Chương trước
Chương sau
Thấy ánh mắt u oán của chúng hồng nhan, Lăng Tiêu lập tức dùng tốc độ cao phi lên người Tiểu Sửu, nếu còn đứng yên đó nhất định sẽ bị chúng nữ vờn quanh, vứt cả rụt rè để cùng hắn ôn lại tưởng niệm ly biệt xa cách mất. Đại khái là chúng nữ thật sự không ngờ, Lăng Tiêu chỉ ở lại Thục Sơn kiếm phái một ngày, sau khi bàn giao việc di chuyển kiếm phái sẽ lên đường đi tới Long Đảo, không khỏi sinh ra lòng u oán với Lăng Tiêu.
Cũng may chúng nữ bên người Lăng Tiêu đều là những người thông minh biết phân biệt phải trái thị phi, biết tầm quan trọng của việc giao hảo với Long tộc, cho nên dù không muốn, nhưng cũng không ai níu kéo quá mức. Các nàng cũng đều phát hiện, lần này Lăng Tiêu trở về có sự khác biệt lớn so với trước đây, trở nên, dường như.. càng thêm thân thiết hơn! Không còn cảm giác mất được tự nhiên khi ở cùng với các nàng nữa.
Lấy tâm tư của Thượng Quan Vũ Đồng chính là: Tình nhân đệ đệ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!
Thục Sơn kiếm phái di chuyển, nói khó không khó, nói dễ… cũng chẳng dễ chút nào.
Việc dời đi lần này chỉ sợ đối với Hoàng đế Đế quốc Lam Nguyệt Lý Võ Trực còn là một tin tức cực tốt đó chứ!
Chỉ có điều, đối với cư dân thành Thục Sơn trong những năm gần đây, họ đã có thói quen có sự tồn tại của Thục Sơn kiếm phái, bởi vì Thục Sơn kiếm phái đem lại cảm giác an toàn cho họ.
Nếu đã muốn rời đi, tất nhiên không thể nào ngang nhiên mà đi qua trước mặt những người có cảm tình thâm hậu với Thục Sơn kiếm phái được, cho nên rốt cục thì làm sao truyền tin tức này ra ngoài, Diệp tử và Hoàng Phủ Nguyệt quả thực có chút đau đầu.
- Người kia cũng thật là, gặp loại chuyện thế này là ném lại cho chúng ta, không quản tới, ai, thật khó tưởng tượng, những cư dân trong thành nếu biết tin tức này sẽ phản ứng thế nào.
Diệp tử cau mày, hai tay nâng gò má trắng mịn, nhẹ giọng nói. Truyện Tiên Hiệp
Hoàng Phủ Nguyệt cười, sau đó nói:
- Có thể có phản ứng gì đây? Khẳng định là không đáp ứng rồi. Chúng ta nếu không để ý tới tất nhiên sẽ khiến họ thương tâm. Huống chi, trong lòng họ Lăng Tiêu chính là thần của họ, nếu mà đi rồi chẳng phải chính là bằng với thần đã từ bỏ họ hay sao?
Trên mặt Diệp tử hiện lên vẻ u sầu, nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hoàng Phủ Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, nảy ra một ý hay nói:
- Chúng ta chỉ cần làm thế này…
Diệp tử có chút khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, nói:
- Việc này… việc này có thể sao? Đây không phải là lừa gạt sao?
Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt ánh lên nụ cười nghịch ngợm, nói:
- Đây là ý chỉ của thần! Sao lại nói là lừa gạt? Muội nha, muội nhìn xem muội kìa, tư tưởng thái độ không đoan chính đó à! Tín ngưỡng là phải vững vàng! Chẳng lẽ muội cho rằng, ngoài cách này ra còn có cách khác có thể khiến đám người kia an tâm hay sao?
- Nếu hoàng đế muốn thu hồi nơi này thì làm sao bây giờ?
Diệp tử nói:
- Chúng ta nước xa không cứu được lửa gần đâu!
Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt hiện lên sự khing thường, nói:
- Chỉ bằng hắn? Hắn dám sao? Đừng nói chúng ta dời đến quốc gia khác, cho dù có dời đi Tây đại lục hắn cũng không có cái gan đó đâu! Muội thực sự nghĩ rằng chỉ bằng một nhúm quân đội của bọn họ có thể so sánh với Binh đoàn Tia Chớp sao?
