Nửa năm sau, tây bộ Nam châu, thành Vọng Thiên.
Còn cách đại hội hơn hai tháng, Lăng Tiêu mang theo Thiết Đản tới ở thành Vọng Thiên đã hơn bốn tháng, dùng một trăm khối hạ phẩm tinh thạch, mua một cửa hàng diện tích không quá lớn, mở một hiệu thuốc.
Sở dĩ có tên là thành Vọng Thiên, bởi vì tòa thành này có địa thế cực cao. Ở Nam châu, càng đi về phía tây thì địa thế càng cao, khi tới thành Vọng Thiên này thì cao hơn mấy vạn thước so với ven biển phía đông. Con người sống trong tòa thành này cảm giác như cực kỳ gần bầu trời, tưởng như giơ tay lên là chạm tới vậy.
Không khí tươi mát, linh khí sung túc, bầu trời nơi đây dường như còn xanh hơn nơi khác rất nhiều.
Sau khi thu được phân thân kia, Lăng Tiêu lại một lần nữa luyện hóa nhẫn trữ vật của mình. Đối với việc Huyền Thiên hai lần hỗ trợ, Lăng Tiêu rất cảm kích, cũng hứa hẹn khi có bảo vật thích hợp sẽ cấp cho hắn hấp thu, nhất định tế luyện cho hắn. Mà giữa Lăng Tiêu và Huyền Thiên đã có thêm vài phần tín nhiệm so với lúc ban đầu.
Đối với Huyền Thiên mà nói, không phải là hắn khinh thường Lăng Tiêu. Muốn hắn trở thành pháp bảo của Lăng Tiêu cũng có thể, chỉ cần Lăng Tiêu có thực lực khiến hắn vừa lòng. Huyền Thiên cho rằng chính mình tự nhiên sẽ thần phục Lăng Tiêu!
Nếu Lăng Tiêu vẫn không thể có thực lực khiến Huyền Thiên vừa lòng, sau khi khôi phục thực lực, hắn nhất định sẽ lựa chọn rời đi.
Bởi vì loại bảo khí thông linh như hắn mặc dù không thực sự hoành tráng được như hắn từng khoe khoang nhưng chung quy từng là pháp bảo của kẻ cực kỳ hùng mạnh, sẽ không tình nguyện chấp nhận bình thường. Bởi vì nếu chủ nhân của hắn không đủ hùng mạnh, chính hắn tự mình tu luyện, một ngày nào đó cũng có thể tu được chính quả, đến lúc đó hắn trở thành một tồn tại hùng mạnh như thần. Vậy chẳng phải hắn còn hùng mạnh hơn chủ nhân rất nhiều sao? Thế thì quả là ấm ức.
Bảo vật vô tình, bởi vì bọn chúng rốt cục không có nhân tính. Huyền Thiên trợ giúp Lăng Tiêu mấy lần, thuyết minh nó đã tu được nhân tính, nhưng chính vì vậy lại càng khó hàng phục.
Khiến Lăng Tiêu nhiều ít có chút tiếc nuối chính là, khi cảm nhận được uy thế của Huyền Thiên, đám thần niệm do vị thần linh không rõ phương nào kia lại lựa chọn tự hủy diệt, khiến Lăng Tiêu không thể kịp dung hợp với nó, chiếm được chút bí mật về thần giới.
Tốc độ của đối phương khiến Lăng Tiêu kinh ngạc. Trong lúc nháy mắt đó nó đã kịp phản ứng, hoàn toàn tự tiêu diệt, khiến Lăng Tiêu có cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng.
như thế nào, Lăng Tiêu đều chiếm được phân thân này. Nguyên thần thứ hai của hắn đã dung hợp an toàn với thân thể đó, hơn nữa vẫn không hề rời khỏi ngôi mộ cổ. Ngay cả Thiết Đản cũng không biết rằng Lăng Tiêu không ngờ còn có một bí mật này. Đồng thời Lăng Tiêu sửa đổi dung mạo của phân thân, khiến nó trở thành một trung niên thoạt nhìn chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt bình thường, ném ở đâu cũng có thể chìm vào trong đám đông. Phân thân này ở lại trong mộ cổ không ngừng tu luyện. Đây là ưu điểm lớn nhất của Phân Thần kỳ, bất kể là bản thể hay là phân thân, đều có thể đồng thời tu luyện, đến sau khi tiến vào cảnh giới Hợp Thể kỳ, cả hai mới hợp nhất, có được thực lực rất mạnh.
