn, hầu như tất cả những thế lực lớn ở trong quận Bạch Lộ ở Nam châu, biết thân phận cao quý thần bí của Lăng Tiêu.
Đồ đệ của một gã cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn, sẽ giống như tầng lớp cây cỏ như trong suy nghĩ của các ngươi? Chúng ta tính là gì chứ? Tuy nói số lượng cường giả chí cường có cảnh giới Đại Viên Mãn trong Thánh Vực chưa chắc là ít. Trên thực tế, thì có bao nhiêu người kiến thức qua?
Tuy rằng rất nhiều người kinh thường trong miệng, nhưng trên thực tế, sư phụ của một người nào đó là cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn, thì lòng ghen tị và sự hâm mộ tự nhiên sẽ không cần phải nói.
Thiên hạ không có chuyện gió không xuyên qua tường, tin tức bảo kiếm có linh tính, đã sớm vô tình truyền ra ngoài, hiệu quả này Lăng Tiêu muốn. Người biết chuyện này càng nhiều, sẽ tạo ra hiệu quả càng chấn động, hắn liền càng an toàn!
Bởi vì cho tới bây giờ, Lăng Tiêu cũng không nhìn thấy được có người thứ hai có thể miêu tả đầy đủ về kiếm linh. Tuy nhiên, người luyện võ trong Thánh Vực, cũng tuyệt đối không thể bởi vì vậy mà khinh thường. Kiếm có kiếm linh, bên trong Thánh Vực, chưa chắc không ai biết, chỉ có điều không ai có thể giải thích rõ ràng như Lăng Tiêu!
Bởi vì trong những người Lăng Tiêu đã gặp qua, ít nhất có mười mấy người đã từng nói qua, kiếm trong tay bọn họ có một cảm giác tâm linh tương thông, nếu như đổi thanh vũ khí khác, vốn cũng không có cảm giác này!
Cho nên, sau khi nghe Lăng Tiêu giải thích, trước tiên những người đó liền phản ứng đến đây, sau đó vui mừng vô cùng lấy ra vũ khí trong tay bọn họ, thái độ khiêm tốn kính cẩn để cho Lăng Tiêu đánh giá giúp.
Tinh thần lực của Lăng Tiêu chấn động, những bảo kiếm này cũng phát ra các loại tiếng kêu theo sau, chuyện này khiến cho tất cả những người thấy qua chuyện này vô cùng kinh hãi!
Hơn nữa, bảo kiếm này, sau khi trải qua sự "hoán tỉnh" của Lăng Tiêu, chủ nhân của chúng đều bày tỏ, trải qua sự hoán tỉnh của Tiêu tiên sinh, bọn họ càng thuận tiện sử dụng bảo kiếm hơn so với trước đây!
Cái này … Danh tiếng của Lăng Tiêu hoàn toàn lan truyển xa!
Mà ngay cả Bạch Sơn, sau khi biết được tình hình như thế, vội vàng đưa một thanh bảo kiếm, kêu Lăng Tiêu hỗ trợ hoán tĩnh. Lăng Tiêu cũng không chậm trễ, còn có thứ gì thích hơn khi khiến cho một đám chưởng môm nhân của các thế lực đỉnh cấp nợ nhân tình chứ?
Phải biết rằng, người tìm đến chỗ Lăng Tiêu để đánh giá và hoán tỉnh, hầu như không có ai là người thường!
Thậm chí Lăng Tiêu còn nhìn thấy một lão già giống như thần tiên. Lão già này họ Mạc, chỉ tới một mình, gần như là người đến vô ảnh, đi vô tung, lấy cảm giác tinh thần mạnh mẽ như Lăng Tiêu, cũng cảm giác không được bất kỳ dấu vết tồn tại của lão già này!
Lão già này mang đến một cây sáo, lão nói với Lăng Tiêu, cây sáo này đã ở bên cạnh lão thời gian chừng mấy vạn năm, là vũ khí mà lão tự tay tạo ra!
