Chương trước
Chương sau
Thi thể Tôn quản lí bày ở trước mặt Âu Dương Thiên Phong. Âu Dương Thiên Phong khẽ cau mày, nhìn khối thi thể vô cùng mập của Tôn quản lí, trên mặt lộ ra một ít cảm xúc chán ghét. Tuy nhiên khi nhìn vào chỗ vết thương ở phía sau lưng của Tôn quản lí, trên mặt Âu Dương Thiên Phong lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Chỗ vết thương này cũng không bình thường!
Âu Dương Thiên Phong nói với vài người bên cạnh với thần sắc trịnh trọng!
Phía sau Âu Dương Thiên Phong có năm người đi theo, Những người già của Âu Dương gia tộc đều biết năm người, hơn một nghìn năm trước bọn họ đã đi theo bên người Âu Dương Thiên Phong, nghe nói họ là thị vệ cùng lớn lên với Âu Dương Thiên Phong! Mặc dù thực lực hiện tại của Âu Dương Thiên Phong đã không cần bọn họ bảo vệ, nhưng năm người này vẫn muốn đi theo bên người lão.
Trên danh nghĩa thì năm người bọn họ là hộ vệ của Âu Dương Thiên Phong, nhưng trên thực tế, với tình cảm đã nhiều năm, đã sớm giống như huynh đệ rồi. Từ trên xuống dưới trong Âu Dương gia, không ai dám bất kính với năm người này. Về phần thực lực của năm người này đã đạt tới cảnh giới nào, cho dù bốn gã bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng nhìn không thấu bọn họ.
Một trung niên mặt ngựa trong bốn người cau mày, trầm giọng nói :
- Qua nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ thấy qua vết thương quỷ dị như thế, xem ra thương tích đó chắc là lợi khí gây ra. Nhưng nếu bốn người bọn họ và đám người giám sát vẫn chắc chắn không thấy vũ khí gì, đã nói lên rằng, thứ vũ khí này cho dù là người có cảnh giới Kiếm Thần, cũng không cách nào thấy được!
- Bảo vật?
Người trung niên có khuôn mặt tròn nói có chút khàn khàn, nhưng lại không khó nghe. Hai chữ này khiến cho tinh thần của tất cả những người chung quanh rung lên.
Âu Dương Thiên Phong khẽ nhíu mày, nói :
- Nếu có loại bảo vật này thì người này có thể là đại họa của Âu Dương gia rồi!
Nói xong, ánh mắt lão rơi trên đám người giám sát kia :
- Các ngươi … Có ai muốn nói thêm chút gì không?
Thẳng cho tới bây giờ, Âu Dương Thiên Phong mới hỏi chuyện đã trải qua. Bởi vì cho dù không hỏi, lão đại khái cũng biết được một ít. Tôn quản lí là con của một nhánh bên ngoại, hơn nữa hắn còn là hàng con cháu.
Tuy rằng thực lực cũng được nhưng phẩm hạnh lại rất kém cỏi, không được trọng dụng, được đưa tới chỗ quặng mỏ tinh thạch. Âu Dương Thiên Phong còn nghĩ tới bốn gã cường giả ở trước mặt cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, bên ngoài còn có một trạm lính gác ngầm, còn về sản lượng tinh thạch thì có người phụ trách xử lý. Tôn quản lí chỉ phụ trách những người giám sát kia, cũng không có làm đại sự gì.
Cho dù tham ô một ít tinh thạch, cũng không có bao nhiêu, dù sao hắn cũng là người nhà, mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Qua nhiều năm như vậy, chuyện do Tôn quản lí làm, Âu Dương Thiên Phong đều biết rất rõ, lão cũng không đưa tiểu Hắc lên tầng đấu tranh phía trên của gia tộc cùng với chuyện của Tôn quản lí. Còn về phía tiểu Hắc, lão cũng biết, hắn là do Mao Thất mang về từ nơi xa. Thế gian nào có chuyện khéo léo như vậy, nếu nói Mao Thất có dị tâm, Âu Dương Thiên Phong tin chắc hắn vẫn chưa có cái gan lớn như vậy.