Lăng Tiêu cũng không cố ý đi tìm năm kẻ chết đi sống lại kia, bởi vì đối với Lăng Tiêu, đó chỉ là một nước cờ bí mật, tương lai có lẽ sẽ có lúc sử dụng.
Cho nên, Lăng Tiêu mang theo Thiết Đản, rời xa nam châu trung bộ, rời xa phạm vi thế lực của Âu Dương gia, Nam Cung gia và Mộ Dung gia.
Lăng Tiêu phát hiện thành Vọng Thiên là nơi khá lý tưởng để phát triển thế lực của mình, bởi vì tòa thành to lớn này có hơn trăm vạn nhân khẩu, với hơn một trăm thế lực lớn nhỏ nhưng lại không có một thế lực nào có thể thống nhất được nơi này.
Hơn nữa, trong tòa thành này, vừa có người luyện võ mạnh mẽ có thực lực tiên thiên, lại có cư dân Thánh Vực bình thường với thực lực Ma Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư. Hai loại người này có thể sinh tồn hài hòa cùng một chỗ, điều này nói lên rằng nơi này rất thoải mái, đặc biệt dễ dàng cho việc ẩn núp. Ví dụ như lần đó Lăng Tiêu lặng lẽ mua một cửa hàng mặt tiền, thậm chí chẳng hề gây nên bất cứ biến động gì.
Ở thành Vọng Thiên này, có rất nhiều người lắm tiền, sẽ chẳng ai để ý tới việc một cửa hàng nhỏ bé đã đổi chủ.
Mấy ngày này là thời gian mà Thiết Đản vui vẻ nhất. Từ khi y hiểu biết sự việc thì đã đi theo ca ca lưu lạc, chưa bao giờ có thời gian ổn định. Cho nên khi được Lăng Tiêu đưa tới mua cửa hàng này, Thiết Đản vô cùng hưng phấn. Đối với y, ý nghĩa của nhà cực kỳ quan trọng. Giờ khắc này, gã to xác xấu xí này đã coi nơi này là nhà của mình. Nếu có kẻ nào dám đến phá hỏng nhà của y, Thiết Đản sẽ không ngại xé xác hắn ngay lập tức.
Thiết Đản diện mạo thật sự rất có lực uy hiếp, bởi vậy Lăng Tiêu mở cửa hàng nhỏ này đã mấy tháng nhưng không có bao nhiêu khách tới cửa. Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không để ý tới loại chuyện này. Mở một cửa hàng như vậy, mục đích chủ yếu là để dung nhập vào thành phố này. Về phần có kinh doanh hay không... đã đầy chật hai nhẫn trữ vật toàn là tinh thạch như Lăng Tiêu, chẳng cần phải để ý tới.
Tuy rằng trong thành Vọng Thiên rất nhiều thế lực nhưng chỉ có ba nhà là nổi trội hơn cả, phân biệt là Ngô gia, Vương gia và Lý gia.
Lăng Tiêu cũng không rõ liệu những gia tộc đó có thể quan hệ gì tới các gia tộc ở nhân giới hay không, tuy nhiên cũng không quan hệ, cho dù có thì cũng không sao. Hiện tại dung mạo của Lăng Tiêu đã thay đổi rất lớn.
Mỗi tháng, Tiểu Sửu đều tới thăm Lăng Tiêu một lần. Trong Thánh Vực này, tốc độ trưởng thành của Lăng Tiêu cực kỳ kinh người. Tháng trước tới chỗ Lăng Tiêu lấy đan dược, nó đã có thể biến hóa thành hình tượng một đứa bé trai tầm tám tuổi. Theo Tiểu Sửu nói, nếu cứ tiếp tục tu luyện như vậy, chỉ mười năm nữa, nó sẽ có thực lực cảnh giới Kiếm Thần.
