Hai người Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn ngồi trên khán đài, nhìn trận đấu phía dưới, một tòa lôi đài, tất cả đều được dựng lên kết giới chắc chắn, phỏng chừng linh hạch tiêu hao cho trận thi đấu này có con số thật lớn!
Trận đấu phía dưới đặc biệt có nhiều phấn khích, mà Tương Vân Sơn cũng không nhìn xuống dưới, mà lại nhíu mày nhìn đám tư liệu trên tay. Những tư liệu này cũng không phải ai cũng có thể có, nếu như không có mối quan hệ nhất định, cho dù ngươi có tiền cũng không thể mua được.
Mà trong hai mươi năm nay, ở quận Bạch Lộ này, Tương Vân Sơn trông có vẻ như mơ màng, nhưng trên thực tế, hắn giao tiếp rất nhiều, cũng không ngừng bị người ta đánh, mắng, phòng ngừa cơ sở ngầm của Tương Vân Bưu. Về điểm này, chỉ sợ ngay cả Hạ Tuyết Ngọc cũng không rõ lắm!
Năm đó Tương Vân Sơn mang sắc thái tuyệt diễm, cho dù nghèo đến cùng cực, cũng không ai có tư cách khinh thường hắn.
Những tư liệu này ghi chép lại những người được chọn đứng đầu trong lần thi đấu này, trong đó tuyệt đại đa số đều đến từ những thanh niên tài tuấn trong các gia tộc lớn, còn có rất nhiều người luyện võ hướng tới lần thi đấu này để bài danh.
Tương Vân Sơn không ngừng lẩm nhẩm, ánh mắt rơi vào phần tư liệu Tương gia, thần sắc có chút phức tạp, tuy nhiên lại nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Hiện tại vai vế của hắn tương đương với đại quản gia của chủ công, hoặc là người có nhiều mưu trí. Chuyện hắn cần làm chính là, nhanh chóng tìm đối thủ của chủ công, và phân tích sự tinh thông của bọn họ, nhằm vào sở trường đặc biệt của đối phương để lập ra kế hoạch chiến đấu đặc biệt.
Đối thủ trong trận chiến đầu tiên của Lăng Tiêu, không có danh tiếng sâu, cũng không biết thực lực đối phương như thế nào, tuy nhiên Tương Vân Sơn cho rằng, ít nhất chủ công không có vấn đề gì trong trận đầu tiên.
Tuyệt đại đa số người tham gia thi đấu, đều muốn có tiền đồ tốt, hoặc là người trẻ tuổi muốn nâng cao địa vị trong gia tộc. Nói như vậy, người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng rất ít, đại đa số đều có cảnh giới Kiếm Thần. Cho nên ngay từ lúc bắt đầu tỷ lệ người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên rất thấp.
Tương Vân Sơn nhìn tư liệu trong tay, bỗng nhiên vẻ mặt thoáng biến, rơi xuống một cái tên trên đó.
Tương Phúc!
Tương Vân Sơn cảm giác mi tâm mơ hồ có chút đau đớn. Hắn không nghĩ tới, mới có vài ngày, mình lại nhìn thấy tên này ở đây. Hơn nữa, không ngờ có thể xuất hiện trong danh sách thi đấu trong cuộc tranh tài Chiến Thần bảng.
Hắn muốn làm gì?
Tương Vân Sơn không kiềm nổi nhớ tới người đệ đệ có tướng mạo anh tuấn, cùng cha khác mẹ với mình, hiện tại cũng chính là Nhị gia đại danh đỉnh đỉnh ở Tương gia, Tương Vân Bưu!
Tương Vân Sơn do dự một chút, có lẽ nên nói cho Lăng Tiêu tình hình thực tế một chút. Hiện tại Tương Phúc cũng có thực lực Tiên Thiên cảnh giới, dựa theo thân phận của hắn, hoàn toàn không cần phải tham gia loại thi đấu này, nhưng lại cứ tham gia! Hơn nữa vừa rồi sau khi phát sinh xung đột với Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn không cho rằng với năng lực của Tương gia, không thể điều tra được tin tức chủ công Tiêu Phong cũng tham gia thi đấu.
