Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu cười nói :
- Như thế nào, Bạch lão không muốn xem sao?
- Muốn, muốn, đương nhiên là muốn!
Bạch lão nói liên tục. Cảm xúc kia có bao nhiêu lần phấn khích, nó giống như một đứa bé có được món đồ chơi, trong lúc nhất thời biểu lộ ra vẻ phấn khích, khiến Ngô Tú Nhi không kiềm nổi mà bật lên một tiếng cười.
Ngô Anh trừng mắt nhìn cô bé bướng bỉnh này, vẻ mặt Bạch lão cũng đỏ lên, có chút xấu hổ.
Lăng Tiêu nói với vẻ mặt nghiêm nghị :
- Bạch lão chính là thầy thuốc, nên biết thầy thuốc có tâm như cha mẹ. Cả đời của Bạch lão tất nhiên đã từng cứu sống rất nhiều người, tuy loại kỳ độc này ít gặp, nhưng không người nào cam đoan nó sẽ xuất hiện trở lại. Nếu bởi vì vậy mà có người tử vong thì đó cũng chính là lỗi của Tiêu Phong ta. Đến lúc đó, ta không giết người ta nhưng người ta cũng vì ta mà chết, nói sao Tiêu Phong chịu nổi chứ? Cho nên, ta tin rằng, trong lòng Bạch lão cũng giống như Tiêu Phong, cũng không phải vui sướng vì phương thuốc tuyệt vời, mà là vui sướng vì sau này có thể cứu sống người trúng độc!
Lăng Tiêu nói năng có khí phách trong buổi nói chuyện này, không ai dám nói Lăng Tiêu đang làm bộ từ bi. Mà ngay cả Bạch lão, cũng có vẻ mặt động dung nhìn Lăng Tiêu, rốt cuộc thở dài một tiếng, thầm nói trong lòng : Luận khí độ, ta không bằng kẻ này! Hôm nay ta có thể kết giao với tiểu hữu, làm sao không phải là chuyện may mắn của lão Bạch ta chứ?
Đôi mắt Ngô Tú Nhi lộ ra tia sáng kì dị khi nhìn Lăng Tiêu, trước kia trong lòng có một chút trào phúng người này, nhưng nay không còn sót lại một chút gì. Thực ra nàng cảm thấy Lăng Tiêu luôn làm theo ý Bạch lão, cũng không có gì đáng trách. Bởi vì ở Vọng Thiên Thành này, ai cũng biết, tuy rằng Bạch lão không có bất cứ thế lực gì sau lưng, nhưng cũng không có người nào có thực lực dám đắc tội lão!
Nếu Lăng Tiêu có thể dựa vào Bạch lão, đừng nói chỉ là một Âu Dương gia tộc, cho dù mười Âu Dương gia tộc có tiến vào Vọng Thiên thành, cũng phải chạy trở về với vẻ mặt xám tro!
Lăng Tiêu … Tiêu Phong … Hai cái tên này không ngừng lóe lên trong đầu Ngô Tú Nhi. Đến cuối cùng, nàng bỗng nhiên phát hiện phụ thân đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, vừa nhìn thấy, trong đại sảnh ngoại trừ phụ thân và ca ca đang nằm trên chiếc giường mềm, còn Lăng Tiêu và Bạch lão đã không biết đi từ lúc nào rồi. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
- Con đang nghĩ gì đó?
Sắc mặt Ngô Anh có chút cổ quái nhìn con gái mình.
- Không, con không nghĩ gì. Con chỉ nghĩ , không biết khi nào ca ca có thể tỉnh lại!
Mặt của Ngô Tú Nhi đỏ như hoa đào, giải thích thật cẩn thận.
- Con cũng đã ở đây trông nom vài ngày rồi, mặt mày đầu tóc vẫn chưa tẩy rửa, con nên đi trang điểm một chút đi. Hãy ngủ một giấc đi, nếu không, người ta sẽ chê cười đấy!
Ngôn Anh nhìn vào trong mắt con gái, tràn ngập vẻ hiền từ.
Loại ánh mắt này, hơn xa khi ông dùng ánh mắt nhìn trừng Ngô Tú Nhi. Ngô Tú Nhi gần như chạy trối chết, đồng thời trong lòng như có hưu chạy :
- Ta, hình tượng hiện tại của ta thực sự kinh khủng lắm sao? Vậy xấu hổ chết ta rồi!