Bởi vì trên đường tới đây, Tiểu Sửu đã đánh nhau với một Kiếm Thần muốn thu phục nó suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng chỉ bị chút thương nhẹ. Tuy rằng đối phương giữ tay nhưng hiện tại Tiểu Sửu chắc chắn đã có thực lực siêu việt Kiếm Thánh bậc trung.
Mỗi ngày, Thiết Đản đều ở sau viện luyện công. Mặc dù ca ca đã đáp ứng làm vũ khí cho y nhưng chưa thực hiện được, nhưng y cũng không nóng nảy. Hiện tại y đã có thể sử dụng tinh thạch không ngừng tu luyện. Ca ca nói, chỉ cần tới ngày đại hội, nhất định sẽ lựa chọn cho y một thứ vũ khí thật tốt.
Lăng Tiêu nheo mắt, ngồi ở cửa quán. Ánh mặt trời xuyên qua cửa, vừa lúc chiếu lên người Lăng Tiêu, vô cùng ấm áp.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện, bao gồm cả những chuyện trước kia không rõ lắm.
Ví dụ như cánh cửa Thánh Vực. Trong Thánh Vực có một số truyền tống trận, mỗi lần mở ra, cần rất nhiều tinh thạch. Kỳ thật việc đó cũng không phải điều quan trọng nhất, bởi vì dù cần nhiều tinh thạch cũng có người chi ra. Vấn đề quan trọng nhất chính là toàn bộ những truyền tống trận đó đều bị các thế lực lớn khống chế. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Tựa như Âu Dương gia cũng có một truyền tống trận, có thể mở ra cánh cửa Thánh Vực, hút người luyện võ ở nhân giới lên. Cánh cửa Thánh Vực mà lúc trước mình đánh vỡ chính là do Âu Dương gia mở ra. Lúc ấy Âu Dương gia mở ra liên tiếp hai lần nhắm vào Lăng Tiêu nhưng không phải vì muốn báo thù Lăng Tiêu mà do gia chủ Âu Dương Thiên Phong có tâm ý yêu tài, muốn mời chào Lăng Tiêu.
Bởi vì lúc ấy Lăng Tiêu vẫn chưa phá hủy căn cơ của Âu Dương gia ở nhân giới. Mãi tới sau này, khi Âu Dương Huy cầm đầu một đám người, quyết tâm đẩy Lăng Tiêu vào chỗ chết, gia chủ Âu Dương Thiên Phong thấy sự việc không thể vãn hồi, cũng chỉ có thể buông tha ý định mời chào Lăng Tiêu.
Kỳ thật cho tới bây giờ, Âu Dương Huy vẫn không buông tha ý định đuổi giết Lăng Tiêu. Tuy rằng không tìm thấy bóng dáng Lăng Tiêu nhưng có sao đâu. Âu Dương Huy tin tưởng, một ngày nào đó, Lăng Tiêu sẽ hiện thân.
Bởi vì bên trong nhân giới, Lăng Tiêu còn có nhiều thân nhân bằng hữu như vậy. Sau khi hiểu biết tính cách của Lăng Tiêu, Âu Dương Huy tin tưởng, Lăng Tiêu nhất định sẽ thành lập thế lực trong Thánh Vực. Cứ như vậy, chắc chắn Lăng Tiêu sẽ phải lộ ra sơ hở.
Giữa ba đại gia tộc trong thành Vọng Thiên vừa có sự cạnh tranh vừa gắt gao đoàn kết cùng một chỗ, thủy chung vẫn duy trì ưu thế lớn nhất của mình. Những thế lực khác muốn phát triển không ai quản, nhưng muốn vượt qua ba đại gia tộc này thì không có khả năng.
Bởi vì ba đại gia tộc này đều có một mạch khoáng tinh thạch cỡ trung ở thành Vọng Thiên.
Bởi vì có loại tài nguyên không ai có đươc này, họ mới có thể giữ được ưu thế khi chiêu đón người tài. Ưu thế này không gia tộc nào có thể bì nổi họ trong thành Vọng Thiên này.