Sau khi Lăng Tiêu nghe xong, hơi hơi nhíu mày, sau đó nói :
- Nhiều người như vậy thì tỷ lệ chúng ta gặp nhau cũng quá thấp đi?
Tương Vân Sơn lắc đầu nói :
- Thi đấu mười năm một lần, mỗi một lần đều xuất hiện rất nhiều người mới. Trên cơ bản, cũng đã trở thành nơi huấn luyện người mới của những thế lực gia tộc lớn, thông qua lần thi đấu này để chứng tỏ mười năm tiến bộ của bọn họ, chuyện này rất bình thường, nhưng địa vị của Tương Phúc ở Tương gia, hẳn không có lý do gì tham gia thi đấu, hơn nữa, trước đây hắn cũng chưa từng tham gia qua.
Lăng Tiêu nói :
- Nếu nói như thế, hắn đang hướng về ta rồi?
Tương Vân Sơn gật gật đầu :
- Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, phỏng chừng bọn họ muốn như vậy, nếu có thể gặp ngài thì quang minh chính đại giết người trong trận đấu, còn nếu không gặp nhau, vậy chỉ cho rằng nổi danh thôi. Mặc dù làm vậy có chút không biết xấu hổ, tuy nhiên cách làm của Tương Vân Bưu … Từ trước đến giờ không kiêng nể gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Lăng Tiêu cười nói :
- Nếu như bọn họ muốn, vậy thì đến đây, tốt nhất là gặp nhau, cũng cho ta bớt phiền toái!
… …
Tiếng hoan hô thỉnh thoảng vang lên, đánh nhau đã bắt đầu kịch liệt hơn, có thể thấy hào quang sáng lên trong không khí tại chỗ kết giới, hạn chế người luyện võ trong phạm vi trăm mét, thông thường cũng dùng kiếm kỹ và tốc độ để tiến hành đánh nhau sống chết. Nếu dùng nội lực đánh nhau, làm không tốt sẽ có thương tích nguy hiểm đến mình. Cho nên đại đa số kiếm khí đánh trên kết giới có cường độ cũng không quá lớn.
Nhưng Lăng Tiêu còn thực sự nhìn thấy, trong những cường giả này, tôn kính đối thủ chính là tôn kính mình. Lăng Tiêu cũng không coi thường bất cứ kẻ nảo, đả kích bằng lời nói, đó là chiến thuật cần thiết, nhưng sâu trong nột tâm, Lăng Tiêu tuyệt đối không coi thường bất cứ kẻ nào!
Trận đấu phía dưới tiến hành rất nhanh, tuy rằng lôi đài rất lớn, phạm vi cách trăm mét, nhưng đối với cường giả chân chính mà nói, có chút quá nhỏ, cho nên dùng lực lượng thuần túy để bùng nổ cũng không nhiều, đại đa số đều dùng kiếm kỹ và tốc độ để chiến đấu.
Cho nên, những kiếm khí đánh trên kết giới, cũng không tính là quá mạnh mẽ, tuy nhiên cũng không ngừng bắn ra từng vòng hào quang chói mắt, vượt qua người luyện võ Thánh cấp, người nào mà không có chút bản lĩnh chứ?
Cuối cùng rồi cũng tới Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn kích động đứng dậy đi theo Lăng Tiêu, nhìn thật sâu vào người trẻ tuổi khiến cho mình khôi phục được lòng tin, nói :
- Chủ công, cẩn thận!
Lăng Tiêu gật gật đầu, đi xuống dưới đài, nói như vậy, trong mười trận đấu đầu tiên, ngoại trừ người đứng đầu, sẽ có người tập trung vào trên người bọn họ, giống như người không có tiếng tăm như Lăng Tiêu, không có bao nhiêu người chú ý.