Nhìn bóng dáng con gái xấu hổ chạy trốn, Ngô Anh hơi hơi lắc đầu, không nói về con gái mình, bên người Lăng Tiêu ở Nhân giới cũng có một đám hồng nhan!
Làm tộc trưởng của một đại gia tộc, Ngô Anh tự nhiên cũng hiểu rõ, nếu như về sau Lăng Tiêu thành lập thế lực cho bản thân hắn, tất nhiên sẽ sử dụng truyền tống trận, đưa thân nhân bằng hữu đến đây.Tuy rằng muốn truyền tống trận kia mở ra, cần phải trả giá rất lớn, nhưng Ngô Anh vẫn tin tưởng, Lăng Tiêu chắc chắn sẽ có thực lực đó!
Ôi, tư tình nhi nữ.
Ngô Anh thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ : Quên đi, đường đi là của hắn, trong lòng bất cứ người đàn ông nào mà không muốn mình có thê thiếp thành đàn chứ? Chẳng ngại … Đó là phế vật! Chỉ cần sau này Lăng Tiêu tốt với Ngô Tú Nhi một chút, con bé kia là do mình làm hư …..
Bất giác Ngô Anh lại có thể nghĩ đến chuyện tương lai, sau khi phục hồi lại tinh thần, âm thầm bật cười, cảm thấy mình thực sự rất thích tiểu tử đến từ Nhân giới, toàn thân ông tràn đầy sắc thái thần bí, không biết hắn còn có thể tạo ra cho mình bao nhiêu niềm vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Tính tình của Ngô Anh cũng có quyết đoán sát phạt, nhưng ông cũng không phải là người tà ác, cũng chỉ muốn nắm chắc thứ tốt vào trong tay mình. Nhưng ông cũng không muốn mạnh mẽ cưỡng ép, hay là cố ý phá hư.
… …
Lăng Tiêu được chuẩn bị một căn phòng bí mật trong Ngô gia, kiên nhẫn giải thích đặc tính độc mà Ngô Dong trúng, cùng với những loại độc này được hình thành ra sao.
- Loại độc này được dung hợp bằng bảy loại kỳ hoa, năm loại độc trùng, còn có ba loại khoáng thạch kịch độc dung hợp thành! Thực ra, có rất nhiều lúc, khi kịch độc dung hợp lại với kịch độc thì chưa chắc sẽ sinh ra hiệc quả nhân lên nhau.
Lăng Tiêu thản nhiên nói, Bạch lão liên tục gật đầu, nói :
- Đúng vậy, là như thế, có rất nhiều người đều cảm thấy, trộn lẫn vài loại độc dược vào nhau, nhất định sẽ sinh ra hiệu quả độc hơn. Thực ra, đơn giản đó là lời nói vô căn cứ! Thông thường thì là như vậy. Trái lại nó còn triệt tiêu dược tính của độc dược.
Lăng Tiêu nói tiếp :
- Nhưng mấy thứ kia trộn lẫn vào nhau sẽ sinh ra biến chất kinh người. Năm loại kịch độc trùng và ba loại khoáng thạch kịch độc thì không cần phải nói. Bảy thứ kỳ hoa kia, chẳng những không có độc, trái lại đối với thân thể người, thực sự còn có chỗ khá tốt!
Bạch lão vừa nghe xong, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi lại đứng lên, cuối cùng khom người về phía Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vội tránh, cười khổ nói :
- Bạch lão tiền bối làm cái gì vậy?
Bạch lão nghiêm nghị nói :
- Câu tiền bối này của ngươi có thể tổn hại đến lão hữu rồi, ta thẹn không dám nhận! Nói thật, trong đầu lão phu vốn cho rằng tiểu hữu chẳng qua là biết loại độc này do gặp may, cho rằng y thuật của tiểu hữu củng thường thôi. Ôi, lão phu chắc chắn cũng đã phạm vào sai lầm như vậy! Cho rằng tuổi trẻ vốn không có thực lực, nhưng không nghĩ tới, chẳng những ngươi có y thuật cao siêu, mà y đức còn cao như thế. Ta sai rồi, mười phần sai. Cho nên, ta sẽ bồi tội với ngươi!Tuy rằng tính tình của Bạch lão ta cuồng ngạo, nhưng đối với người thực sự có bản lĩnh, chính là sự bội phục từ trong tâm! Nếu như ngươi lại trốn tránh, thì đó chính là khinh thường lão phu!
