Chương trước
Chương sau
Hắn và Lăng Tiêu cùng nhau đứng vào hàng ngũ thầy thuốc, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng chắc chắn. Có người không kìm nổi hạ giọng nói:
- Không có chút bản lĩnh nào cả mà cũng làm bộ làm tịch. Thật lãng phí thời gian quá.
Người bên cạnh đáp:
- Cũng không hẳn. Bệnh này Bạch lão cũng hết cách. Nếu hắn có thể trị khỏi thì quả là bậc thần y.
Có người lại bĩu môi:
- Có lẽ hắn ở nhân giới là thần y đó!
Thanh âm bọn họ nói chuyện tuy cực thấp nhưng những người trong phòng này là ai mà không nghe thấy? Cho dù là cô gái trẻ kia cũng không khỏi nhíu mày. Nàng không chỉ buồn bực vì Lăng Tiêu vô lễ mà còn không hài lòng vì Lăng Tiêu không hề có bản lĩnh gì lại châm chọc đám thầy thuốc.
Lúc này Ngô quản gia khẽ ho một tiếng, thản nhiên nói:
- Nếu chư vị không còn việc gì thì mời ra ngoài chờ, tiền thuốc tuyệt đối không thiếu.
Mấy người này bị đuổi, trên mặt có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ nên tránh đi để khỏi xấu mặt. Bọn họ vừa xoay người chuẩn bị đi thì nghe người đàn bà Ngô gia bên kia cất giọng run rẩy hỏi:
- Tiên sinh, ý ngài có phải là có biện pháp không?
Đám người kia vừa hơi nhấc chân, đã nghe Lăng Tiêu bên kia đáp:
- Biện pháp thì có, nhưng... Cũng hơi khó!
Bước chân đám người nọ đang dợm bước qua cửa chợt lảo đảo. Đường đường là thầy thuốc tu vi Kiếm Tôn mà thiếu chút đã té nằm trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng sửng sốt. Lúc này quản gia đã đóng sầm cửa. Gã thầy thuốc mặt tái như gặp ma, nói:
- Ta, ta không nghe nhầm chứ?
Bên ngoài vốn dĩ còn một nhóm người đang chờ bên trong hô :" tiếp theo!". Dù sao hôm nay chỉ cần tới đây là Ngô gia đã trả tiền. Vào xem một chút coi như là hết lòng. Bình thường Ngô gia đại công tử đối nhân xử thế vẫn luôn khoan dung, coi như gặp mặt lần cuối cũng được. Nguồn truyện: truyentop.net
Nhưng không ngờ, những người đi ra sắc mặt cổ quái, còn bên trong thì lại không thấy tiếng gọi tiếp theo vang lên. Mọi người đều ngẩn ra. Có người nhanh mắt thấy người trẻ tuổi bị Tam công tử mắng không đi ra cùng mọi người, liền lên tiếng hỏi.
- Trong đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ Đại công tử đã...?
Ánh mắt mọi người gần như nhau, bên trong không có động tĩnh gì chẳng phải đã chứng tỏ rằng Đại công tử đã... chết sao? Bởi vì y thuật cao minh nhất như Bạch lão cũng vô phương cứu chữa, bọn họ căn bản là không nghĩ đến khả năng thứ hai.
- Không, không phải, hình như là... Được cứu rồi!
Một người vừa bước ra, lắp bắp nói ra điều mà có lẽ chính hắn cũng không tin là thật.
Ngô gia nhị công tử và tam công tử biến sắc, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Từ trong ánh mắt của Ngô gia tam công tử toát lên sự ngoan độc. Còn người trung niên tầm bốn mươi tuổi Ngô gia nhị công tử lại đi tới vài bước, mang theo vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ:
- Thật sao? Đại ca của ta được cứu rồi sao? Thật tốt quá.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được sự kích động của Ngô gia nhị công tử, không khỏi thầm thở dài, ngưỡng mộ huynh đệ nhà Ngô gia, tuy không phải một mẹ sinh ra nhưng tình cảm sâu đậm! Hơn nữa, Ngô gia nhị công tử cũng là người nhân hậu!
Trong đại sảnh, phu nhân cao quý kia không kìm nổi cảm xúc, giọng run rẩy:
- Thật sự có cách sao?
Lúc này, ngay cả người trung niên cũng đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, ánh mắt toát ra như hào quang, nhìn sâu vào hai mắt Lăng Tiêu, trầm giọng nói:
- Lời tiên sinh là thật sao? Nếu tiểu nhi quả thật có thể cứu chữa, cho dù dốc toàn lực Ngô gia ta, cũng phải cứu sống hắn! Nhưng tiên sinh đừng tưởng có thể lừa gạt ta, đem Ngô gia ra làm trò đùa!