Đương nhiên, Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm chuyện này, hắn thầm nghĩ : Nâng cao thực lực và phát triển thế lực của mình, khiến cho người nhà cùng bằng hữu có thể sớm ngày đi vào Thánh Vực, không tốt hơn sao.
Lăng Tiêu lặng lẽ liếc mắt nhìn đối thủ của mình một cái, là một thanh niên thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi. Bên trong Thánh vực, từ vẻ bên ngoài của một người thực sự không thể đánh giá hết tuổi tác của hắn. Có một số người hơn một ngàn tuổi, nhưng thoạt nhìn dung mạo giống như người thanh niên trước mặt. Có một số người chỉ có năm sáu trăm tuổi, thoạt nhìn cũng có thể già vô cùng.
Chuyện này kỳ thật được quyết định bởi công pháp hắn tu luyện, cùng với số tuổi khi hắn tiến vào cảnh giới Kiếm Thần!
Nói như vậy, chỉ cần tiến vào cảnh giới Kiếm Thần, dung mạo có thể được duy trì ngay tại thời điểm đó. Đương nhiên, cũng có nhiều người giống như Bạch lão, thuận theo tự nhiên, không chú trọng dung mạo bên ngoài, cho nên thoạt nhìn chính là hình dáng lão già có tuổi. Nhưng nếu một người nào đó coi lão như một lão già xế chiều thì cũng thật sự tìm chết. Bạch lão chiến đấu cũng không quá khác người trẻ tuổi, ngược lại còn thêm mạnh mẽ hơn!
Gã thanh niên ba mươi tuổi này, ngũ quan đoan chính, bộ dáng rất anh tuấn, nhưng ánh mắt lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quá mức láu cá, có chút … Quá mức linh hoạt, chuyển tới chuyện lui, khi Lăng Tiêu đánh giá hắn thì hắn cũng đồng thời đánh giá Lăng Tiêu, nhe răng cười với Lăng Tiêu, sau đó nói :
- Huynh đệ, ngươi có tu vi gì rồi? Nếu như không bằng ta, có lẽ nên chủ động đi xuống đi, miễn cho ta làm tổn thương người.
Lăng Tiêu không nói gì, hờ hững nhìn hắn một cái, sau đó đứng tại chỗ, chờ nhân viên lôi đài tuyên bố bắt đầu. Người đó thấy Lăng Tiêu không đả động tới mình, nói :
- Ha, ngươi đã không sợ xấu mặt, ta đây cũng sẽ thành toàn cho ngươi là được rồi, ta thì có cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu! Có lẽ chỉ hơn trăm năm nữa, ta có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Nếu như ngươi không muốn đắc tột với một cường giả Tiên Thiên tương lai như ta, ta cảm thấy ngươi hay là … …!
Nhân viên lôi đài cau mày, thoạt nhìn cũng khá phản cảm với tên nhiều chuyện này, sau khi thu nhận lại văn tự ký kết sinh tử lại, trực tiếp tuyên bố :
- Trận đấu bắt đầu!
Sau đó thân thể lùi ra phía sau, đồng thời ra hiệu cho phía bên kia mở ra kết giới, mặc kệ miệng của người kia khiến cho người ta chán ghét như thế nào, nhưng công việc của hắn cũng phải làm.
Khi nhân viên lôi đài còn chưa đi tới khu vực an toàn thì trong nháy mắt thân thể dừng lại, trong mắt bắn ra hào quang không thể tin nồi, trợ mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vừa rồi gã thanh niên kia còn không ngừng oe oe kêu hót cái gì, thì ngay sau đó, khi kết giới cũng mở ra, bất thình lình giống như thân thể bị một nguồn lực lớn đánh trúng, trong nháy mắt bị ném bay ra ngoài!
Trên lôi đài chỉ còn lại một mình Lăng Tiêu!
Đối với chỗ khán đài trên lôi đài, âm thanh ầm ĩ bất thình lình dừng lại, thời gian tĩnh lặng khoảng mấy giây, ngay sau đó, nó rõ ràng giống như pháo hoa, bỗng nhiên bùng lên một trận âm thanh reo hò kinh thiên!
