Chương trước
Chương sau
Ngô Anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn con gái, nhẹ giọng nói:
- Tú nhi, không được nói lung tung!
Ngô Tú Nhi nhe răng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cũng chẳng ý tứ gì cả cười cười với Lăng Tiêu, sau đó nói với phụ thân:
- Con chỉ là tò mò thôi mà!
Ngô Anh trầm mặt xuống, sau đó nói:
- Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nghe chưa?
Ngô Tú Nhi sau khi biết ca ca có thể cứu chữa, cả người lâng lâng, đối với giọng điệu nghiêm túc của phụ thân cũng không để ý, gật gật đầu, làm ra vẻ nhu thuận, ngọt ngào nói:
- Biết rồi, phụ thân đại nhân!
Đối với đứa con gái bướng bỉnh này, Ngô Anh cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn, sau đó xấu hổ cười cười:
- Tiểu nữ được chiều quá sinh hư, Lăng tiên sinh đừng trách!
Lăng Tiêu mỉm cười nói:
- Lệnh ái ngây thơ trong sáng, không chút dối trá, tốt lắm!
Ngô Anh lắc đầu, cười khổ, đối với lời khen tặng của Lăng Tiêu cũng không dám gật bừa. Tuy nhiên, dù sao thì mỗi cô con gái trong lòng phụ thân đều là bảo bối. Được người khác khen ngợi, dù ngoài mặt không có gì nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc này, lão quản gia đã đích thân cầm đến mấy trang giấy tốt, còn vì Lăng Tiêu mài sẵn mực. Lăng Tiêu lập tức vẽ lại hình dáng những dược liệu cần. ghi rõ cả tập tính và đặc thì. Còn tên gọi, Lăng Tiêu không viết ra vì trước đây từng gặp qua chuyện Tử Lam Chu Quả ở Tu chân giới lại gọi là Phạm Đế Á Thánh Quả ở Thương Lan đại lục.
Lăng Tiêu vẽ một mạch mười ba loại dược liệu, trong đó Lăng Tiêu đã bí mật lén vẽ thêm vài thứ dược liệu chẳng quan hệ gì đến độc mà Đại công tử trúng. Kì thật bây giờ Lăng Tiêu mở miệng xin thì bất kể là dược liệu gì, chỉ cần trong Thánh Vực có thì chắc chắn Ngô Anh sẽ không do dự tìm về. Nhưng nếu Lăng Tiêu thật sự làm vậy sẽ khiến người ta coi thường. Chi bằng trong toa thuốc pha một ít thực thực hư hư thì chắc chắn rằng Ngô Anh sẽ không chút hoài nghi!
Ngô Tú Nhi đứng bên cạnh nhìn Lăng Tiêu vẽ thoăn thoắt. Mỗi loại dược liệu đều chỉ vẽ vài nét nhưng cực kỳ sinh động. Con mắt nàng không ngừng đảo qua đảo lại. Người trẻ tuổi đến từ nhân giới này đúng là cực kỳ giỏi. Bộ dạng Lăng Tiêu lúc này cực kỳ tuấn lãng, Khí tức nho nhã từ trên người toát ra tuyệt không phải là những kẻ ra vẻ văn nho có thể làm được!
Ngô Anh nhìn chăm chú mấy bức tranh vẽ dược liệu của Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ:" Người trẻ tuổi mà xuất sắc như vậy, nếu có thể vì Ngô gia mà ra sức thì tin chắc rằng không đến ngàn năm thực lực Ngô gia sẽ đạt đến tầng cao mới! Tuy nhiên, người này ở nhân giới bá chủ một phương, tài trí mưu lược xuất chúng, sợ là sẽ không cam tâm hạ mình. Một khi đã thế, ta cũng nên biết thời thế, giao hảo với hắn. Nhân lúc hắn bắt đầu phát triển mà giúp đỡ một chút. Từ đó, nếu hắn có thể phát triển, xưng bá một phương ở Nam Châu. Với sự tương trợ của Ngô gia ta, nếu Lăng Tiêu không phải là người vong ân bội nghĩa, tất sẽ có đền đáp tương xứng. Nếu hắn không thể phát triển lên được, ta sẽ nhân cơ hội mà thu nạp hắn, bắt hắn làm việc cho mình!"