Lăng Tiêu bất đắc dĩ, buộc lòng cười khổ khi được Bạch lão thi lễ. Lúc này Bạch lão mới cảm thấy thoả mãn, cười nói :
- Nếu như Tiêu Phong huynh đệ không chê lão phu, sau này cứ gọi ta một tiếng lão ca là được rồi! Tuổi và bối phận trong Thánh Vực chỉ có thể dùng với thân nhân của mình thôi!
Lăng Tiêu cũng sớm nhận ra Bạch lão là một người không câu nệ lễ pháp, thấy lão nói như thế, nên chỉ có thể nói :
- Một khi lão ca hào phóng như vậy, nếu ta lại có ý giấu diếm thì ta không tốt rồi. Thực ra, tên ta không phải là Tiêu Phong, tên của ta vốn … Gọi là Lăng Tiêu.
Lão Bạch lập tức há hốc miệng, trợn mắt há hốc mổm nhìn Lăng Tiêu, vẫn cảm thấy gã tiểu tử còn rất trẻ này. Nhưng lão như thế nào cũng không thể nghĩ ra, không ngờ hắn còn trẻ đến như vậy, thật lâu sau, mới nói :
- Ngươi là gã Lăng Tiêu từng dùng một kiếm chém nát cánh cửa của Thánh Vực, khiến Âu Dương gia mất hết mặt mũi? Trách không được, anh hùng xuất thiếu niên! Một kiếm kia của ngươi, nổ thật sảng khoái, ha ha, ha ha ha! Không hổ là người được Bạch lão ta xem trọng. Ta nói rồi, trong Thánh Vực này, người nào có thể tạo ra tiểu tử yêu nghiệt như ngươi chứ!
Lăng Tiêu hơi hơi có chút sững sờ, biểu hiện của Bạch lão và đám người Ngô Anh cũng không khác nhau lắm. Tuy nhiên, đối với việc hắn làm nổ cánh cửa Thánh Vực, cũng không biểu hiện phản cảm gì. Không nói trong toàn bộ Thánh Vực, người kháng cự sự triệu tập của Thánh Vực, cũng rất phản cảm sao?
Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của lão Bạch, hỏi :
- Ngài, ngài không cảm thấy ta làm vậy, sẽ khiến cho người luyện võ ở Nam châu mất mặt sao?
- Phì!
Lão Bạch phun ra một hơi, bộ râu hoa râm run lên, sau đó nói :
- Chuyện đó có liên quan gì đến người luyện võ ở Nam châu chứ? Chỉ có toàn bộ Âu Dương gia bất mãn chứ? Chúng ta thì cười trộm thôi!
Lăng Tiêu lại nói :
- Sau đó ta lại làm nổ cánh cửa Thánh Vực lần thứ hai … …
- Cái gì? Ngươi … Ngươi hai lần làm nổ cánh của Thánh Vực sao?
Bạch lão giống như mông bị lửa đốt, chỉ vào mặt Lăng Tiêu với vẻ không thể tin nổi :
- Thật không ngờ ngươi có thể làm nổ cánh của Thánh Vực hai lần?
Lăng Tiêu hỏi :
- Có gì sao?
- Có gì sao?
Bạch lão lắc đầu, sau đó đi vài vòng quanh người Lăng Tiêu, rồi quay về phía Lăng Tiêu với vẻ không hiểu, mới hỏi :
- Vậy khi ngươi phi thăng, không trải qua thiên phạt sao?
- Trải qua rồi, không phải là những lôi điện kia chứ?
Lăng Tiêu trả lời một cách thành thật.
- Yêu nghiệt, thực sự là yêu nghiệt!
Bạch lão thở dài nói :
- Lão phu sống đến bây giờ cũng hơn bảy ngàn tuổi rồi, tổ tiên của ta hiển nhiên cũng phi thăng từ Nhân giới. Khi đó, vẫn chưa phát sinh chiến tranh của chúng thần, thực lực cao nhất của người luyện võ ở Nhân giới đều ở cảnh giới Kiếm Thần, khi vượt qua Kiếm Thần mới có thể phi thăng vào Thánh Vực, chính là người luyện võ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Bất quá có thể kiên trì chống được thiên phạt khi cánh cửa Thánh Vực thứ hai mở ra, thì sau này không một người nào không phải là cường giả siêu cấp một phương!