Lỗ Văn do dự một chút, cảm thấy mình nên vì tiểu Hắc giải thích vài câu, không thể để cho tiểu Hắc chịu oan ức không rõ ràng như vậy được. Mặc dù trong lòng Lỗ Văn có một loại dự cảm, tiểu Hắc không phải người thường, e rằng sau này mình còn có cơ hội gặp mặt!
Lỗ Văn lần lượt kể lại chuyện đã trải qua cho Âu Dương Thiên Phong, lưỡng lự một chút, mà vẫn chưa nói ra những phán đoán của hắn về Lăng Tiêu. Có lẽ gia chủ cũng không cần sự phán đoán của mình. Lỗ Văn thầm nghĩ trong lòng : Ta không thể có lỗi với tiểu Hắc huynh đệ!
Âu Dương Thiên Phong nghe xong, nhìn vào trong ánh mắt của Tôn quản lí, không chịu nổi mà còn thêm chán ghét, nói :
- Tìm một chỗ để mai tang hắn đi! Ôi, cô bé kia cũng không có người nhà sao? Nếu như có thì cho họ một chút tiền, nói … Mua con gái của bọ họ rồi và đã đưa về chỗ của chúng ta làm rồi.
Sau khi Âu Dương Thiên Phong phân phó xong, lại cố nói vài câu với bốn Kiếm Thần bảo vệ quặng mỏ, bốn người bọn họ không có liên quan lớn, cũng không có trách móc nặng nề bọn họ.
Sau khi mang theo năm tên hộ vệ rời đi, Âu Dương Thiên Phong mới nhẹ giọng hỏi :
- Các ngươi có cảm thấy bên trong chuyện này có cái gì không hợp lý không?
Người trung niên mặt ngựa kia giống như im lặng đã lâu, nghe Âu Dương Thiên Phong hỏi, mới nói :
- Ta hoài nghi gã tiểu Hắc kia cũng giống như chúng ta, cũng là cường giả có cảnh giới Tiên Thiên! Thiếu gia, ngài cũng biết, tinh thần lực có thể tụ lại đả thương người, vì sao … …
Người trung niên mặt tròn ở một bên cười nhạt nói :
- Nếu nói cho những người kia biết tiểu Hắc có thể là cao thủ Tiên Thiên, còn không hù chết bọn họ sao? Nói ra có ích gì? Tiểu tử kia đột nhiên biến mất cũng rất cổ quái!
Một người khác nói :
- Điều đó rất cổ quái, tuy nhiên … Nếu như đạt tới cảnh giới nhất định, thông qua tốc độ cực nhanh, cũng giống như lừa được người khác. Ta cho rằng, gã tiểu Hắc kia căn bản là chưa tiến vào trong quặng mỏ tinh thạch!
Âu Dương Thiên Phong cũng gật gật đâu, nói :
- Ta cũng tương đối nghiên về đáp án này. Gã tiểu Hắc kia rất có thể là cường giả Tiên Thiên! Mao Thất cũng nhìn lầm người rồi. Hơn nữa, hắn đi vào quặng mỏ của chúng ta, mới đầu cũng không có ác ý. Chúng ta cũng biết, Thánh Vực rất lớn, cho dù có rất nhiều người tu luyện tới cảnh giới Tu Luyện giả nhưng đối với bên ngoài chưa chắc có bao nhiêu quen thuộc! Nghe nói gã tiểu Hắc kia vô cùng trẻ tuổi. Ôi, thật sự là đáng tiếc. Nếu như ta có thể sớm đến đây một bước thì có lẽ Âu Dương gia chúng ta còn có thể có thêm một cường giả, hiện tại … Chỉ có thể chờ những gia tộc khác không cướp được. Sau khi trở về, các người lưu ý hơn một chút. Nếu như có người nào gặp hắn thì nhất định phải mời hắn về cho ta! Loại cường giả trẻ tuổi này chính là chỗ thiếu hụt của Âu Dương gia chúng ta!