Ngô Anh đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, lại nghe tiếng đứa con thứ hai của mình hỏi ngoài cửa:
- Con có thể vào không?
Ngô Anh thu lại vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Vào đi.
Ngô gia nhị công tử Ngô Liên mở cửa ra, trong mắt mang thần sắc kích động, nhìn Ngô Anh:
- Phụ thân, nghe nói đại ca được cứu rồi sao?
Ngô Anh liếc mắt nhìn Ngô Liên một cái, sau đó chậm rãi gật đầu. Trái tim Ngô Liên theo cái gật đầu của phụ thân mà chùng xuống. Ánh mắt nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp. Tuy nhiên, gần như trong nháy mắt hắn liền khôi phục tinh thần, nhìn ánh mắt dường như nhìn thấu hết thảy của Ngô Anh, Ngô Liên run rẩy một chút, sau đó lộ ra sắc mặt vui mừng:
- Thật sao? Thật là quá tốt!
Đúng lúc này, bên ngoài có Bạch lão không mời mà tới, còn dẫn theo mười mấy danh y nổi tiếng nhất Vọng Thiên Thành. Trên mặt bọn họ lúc này đầy sự kinh ngạc. Còn ánh mắt nhìn Lăng Tiêu thì mang theo sự khinh thường vô cùng.
Một đứa bé cũng dám lớn mồm đòi chữa bệnh? Cho dù là nghiên cứu từ lúc mới sinh ra đến giờ, thì có thể có bao nhiêu thành tựu? Trong số bọn họ, bất cứ ai cũng có hơn trăm năm hành y, người nào cũng kinh nghiệm phong phú, thủ đoạn cao minh. Thậm chí ở đây còn có Bạch lão. Đừng nói Vọng Thiên Thành, cho dù là trong toàn bộ Thánh Vực Nam Châu cũng là một thầy thuốc tiếng tăm lừng lẫy.
Người đến đây cầu y không dứt, đủ để hiểu danh tiếng Bạch lão!
Một bệnh nhân mà một thầy thuốc giỏi như thế còn phải bảo là hết cách chữa, lại được một đứa trẻ cứu sao? Chuyện này, căn bản là không có khả năng.
Đừng nói ai khác, ngay cả chính Bạch lão cũng không tin được đây là sự thật. Bạch lão tuy là người kiêu ngạo, nhưng là người kiêu ngạo có tư cách. Lão kiến thức rộng rãi, không phải loại ếch ngồi đáy giếng. Lúc trước lão coi thường Lăng Tiêu là vì lão hiểu rất rõ những thầy thuốc trong Vọng Thiên Thành, nếu mình nói không chữa được thì bọn họ chẳng qua cũng chỉ là khám qua loa thôi.
Nhưng đến khi lão cẩn thận đánh giá Lăng Tiêu, mới phát hiện. Thanh niên này chẳng những bộ dạng anh tuấn tiêu sái, hơn nữa khí độ trầm ổn. Hắn đứng đó, ánh mắt thong dong bình tĩnh, căn bản không giống với tuổi của mình. Quan trọng hơn, Bạch lão tuy không thử, nhưng bằng vào thực lực tiên thiên trung cấp như lão mà không ngờ không thể cảm ứng bất cứ dao động gì trên thân thể Lăng Tiêu!

Điều này mới là điều làm Bạch lão kinh ngạc. Vừa rồi nghe nói người trẻ tuổi này ngự không phi hành đã thấy hắn không phải người tầm thường. Sau đó, chính lão lại không cảm ứng được năng lượng dao động trên người Lăng Tiêu, điều đó chỉ có một khả năng!
Bạch lão nghĩ đến đây, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Lăng Tiêu, thần sắc trở nên nghiêm túc, sau đó hứng về Ngô Anh chắp tay nói:
- Ngô gia chủ, đám người lão phu quá tò mò, không mời mà đến, mong rằng ngài sẽ không phiền lòng.