Những lời cuối của người trung niên lành lạnh, mang theo áp lực khổng lồ đè xuống Lăng Tiêu!
Bởi vì vừa rồi hắn cũng cảm giác được người trẻ tuổi này không phải người thường! Tinh thần lực trên người hắn hùng mạnh, khiến Ngô Anh không khỏi giật mình. Chính vì thế, hắn mới có thể tin lời Lăng Tiêu nói đến chín phần! Nhưng Ngô Anh anh hùng một đời, càng sợ chuyện hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn hơn! Nên hắn muốn âm thầm thử xem thực lực người trẻ tuổi này rốt cuộc đến mức nào, cùng tiên thiên vũ giả cao cấp như hắn chênh lệch nhiều ít. Mặt khác, cũng muốn xem thử Lăng Tiêu có nói dối hắn không. Nếu thật sự lừa hắn, Ngô Anh sẽ không ngần ngại giết ngay để phát tiết cơn giận!
- Ba ba, người làm gì thế? Đừng làm người khác sợ.
Thiếu nữ nhỏ tuổi xinh đẹp đứng sau cau mày nhăn nhó.
Áp lực thật lớn của Ngô Anh đè lên Lăng Tiêu bỗng nhiên biến mất. Sau đó liền thấy người trẻ tuổi ngoại trừ trên trán có một lớp mồ hôi mịn, mặt có chút ửng đỏ còn thì ngay cả hơi thở cũng vẫn bình hòa, không chút hỗn loạn. Trong mắt Ngô Anh lộ ra vẻ tán dương, còn trong lòng có chút kinh ngạc! Thậm chí còn vì sự lỗ mãng của mình mà có chút hối hận. Nếu người trẻ tuổi này quật cường, bất chấp tất cả bỏ đi, mình khó tránh khỏi hối hận không nguôi. Hắn không ngờ, nhìn trẻ như con gã, nhưng thực tế tuổi đã vô cùng lớn. Tiểu tử thoạt nhìn còn rất trẻ không ngờ đã có thực lực như thế!
Làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, lão cười hiền hòa:
- Tiên sinh đừng trách, lão phu lo quá sinh loạn, là lo quá sinh loạn thôi! Ha ha!
Lăng Tiêu cười thản nhiên, nói:
- Không sao. Phụ tử tình thâm, lo quá hóa loạn cũng là lẽ thường.
Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ may mắn. Với thực lực cảnh giới Phân Thần kỳ như Lăng Tiêu, bản thể và phân thân cùng dùng pháp bảo, đột nhiên xuất hiện, trong tình huống bất ngờ, tuyệt nhiên có thể giết được một gã vũ giả tiên thiên trung cấp!
Còn nếu chỉ dùng bản thể ứng chiến, không dùng pháp bảo, cho dù là chống lại vũ giả cảnh giới tiên thiên sơ cấp cũng có thể bảo đảm không thua, nhưng muốn giết đối phương, cũng có chút khó khăn!
Dù sao chỗ dựa lớn nhất của người tu chân chính là các loại pháp bảo trận pháp, cùng phù chú dụng cụ các loại hỗ trợ. Thục Sơn kiếm tu như Lăng Tiêu nhờ vào lực công kích hùng mạnh mà vang danh nhưng chống lại vũ giả cảnh giới tiên thiên cũng phải cố hết sức. Nhưng cũng cần phải nói, đây là do Lăng Tiêu cố ý che giấu thực lực. Dù sao hắn cũng không muốn đem tất cả những lá bài mình đang có trước mặt người khác. Nếu liều lĩnh để lại nổi phong ba thì tin chắc rằng sức phá hoại sẽ hết sức kinh người!
Tuy nhiên điều này chỉ xảy ra khi Lăng Tiêu bị ép tới bước đường cùng, khi đó không còn khả năng nào khác mới phải ra tay. Tuy nhiên khả năng để tình huống này phát sinh là rất nhỏ.
Lăng Tiêu luôn cảm thấy tu vi của mình nếu bỏ qua những thần thông của người tu chân thì đáng khen nhất chính là tinh thần lực khổng lồ và tâm cảnh vững vàng không người sánh bằng!
Cho nên, Ngô Anh dùng khí thế áp đảo Lăng Tiêu chẳng khác nào dùng sở đoản của mình đấu với sở trường của Lăng Tiêu. Nên chuyện bị Lăng Tiêu làm cho kinh hãi cũng là lẽ thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.