Năm người bọn họ đều gật đầu lên tiếng, nhìn vào trong ánh mắt Âu Dương Thiên Phong, tràn đầy ý kính trọng. Lúc bọn họ còn niên thiếu thì đã đi theo Âu Dương Thiên Phong, cho nên vẫn gọi hắn là thiếu gia. Ở trong mắt bọn họ, thiếu gia người này có hùng tài đại lượt, là người làm nên đại sự! Giả sử thêm một thời gian, dưới sự dẫn dắt của thiếu gia thì Âu Dương gia tộc sẽ phát dương quang đại!
… …
Lăng Tiêu đang đi trên con đường đã cách xa phạm vi thế lực của Âu Dương gia tộc. Ở trong nhẫn trữ vật của Tôn quản lí hắn phát hiện có một bản ghi chép rất dầy, nó càng khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy gã Tôn quản lí này đáng chết!
Hóa ra, trong bản ghi chép đã ghi lại một lượng lớn tên của những cô gái bị Tôn quản lí hại, ngày và chuyện đã trải qua, được thuật lại một cách tỉ mỉ. Mới nhất cũng đã trải qua hơn hai nghìn năm trước!Tên của cô bé đưa cơm rõ ràng được viết cuối cùng! Tuy nhiên chỉ có một câu : Cô bé đưa cơm xấu nhất trong doanh trại. Nguồn truyện: truyentop.net
Lúc này Lăng Tiêu lại biến đổi hình dạng của mình. Một thân áo dài đen trắng, sau lưng treo một thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa, đôi mày rậm được tô trên thái dương, đôi mắt ôn hòa có thần, làn da trắng ngần sáng bóng, vừa nhìn thì giống như một công tử nhà giàu đang đi ra ngoài du lịch.
Ngày hôm nay, Lăng Tiêu đã đi qua một thị trấn cổ. Gọi là thị trấn cổ vì bất cứ một kiến trúc nào trong thị trấn này, theo Lăng Tiêu nhận xét, e rằng không ít hơn vạn năm! Một dòng chảy qua cây cầu trong thị trấn cồ này, những cây lâu năm cũng có số năm không ngắn.
Người dân trong thị trấn giản dị nhiệt tình, khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng thoải mái. Có không ít đứa bé đang chơi đùa ở đó, một số thiếu phụ thì đang giặt quần áo ở bờ sông, khói bếp lượn lờ trong thị trấn cổ này.
Hay nhất là loại tình cảm nông thôn!
Mấy ngày liền Lăng Tiêu mệt mỏi chạy tới chạy lui nên bất cứ lúc nào cũng chậm lại, tìm được một nhà trọ, người ở trong đó nhiệt tình đi ra đón tiếp.
- Mới khách quan vào bên trong!
Vẻ mặt tiểu nhị tươi cười mời Lăng Tiêu vào. Trong điếm này cũng không lớn, cũng chỉ bày ra hơn mười cái bàn. Lúc này, thực ra đã đầy được hơn bảy tám bàn. Tiểu nhị đưa Lăng Tiêu đến một vị trí gần cửa sổ, sau đó hỏi :
- Khách quan có muốn ăn một chút gì không?
Lăng Tiêu tùy ý lấy ra một khối tinh thạch cỡ móng tay, nói với vẻ ôn hòa :
- Tùy tiện đưa lên hai món ăn nóng, cho ta đặt một phòng đơn, khoản đó thì đã đủ chưa?
- Đủ rồi, đủ rồi!
Tiểu nhị tiếp nhận khối tinh thạch này với vẻ mặt hớn hở, nhìn thật cẩn thận, cảm thụ năng lượng mênh mông trên đó, trong lòng mừng như hoa nở, thầm nói : Nếu ta gặp được nhiều đại gia chi rộng rãi như người này thì tốt hơn rồi! Tuy nhiên khách điếm của ta quá nhỏ rồi. Mấy ngày nay không biết vì sao, nơi này lại tụ tập rất nhiều cường giả.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ, theo âm thanh đó, một nam một nữ tiến vào, phía sau dẫn theo một đám lớn tùy tùng.