Ngô Anh mỉm cười, sau đó nói:
- Sao Bạch lão lại nói vậy? Ngô gia bao nhiêu năm đều nhờ vào Bạch lão. Bạch lão khách khí như thế, chẳng phải là sỉ nhục lão đệ sao?
Những thầy thuốc đi cùng Bạch lão không để ý tới sự biến hóa trên sắc mặt của Bạch lão. Ánh mắt một đám nhìn Lăng Tiêu đầy vẻ khinh thường và bất hảo.
Hành nghề thầy thuốc, danh tiếng là quan trọng nhất!
Tiếng tăm lừng lẫy, như Bạch lão, người đến cầu y hỏi thuốc đông như trẩy hội. Gần như mỗi ngày đều xếp thành hàng dài. Có bao nhiêu phú hào vì gặp mặt Bạch lão mà không tiếc vung tiền như rác.
Nếu vô danh, chỉ có thể dựa vào những người xung quanh, trước nhà thường xuyên vắng vẻ. Sự chênh lệch như trời và vực (nguyên văn: như lòng sông với mặt biển???) này gây ra áp lực lớn đến mức có thể làm cho tâm hồn người ta trở nên tăm tối. Truyện Tiên Hiệp
Tuy nói đám người này khách đến nhà không đến mức quá vắng vẻ nhưng bọn họ cũng không muốn một tay thầy thuốc mới như ngôi sao vừa mọc bừng sáng. Vọng Thiên Thành có một Bạch lão là đủ lắm rồi, không cần người thứ hai tranh đoạt lợi ích của bọn họ xuất hiện!
Cho nên, có một người trung niên mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hỏi Lăng Tiêu:
- Ngươi nói, chắc chắn có thể cứu sống Đại công tử?
Giọng nói người này vô cùng bất hảo, cứng nhắc, lạnh lẽo khiến người trong phòng nghe được đều nhíu mày, thầm nhủ, cho dù là ngươi muốn tìm người trẻ tuổi này gây phiền toái thì cũng không cần đến mức thế này. Nếu người ta dám trước mặt Ngô gia chủ đảm bảo thì cứ để hắn chữa đi.
Chữa khỏi là hắn có bản lĩnh, là hắn có năng lực. Muốn chèn ép một người kì thật rất đơn giản. Không phải cứ một người có năng lực là sẽ nhất định thành công! Đại bộ phận người ở đây, ai mà không phải là hạng cáo già. Ngay cả Ngô gia tam công tử vừa mới vào cũng không có biểu hiện gì khác thường với Lăng Tiêu.
Cho nên người này nhảy ra, sẽ không ai làm chỗ dựa cho hắn.
Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc mắt nhìn người này, khẽ cười nói:
- Sao, ngài có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám. Ta chỉ muốn biết ngay cả Bạch lão cũng bó tay thì người trẻ tuổi như ngươi dùng cách gì mà dám nói là có thể cứu sống Đại công tử?
Lăng Tiêu hơn nhăn mày, Ngô Anh và Ngô Tú Nhi trên mặt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn. Tên này gậy sự còn dám kéo Bạch lão vào.
Bạch lão biến sắc, lạnh lùng nhìn lướt qua người này, sau đó nói:
- Sức người có hạn, lão phu cũng phải là thần, tự nhiên không thể cái gì cũng tinh thông. Lão phu cũng không có tự đại đến mức tự nhận mình là thiên hạ vô địch.
Nói rõ ràng như Bạch lão thì chỉ cần không phải người bị thiểu năng trí não thì cũng có thể nghe ra. Ý của Bạch lão chính là nhận thua, đồng thời cũng nói cho người trẻ tuổi kia thấy rằng chuyện này không liên quan gì đến lão!
Mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc. Không thể ngờ được Bạch lão lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Gã thầy thuốc đứng sau lại nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đã có chút thay đổi.