Khiến cho những người trên khán đài khác đều ghé mắt nhìn về phía bên này, không may nhìn thấy, toàn bộ các trận chiến của Chiến Thần bảng … Sôi nổi lên!
Cuộc thi đấu lần này, một hồi chiến đấu nhanh nhất khi bắt đầu tranh tài trong phạm vi Chiến Thần bảng … Đã sinh ra!
Vừa rồi ngay tại thời điểm nhân viên lôi đài hô lên "Bắt đầu", sau đó thì lùi lại phía sau, trong nháy mắt ra hiệu mở ra kết giới, trên người Lăng Tiêu bỗng nhiên tràn ra một luồng khí thế thật lớn, trực tiếp bắn về phía người trẻ tuổi nói luôn miệng với vẻ mặt kiêu ngạo, và còn trực tiếp bắn cho người này bay ra ngoài, rơi xuống trên mảnh đất trống ở bên ngoài, cho đến lúc này, kết giới vừa mới nâng lên!
Người kia chẳng những bị một kích này bắn ra ngoài, mà còn với tư thế chật vật không có một chút lực trả đòn nào, ngã xuống như một con chó vật xuống!
Thực sự khiến cho người xem trên toàn trường sôi trào, cũng không phải là điểm này. Nếu như thực lực cách xa nhau quá xa thì sẽ không khó để tạo thành chuyện này, nhưng vấn đề ở chỗ, người bị đánh ra ngoài phản ứng cực nhanh, sau khi ngã xuống, lập tức bay lên, sau đó thẹn quá hóa giận chém ra một luồng kiếm khí lên trên kết giới kia , không ngờ bổ vào kết giới vô cùng chắc chắn này làm bắn ra hào quang kịch liệt, sau đó trong không khí thấy được một trận văn vẹo mà mắt thường có thể thấy được.
Khán giả hiểu biết thì rất nhiều, làm sao không nhìn ra, tên bị người ta đánh bay ra ngoài, đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần bậc cao! Bởi vì một kiếm kia, trong thời gian rất ngắn, đã phá được kết giới. Nhưng bởi vì tốc độ khôi phục kết giới quá nhanh, cho nên khiến cho người ta cảm giác không khí giống như đang xảy ra vặn vẹo!
Soạt! Soạt! … …
Một trận ồ lên thật lớn từ bốn phương tám hướng, rất nhiều người không hiểu biết đều hỏi người biết chuyện, gần như một lát sau, mọi người đều biết, người trẻ tuổi đứng trên lôi đài kia, chỉ dựa vào khí thế, đã đánh cho gã Kiếm Thần bậc cao ra ngoài! Không chỉ có thế, còn khiến cho người trẻ tuổi kia chật vật không sức phản kháng mà ngã xuống!
Đây, đây là thực lực gì ?
Chẳng lẽ, Chiến Thần bảng lần này, con ngựa ô lớn nhất lại xuất hiện vào ngày đầu tiên sao? Rất kinh người!
Tương Vân Sơn đứng lên, muốn hô, nhưng phát hiện cổ họng của mình dường như khan khan, trái tim kia dường như nhảy ra từ bên trong! Kích động đến rơi nước mắt, hắn muốn giải tỏa nó ra. Trận chiến này quả thực rất có khí thế!
Tuy rằng đối phương không có danh tiếng, nhưng dù sao đó cũng là Kiếm Thần bậc cao chứ!
Còn có cách gì xuất sắc hơn là đánh bại kẻ thù chứ?
Giống như chính mình đánh thắng người kia, Tương Vân Sơn mạnh mẽ nắm chặc hai tay, một đám khí được nén trong hai mươi năm, toàn bộ lập tức biến mất không thấy!
Lăng Tiêu đứng trên lôi đài, nhận được sự hoan hô của vạn người, mắt lạnh liếc nhìn người trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt bên ngoài kết giới, trong lòng cười lạnh : Cảm giác bị tinh thần lực nện lên trên người, sảng khoái không?