Nói xong, liền nhìn về phía Lăng Tiêu, lắc đầu :
- Mà tiểu tử ngươi, chỉ dùng thực lực Thánh cấp phi thăng, không ngờ có thể đỡ được thiên phạt. Chẳng lẽ, lão Bạch ta đang tận mắt chứng kiến sự phát triển của một cường giả siêu cấp hay sao?
Nói xong, vẻ mặt hưng phấn kéo Lăng Tiêu, nói một cách chân thành :
- Lăng Tiêu huynh đệ, chúng ta kết bái đi!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ ngạc nhiên, lúc này cũng không phải là giả bộ, cả người thật sự ngây ra, thoạt nhìn cả người lão gia tử tiên phong đạo cốt, tính tình không ngờ cũng phóng khoáng như vậy, cũng hơn bảy nghìn tuồi rồi… Và thêm hai thế hệ như hắn, người kết bái còn không đến một trăm tuổi, trán Lăng Tiêu lặng lẽ xuất hiện vài đường suy tư.
- Điều này phù hợp sao?
Lăng Tiêu nhìn Bạch lão, cười khổ hỏi.
- Phù hợp, đương nhiên là phù hợp. Ta cũng đã nói qua, tuổi ở Thánh Vực này là chó má. Có người sống mười vạn năm, cũng không đạt được cảnh giới Đại Viên Mãn. Nhưng có người chỉ dùng năm ngàn năm, thẳng một đường thăng tiến đến cảnh giới Đại Viên Mãn. Hiện tại nếu không phải không thể tiến vào Thần giới, chỉ sợ người ta cũng đã tiêu dao nhiều năm ở Thần giới!
Nói xong, Bạch lão với ánh mắt sáng chói nhìn Lăng Tiêu :
- Ngươi hãy gọi ta một tiếng đại ca, cũng đừng nói không. Ngươi yên tâm, cái gia tộc chó má Âu Dương gia kia, muốn tới Vọng Thiên Thành giương oai, ta chắc chắn cho bọn hắn có đến mà không có về. Ngươi muốn thành lập thế lực, lão Bạch ta sẽ bảo hộ cho ngươi. Trong Vọng Thiên Thành này, cái khác lão phu không dám nói, nhưng lại có vài phần mặt mũi!
Lão Bạch nói xong, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng, xoa xoa tay nói :
- Chỉ cần sau này tiểu huynh đệ trở thành cương giả siêu cấp, thì đừng quên phần tâm đắc, từ bi … Nói cho lão ca một chút, khiến lão ca cũng lĩnh ngộ đến cảnh giới tối cao, thăng tiến đến cảnh giới Tu Luyện giả, chạm đến một chút qui tắc của thế giới này, cũng không uổng cuộc đời này. Nếu như ta may mắn có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Viên Mãn, trở thành bán Thần … Ta đây sẽ tình nguyện làm tùy tùng đi theo ngươi, cũng dóc sức vì lão đệ!
Khi Bạch lão nói lời này, vẻ mặt rất thật, không có một chút vẻ giả dối nào.
Lăng Tiêu cười khổ nói :
- Ngài tin tưởng ta như vậy sao?
- Nghe nói ngươi ở Nhân giới, chỉ dùng không đến thời gian mười năm, từ một người trời sinh bị phế kinh mạch, tu luyện đến thực lực vượt qua Thánh cấp, cho dù, mấy trăm năm trước ở Nhân giới của ngươi, có tiểu tử gọi là Vân Chi Lan, cũng thúc ngựa không kịp. Ngươi còn có trận pháp thần bí có thể vây khốn người có thực lực vượt qua mình mấy lần. Y thuật xuất thần nhập hóa … Vốn lão phu không tin chút nào, nhưng hiện tại ta đã tin. Nếu không phải ta đã biết năm đó toàn bộ chúng thần ở Thần giới đã ngã xuống, lão phu thậm chí còn cho rằng ngươi là người trong Thần giới chuyển thế!
Lăng Tiêu hơi rùng mình trong lòng. Trên đời này, người thông minh cũng không ít, ngay cả Bạch lão cũng có thể nghĩ ra điểm này, e rằng người đoán ra thân thế mình cũng không ít. Tuy nhiên, cho dù bọn họ đoán thì làm sao, e rằng cũng sẽ không nghĩ đến, bên trong Thương Lan đại lục, có một linh hồn đến từ vị diện khác chứ?