Đây là vật lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy. Trong thế giới lấy kiếm làm chủ, còn có cao thủ muốn dùng một vũ khí khác. Tuy nhiên, Lăng Tiêu hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, chân chính tới thực lực đỉnh, vũ khí có hay không cũng không khác nhau quá lớn. Tơ bông hay lá cũng có thể đả thương người, một ngón tay bắn ra kiếm khí cũng có thể làm cho núi lở, đất sụp!
Mạc lão vẫn khăng khăng nói cây sáo của mình có linh tính, lão già này thậm chí có chút xấu hổ mở miệng, lão vẫn khăng khăng cho rằng, trong cây sáo này, có một ngày sẽ xuất hiện một người con gái cực đẹp, sau đó từ nay về sau giống như một đôi tình nhân thần tiên sống với lão, nắm tay sống trọn đời!
Tuy rằng Mạc lão không nói rõ, nhưng Lăng Tiêu có lẽ từ trên bộ dáng cảm xúc của lão, đại khái nhìn ra một chút suy nghĩ trong lòng lão, tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đối với sự si tâm của lão già này, cũng rất kính nể. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Con người sống một đời, mặc kệ cầu trường sinh cũng được, cái gì cũng được, chung quy cũng phải có một chút si mê hay là chấp nhất một thứ gì đó của mình, nếu không cũng có gì khác với cỏ cây chứ?
Sau khi Lăng Tiêu dùng tinh thần lực tra xét, phát hiện bên trong cây sáo này, thực sự là có một chút linh tính. Tuy nhiên muốn nó biến thành một mỹ nữ gì đó, vậy phải lôi ra!
Nguyên liệu được dùng của cây sáo này, là lấy từ quáng mỏ đồng, pha trộn với tinh kim rèn luyện thành. Tuy là nguyên liệu quý báu nhưng cũng không tính là tuyệt phẩm, muốn trong mấy vạn năm có thể biến thành hình người, giống như thứ biến thái như Huyền Thiên thì căn bản không phải thực tế.
Cho nên Lăng Tiêu thật thà nói cho Mạc lão nghe, khiến Lăng Tiêu không ngờ chính là, Mạc lão cũng không lộ ra nhiều bộ dáng thất vọng, trái lại sau khi lão nghe Lăng Tiêu nói có một ít linh tính trong cây sáo này, còn lộ ra vẻ mừng như điên!
Bởi vì cho dù là người có cảnh giới như lão, đối với vật chết như vũ khí có linh tính, cho dù trong lòng muốn tin, nhưng chung quy cũng đáp lại với thái độ cẩn thận, qua nhiều năm như vậy, nó cũng chỉ nằm trong ý nghĩ mà thôi. Thật ra muốn một mỹ nữ tuyệt thế làm bạn, cũng không phải là ý nghĩ xấu như người bình thường, chỉ nói chuyện bầu bản thôi. Lão nhân này đối với vũ khí, đã si mê tới mức, tình cảm này, người thường không thể nào hiểu được.
Lăng Tiêu hơi do dự trong lòng một chút, rồi vẫn tặng cho Mạc lão một ít bí pháp tụ linh trận, đây là kiếm tu của Thục Sơn, phương pháp thông thường dùng để luyện hóa một thanh bảo kiếm cho mình, tuy rằng nó không là gì ở Thục Sơn, nhưng ở thế giới này, nó cũng tuyệt đối là Thần pháp!
Lăng Tiêu chỉ hơi chút bày tỏ bí pháp này của hắn, chính là bí mật bất truyền của sư môn, bởi vì bị sự si tâm của lão nhân gia làm cảm động nên đặc biệt truyền cho người, mong rằng người không nên truyền ra ngoài.
Lấy tụ linh trận dưỡng dục, không đến vạn năm, cây sáo này, tất nhiên sẽ biến thành kiếm linh.
Mạc lão tự nhiên là vô cùng cảm kích Lăng Tiêu, hứa rằng bí pháp này chỉ có bản thân mình dùng, cũng không truyền cho hậu thế. Lão lại cảm thấy mình nợ Lăng Tiêu một nhân tình quá lớn, ờ nơi này mấy ngày, mỗi ngày đều đàm luận với Lăng Tiêu về kiếm kỹ và con đường tu luyện. Đây là lão già, có khả năng xuất ra thứ trân quý gì chứ?