Người chất vấn Lăng Tiêu sau khi nghe xong câu nói của Bạch lão cũng có chút ngượng ngùng, có chút bẽ bàng. Trong ánh mắt nhìn về Lăng Tiêu tràn đầy sự oán độc, cười lạnh nói:
- Ta thật muốn nhìn xem ngươi làm sao cứu Đại công tử! Chất độc này...
- Đủ rồi!
Ngô Tú Nhi sắc mặt giận dữ, quát lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn thầy thuốc:
- Ý của ngươi, có phải là không muốn ca ca ta tỉnh lại? Ngươi đang rắp tâm tính làm gì?
Mặt tên thầy thuốc lập tức trắng bệch. Hắn chỉ chăm chăm cùng Lăng Tiêu tranh đấu, đã quên đây là nơi nào. Lúc này bị đại tiểu thư Ngô gia chỉ mặt quát lớn, mặt đỏ bừng bừng, cố nén mấy câu còn chưa nói.
Ngô Anh cau mày, nói với quản gia:
- Nhị bá, đưa thầy thuốc này về đi, đưa tiền đầy đủ!
Quản gia Ngô gia sớm đã bực mình gã thầy thuốc đó rồi, thầm nghĩ:" Các ngươi nếu không có bản lĩnh chữa thì cứ thành thật đi. Người ta có bản lĩnh hay không, ai cần các người nghi ngờ giúp? Trước mặt gia chủ, các ngươi tính làm trò trống gì vậy?"
Lúc người nọ bước ra khỏi cổng, quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đầy oán hận. Ngô Anh nhìn thoáng qua lão quản gia, lão quản gia ngầm hiểu. Ngươi này chất vấn Lăng Tiêu ở Ngô gia, nhìn như rất lỗ mãng, nhưng tinh thần lực cường đại của Ngô Anh lại cảm giác được tinh thần lực của người này dao động có chút bất thường.
Hơn nữa, cho dù gặp phải một người đồng nghiệp tài giỏi đột ngột xuất hiện cũng không thất thố đến mức đó. Hơn nữa Ngô Anh quyết tâm tra rõ chuyện con mình, thuận tiện điều tra người này một chút cũng là lẽ thường.
Tất cả mọi người bị đuổi ra ngoài, kể cả nhị công tử và tam công tử. Riêng Bạch lão lui lại, hướng về Lăng Tiêu cười nói:
- Tiểu hữu, lão phu có thể đứng bên cạnh xem một chút hay không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Ngô Anh. Ngô Anh cười nói:
- Bạch lão muốn đứng xem, chỉ cần Tiêu tiên sinh đáp ứng là được!
Lăng Tiêu mỉm cười, Ngô Anh tùy tiện đặt cho hắn một cái họ, chính hợp tâm ý Lăng Tiêu, cười nói:
- Bạch lão tiền bối muốn nhìn, vãn bối đương nhiên hoan nghênh!
Bạch lão nhìn qua Lăng Tiêu đầy tán thưởng. Thầm nhủ: "Người thanh niên này thật phúc hậu, lại hiểu được lẽ tôn kính người gì. Thật đúng là một thiên tài!". Đến bây giờ, Bạch lão vẫn cho rằng khả năng chữa bệnh của Lăng Tiêu không quá cao! Hắn còn quá trẻ! Tuổi trẻ làm cho người ta căn bản là khó mà tin phục!
Có thể giải được độc của Đại công tử có lẽ chỉ là sự trùng hợp, Dù sao lần này Ngô gia giăng lưới khắp thành, mời tất cả thầy thuốc tới. Cho nên trong lòng Bạch lão vẫn giữ cảm giác mình vượt trội. Thấy Lăng Tiêu khách sáo, trong lòng thầm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ giúp người trẻ tuổi này tạo dựng chỗ đứng!
Lăng Tiêu nói với Ngô Anh:
- Ngô gia chủ đừng cho người không phận sự vào. Ta hiện tại phải chữa trị kinh mạch trong cơ thể Đại công tử. Năng lượng bên trong kinh mạch là yếu tố cơ bản duy trì sự sống còn. Nếu có thể chữa trị kinh mạch đang hỗn loạn cho tốt, sau đó giải độc sẽ thoải mái hơn nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.