Hai người cũng không phải là người bình thường, kết bái huynh đệ chỉ cần nói, thì hai bên liền có thể xưng huynh gọi đệ rồi. Cái gọi là một lời nói là một gói vàng là như thế.
- Loại độc dược này, đối phương tốn thời gian rất nhiều, mới có thể nghiên cứu chế tạo ra, ta thậm chí còn hoài nghi, bọn họ cũng không có giải dược trong tay! Hiện giờ loại độc dược này được ngươi phá giải, chắc chắn bọn họ sẽ hận ngươi thấu xương!
Vẻ mặt chân thật của lão Bạch nhìn Lăng Tiêu, rồi nói :
- Cho nên ta cảm thấy hiện tại tốt hơn hết ngươi hãy ở lại Ngô gia, ta thấy thực lực của ngươi vẫn chưa đến cảnh giới Tiên Thiên. Trong Vọng Thiên Thành, số lượng người luyện võ vượt qua cảnh giới Tiên Thiên cũng không ít! Hơn nữa, người có gan hạ sát Đại công tử của Ngô gia ở trong Vọng Thiên Thành, cũng có thể đếm trong một bàn tay! Nếu bọn họ dám xuống tay với Ngô Dong, tự nhiên cũng sẽ không kiêng kị gì ngươi. Cho dù trong thời gian ngắn vì tránh né sự điều tra của Ngô gia chủ Ngô Anh nên biến mất một hồi, nhưng chuyện này không thể điều tra rõ thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm!
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói :
- Thì nghe theo ý của lão ca.
Vẻ mặt lão Bạch vui mừng, lão còn sợ người trẻ tuổi này tự ái, không chịu nghe mình nói. Nói vậy, chắc chắc việc bảo hộ hắn phải hao phí khổ tâm cao.
Lăng Tiêu nói :
- Trong tiểu điếm mà đệ đang ở, còn có một gã huynh đệ xấu, tướng mạo hung ác, nhưng tâm địa lại cực kì thiện lương thuần khiết. Đệ hy vọng lão ca có thể thay đệ trông coi hắn một chút, qua vài ngày nữa, đệ chuẩn bị xuất phát tham gia cuộc thi, xem náo nhiệt!
Lão Bạch chau mày, trong tiềm thức như muốn khuyên can Lăng Tiêu. Bởi vì lúc này hắn mà đi, thực sự có chút không an toàn. Tuy nhiên lão thoáng nghĩ lại, lão đệ của mình muốn thành lập thế lực ở Vọng Thiên Thành, nếu như cứ giấu đầu lòi đuôi thì cũng không phải là chuyện tốt. Trong lòng thầm nghĩ, mình có không ít lão hữu, đến lúc đó trên đường đi theo, âm thầm chiếu cố hắn! Loại chuyện này cũng không cần nói ra.
Lão Bạch thầm nghĩ trong lòng, sau đó gật gật đầu, nói :
- Hiện tại, chúng ta cứ tiếp tực nghiên cứu loại độc dược này, người có thể pha chế độc dược này, thật sự lão phu muốn gặp mặt!
Mà khiến lão Bạch không nghĩ tới chính là, buổi chiều hắn nói thì buổi tối không ngờ liền thực hiện.
Một lời nói như tiên tri!
Tuy nhiên, lão đã nhìn thấy, quả thực không phải còn sống, mà là một khối thi thể lạnh giá! Lăng Tiêu và lão Bạch thấy khối thi thể kia, trên mặt cũng mang theo vài phần cổ quái với vẻ không thể tin nồi.
- Vương Đức? Như thế nào có thể là hắn?
Vương Đức này, lúc sáng có vẻ mặt kích động, chỉ trích gã thầy thuốc Lăng Tiêu kia, ở trong Vọng Thiên Thành, cũng rất có danh tiếng. Ngoại trừ lão Bạch, trên cơ bản hắn cũng có y thuật cao mình.
Vẻ mặt Ngô Anh xanh mét, nhìn mười mấy thiết vệ của Ngô gia, lạnh lùng hỏi :
- Khi các ngươi đi thì hắn đã chết phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.