Nam thoạt nhìn có bộ dáng khoảng ba mươi, vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, mặt biểu lộ vẻ lãnh ngạo khiến Lăng Tiêu vừa liếc mắt liền nhận ra, chính là thanh niên mà mình đã từng gặp qua một lần, hình như là … Đúng rồi, nghĩ ra rồi, là thiếu gia gì đó của Mộ Dung gia! Nghe nói dường như Mộ Dung gia rất có danh tiếng ở Nam Châu. Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, cúi đầu, hắn không muốn xuất hiện bất cứ phát sinh gì với thiếu gia của gia tộc lớn.
Cô gái kia thì rất đẹp, cũng có vẻ mặt ngạo nghễ và lạnh lùng, thấy diện mạo của khách điếm, hơi hơi nhíu đôi mi thanh tú, nũng nịu nói :
- Mộ Dung đại ca, chúng ta đi đổi một khách điếm khác nha?
Dáng vẻ thanh niên lạnh lùng cao ngạo có chút khó xử, sau đó nói :
- Nam Cung muội muội, hầu như chúng ta đã tìm cả thôn trấn, đừng nói là điều kiện tốt, mà ngay cả dạng khách điếm bình thường cũng đã đầy rồi!
Nói xong nhìn tiểu nhị, nói :
- Chỗ của ngươi còn bao nhiêu phòng tốt thì ta bao hết!
Nói xong, lấy ra một khối tinh thạch cỡ trứng gà từ trong túi tiển. Vẻ ngoài tinh thạch sáng bóng rực rỡ, truyền đến một luồng năng lượng dao động to lớn khiến cho tất cả những người bên trong khách điếm phải sửng sốt!
Khối tinh thạch thật lớn! Dựa theo tiêu chuẩn của Thánh Vực, có thể chia thành mười phần!
Người trẻ tuổi này ra tay rất hào phóng!
Gần như trong lòng mọi người, đều nghĩ như vậy.
Con mắt của tiểu nhị đã sớm trừng lên, tuy nhiên hắn đảo mắt rồi nói một cách khó khăn :
- Thật có lỗi … Vị đại gia này, phòng hảo hạng của tiểu điếm chỉ còn lại một gian. Vốn là có hai gian, nhưng vị khách quan lúc nãy vừa mới đặt một gian, cho nên … …
Tiểu nhị nói với vẻ vô cùng khó khăn, ánh mặt không vui khi nhìn khối tinh thạch lớn kia dời đi. Khối tinh thạch lớn như vậy, đừng nói là bao mấy gian phòng hảo hạng, cho dù có bao khách điếm của bọn họ một năm cũng đủ!
Trên mặt Lăng Tiêu cũng không có biểu tình gì, một người ở bàn bên cạnh đang thấp giọng nói chuyện khiến cho Lăng Tiêu chú ý.
- Không nghĩ tới, ngay cả người của Mộ Dung gia và Thượng Quan gia cũng tới! Xem ra, lần này tin tức về Thần Thi là thật!
- Ta cũng thấy, Thánh Vực không có người phi thăng đã qua nhiều năm rồi, có lẽ có thể từ trên Thần Thi mà tìm được đáp án. Hơn nữa, chỗ có Thần Thi, còn có thể thiếu Thần Khí sao?
Tiếng nói chuyện càng ngày càng càng thấp. Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không có hứng thú nghe, với hắn hai chữ như vậy, cũng đủ lắm rồi!
Thần Thi!
Đây thực sự là chuyện đói bụng thì có người đưa cho ăn, mệt thì có người kê đầu gối! Hiện tại, không phải mình đang thiếu một thân thể của nguyên thần thứ hai sao? Lăng Tiêu vui mừng như điên trong lòng!
Mà lúc này, cô gái Nam Cung gia lạnh lùng cao ngạo ngẩng đầu lên nói với tiểu nhị :
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, tinh thạch trong tay Mộ Dung ca ca sao? Các ngươi kinh doanh như thế nào? Chuyện kinh doanh lớn không làm! Nếu như đã đặt cọc thì hãy trả tiền lại cho hắn, chúng ta bao hết không phải xong rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.