Hôm nay không khí trong thành Vọng Thiên có chút ngưng trọng, mỗi người đều có thể cảm nhận được, dường như có không khí khẩn trương vô hình nào đó gắn trên bầu trời thành Vọng Thiên. Bầu trời vẫn xanh như mọi ngày nhưng trong lòng mọi người đều vô thức trở nên nặng nề.
Lăng Tiêu ngồi ở cửa chợt nghe mấy người đi đường nói chuyện.
- Nghe gì không? Ngô gia đã xảy ra chuyện!
- Hừ, ngươi nói nhỏ chút, nếu để bọn họ nghe thấy ngươi nói lung tung, nhất định phải chết!
Một người khác nhỏ giọng cảnh cáo.
- Chết cái gì chứ? Ngươi không biết, gần đây tất cả những người có y thuật cao minh trong toàn thành đều bị Ngô gia mời đi. Nghe nói là một đứa con dòng chính của Ngô gia bị trọng thương khi chiến đấu tranh đoạt một kiện bảo vật mới khai quật. Ngô gia thậm chí treo giải thưởng, ai có thể chữa khỏi người nhà bọn họ, sẽ trả hai ngàn khối tinh thạch hạ phẩm. Chậc chậc, thực là một khoản kinh phí lớn kinh người.
Người kia tán thưởng nói:
- Đáng tiếc ta không có bản lĩnh đó. Người Ngô gia còn nói, nếu không muốn tinh thạch, còn có thể lấy một cửa hàng kinh doanh phát đạt ở con phố hoàng kim trong thành Vọng Thiên.
Một người khác bĩu môi, vừa lúc thấy cửa hàng nhỏ của Lăng Tiêu liền nói:
- Toàn bộ những người có y thuật cao minh trong thành đều đã được mời đi, vậy mà nhà này lại không đi nhỉ.
Người nọ cũng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Lăng Tiêu ngồi ở cửa phơi nắng, không kìm nổi lộ ra ánh mắt khinh thường, nhấn mạnh nói:
- Ta nói chính là y thuật cao minh! Ngươi xem hắn lười biếng như vậy, tuổi trẻ như vậy, làm sao có thể nhìn ra gì cao minh chứ?
Hai người vừa nói vừa đi, cũng không coi Lăng Tiêu ra gì. Lăng Tiêu hơi nheo mắt, một đứa con dòng chính của Ngô gia tranh đoạt bảo vật với người ta bị thương. Từ khi tới thành Vọng Thiên này, Lăng Tiêu cũng nghe thấy được, tuy rằng Ngô gia rất hùng mạnh nhưng lại vô cùng khiêm tốn, chẳng những có một mạch khoáng tinh thạch, kinh doanh cũng trải rộng khắp các ngõ ngách thành Vọng Thiên này.
Không biết người nọ bị thương thế nào nhỉ? Lăng Tiêu nghĩ thầm: nếu có thể, mình cũng nên tới thử xem. Nếu muốn phát triển thế lực ở thành Vọng Thiên, không tránh khỏi việc phải giao tiếp với ba đại gia tộc này. Nếu có thể giao hảo với một trong ba nhà đó, hiển nhiên sẽ rất có lợi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy hai trung niên vội vàng chạy tới. Một người nhìn thoáng qua cửa hàng của Lăng Tiêu thì hơi chau mày, người kia nói luôn với Lăng Tiêu:
- Tiên sinh, chúng tôi là người nhà Ngô gia, muốn mời tiên sinh tới Ngô gia hỗ trợ xem người bệnh. Không biết tiên sinh có rảnh hay không?
Trong lòng Lăng Tiêu khẽ động, chẳng lẽ họ tuyệt vọng tới mức cầu cứu bất cứ thầy thuốc nào sao? Lăng Tiêu khẽ gật đầu, cũng không quản tia khinh thường trong mắt người kia, nhẹ nhàng nói:
- Chờ ta dặn dò trong nhà một chút rồi đi theo các ngươi.