Không có gì, so với kinh nghiệm của một cường giả tối cao càng thêm trọng yếu hơn. Mạc lão cũng khiến cho Lăng Tiêu có thêm nhận thức sâu sắc hơn về tu luyện trong Thánh Vực.
Đợi đến khi Mạc lão đi, có lẽ cảm thấy mình nợ Lăng Tiêu rất nhiều, tuy nhiên lão nhân gia cũng nhận ra, thấy được Lăng Tiêu cũng không phải là người so đo, cũng tự nhiên rời khỏi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại!
Ngoại trừ lão già này rất thần bí, đến ngay cả Tương Vân Sơn cũng đoán không ra lão nhân này tiến đến, còn những người đến đây giao tiếp tốt với Lăng Tiêu, không người nào không phải là cao tầng của những gia tộc có thế lực lớn ở Nam châu, trong đó không ít người sau khi có được tin tức này, ngay lập tức từ gia tộc chạy đến, cũng không phải là gia chủ, hơn phân nửa cũng có một số lão già.
Từ trên người những người này, Lăng Tiêu cảm nhận được khi ở Tu Chân giới, khí tức nhận được từ trên người những tu sĩ này.
Người tu luyện!
Những người này, chỉ sợ kém nhất, cũng có cảnh giới Tu Luyện giả!
Lăng Tiêu không kiêu ngạo và cũng không nịnh nọt tiếp đón bọn họ, sau đó trong tranh tài, một đường đi tới, đánh tới trước vị trí ba mươi hai, mười sáu … Trước bốn … Cho tới ngày hôm nay, tranh đoạt giải quán quân.
Mà ngay ngày hôm qua, Lăng Tiêu còn tiếp đãi một gã trưởng lão của Thường gia, nghe nói nắm giữ quyền uy vô thượng ở Thường gia. Sau khi trưởng lão kia gặp được Lăng Tiêu, mừng khấp khởi mang theo bảo kiếm nhẹ nháng bay đi, lưu lại một câu nói khiến Thường Xuân Tiếu phải dở khóc dở cười.
- Tranh tài, tiểu tử ngươi giành lấy quán quân quá nhiều rồi! Nếu thực lực các ngươi không kém nhau thì tặng cho người ta đi, tổ tông của chúng ta … Nợ nhân tình của người ta quá lớn, ngươi là con cháu, giúp đỡ còn được … Nếu như thực lực Tiêu tiên sinh kém ngươi quá nhiều, vậy ngươi phải cho người ta có thề diện khi rời khỏi lôi đài, ngàn vạn lần không thể làm tổn thương người ta!
Thương Xuân Tiếu cười khổ trong lòng, thời gia nghỉ ngơi trong trận đấu, không phải hắn chưa từng thấy qua Lăng Tiêu chiến đấu, kiếm kỹ vô cùng tận kia, được Tiêu Phong vận dụng xuất thần nhập hóa, thân pháp như quỷ mị, gần như trong mỗi trận đấu, thấy hắn dùng thân pháp không giống nhau, Thường Xuân Tiếu thầm oán hận trong lòng : Sư phụ của Tiêu Phong, rốt cuộc là loại quái vật gì, khó nghĩ quá, là người từ Thần giới xuống hay sao?
Lúc này Thường Xuân Tiếu cười trong lòng, hắn đã coi Lăng Tiêu trở thành một đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp trong cuộc đời này!
Một người luyện võ, nếu không một lòng giành thắng lợi, vậy hắn được coi là một người luyện võ hay sao?
Người khác có lẽ là như vậy, nhưng Thường Xuân Tiếu ta thì không!
Cho nên, khi hắn đối mặt với Lăng Tiêu, kiên định nói :
- Tiêu tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hy vọng hôm nay sẽ là một hồi chiến đấu kinh điển, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!