Diệp tử nghe thế, trên mặt dần lộ nét tươi cười, nói:
- Thật ra, nhìn trên cả đại lục tin rằng cũng không có quân đội nào biến thái được như binh đoàn Tia Chớp đâu. Nếu đại ca Lăng Chí nguyện ý, thì cái chức Hoàng đế này…
Hoàng Phủ Nguyệt hơi lắc đầu, nói:
- Hoàng đế có cái gì tốt? Vô nghĩa! Cái chúng ta theo đuổi là cảnh giới! Về phần hoàng đế, để cho tiểu gia hỏa Lý Võ Hiếu kia làm đi! Ha ha, hắn là đệ tử chính tông của Thục Sơn đó! Có Lý Thiên Lạc làm phụ tá tin rằng nhất định sẽ làm tốt hơn nhiều hoàng đế Lý Võ Trực này!
Trên mặt Diệp tử nở một nụ cười tinh nghịch, như đang nghĩ tới một chuyện vui nào đó.
……
Lăng Tiêu dựa vào vị trí Long Đảo ngày trước Long Đằng đã nói, để cho Tiểu Sửu ước chừng phương hướng bay đi.
Đại lục Thương Lan nằm trên một tinh cầu cực kỳ khổng lồ, Lăng Tiêu vừa ngắm đại dương mênh mông vô tận vừa bay không ngừng hơn mười ngày, nếu mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi, dù sao thì với thực lực của tổ hợp Lăng Tiêu và Tiểu Sửu trên đại lục Thương Lan này, tồn tại có thể uy hiếp đến họ thật sự là không có nhiều.

Lăng Tiêu bỗng nhớ tới con Ma Giao vạn năm trên hải đảo phụ cận Đông Hải Tần gia, nghĩ lần này từ Long Đảo về, thuận tay thu luôn tên kia là tốt nhất. Cũng không biết Kim Hổ tu luyện trong Hàm Hàn bảo đỉnh thế nào rồi, cũng đã lâu Lăng Tiêu không sử dụng đến Hàm Hàn bảo đỉnh rồi.
Một ngày, Lăng Tiêu nằm trên lưng Tiểu Sửu bỗng nhiên cảm giác được từ một nơi rất xa có năng lượng dao động, từ xa tới gần, tốc độ cực nhanh, Tiểu Sửu dưới chân lập tức trở nên khẩn trương, cả người bùng lên khí thế hùng mạnh chống lại.
Trong không khí vang lên một tiếng sấm rền trào lên cuồn cuộn.
- Người tới là người nào? Phía trước là cấm địa Long Đảo! Còn tiếp tục xông vào lập tức là cừu địch của Long Đảo!
Lăng Tiêu cao giọng đáp:
- Tại hạ là Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu và Tiểu Sửu đều cảm giác được từ đối phương lập tức truyền ra sự kinh ngạc, trong tiếng nói còn có chut chật vật:
- Hóa ra là Lăng tông chủ đã đến, tiểu long có mắt như mù, Lăng tông chủ, xin mời!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra biểu tình quái dị, nghĩ thầm: Long tộc không phải chủng tộc vô cùng kiêu ngạo sao? Sao giờ lại khách khí như vậy?
Thật không ngờ gã Long tộc phụ trách cảnh giới Long Đảo kia còn đang bị vây ở giai đoạn chưa tiến hóa, nếu đánh nhau thật thì cũng không phải đối thủ của Tiểu Sửu.
Loại địa phương này mấy trăm năm không có một người tới, tịch mịch tất nhiên là không cần nói. Trên ngàn dặm hải vực xung quanh đều không không dám tới nơi này dương oai, những hải tộc phi thường khiêm tốn sẽ không tới gần nơi này. Cho nên, khó khăn lắm mới được thấy người lạ, con rồng này vốn muốn giả uy phong một chút, lại không nghĩ rằng người đến chính là kỳ vọng lớn nhất của toàn bộ Long tộc, hiện giờ trưởng lão thực quyền Long Đằng cứ nói mãi: Nếu Lăng Tiêu đến, nhất định phải lấy lễ ra đối đãi, nếu khiến Lăng tông chủ bất mãn như vậy nó không được ở lại Long tộc nữa.
Bị đuổi ra khỏi tộc chính là trừng phạt khắc nghiệt nhất, là gánh nặng mà Long tộc không thể chịu nổi. Vì vậy con rồng này mới kinh sợ, sợ làm cho Lăng Tiêu bất mãn. Cũng may người thanh niên này thoạt nhìn cũng không có đáng sợ như vậy. Một bên dẫn Lăng Tiêu đi tới Long Đảo, một bên lấy lòng Lăng Tiêu, giới thiệu những tình huống trên Long Đảo.
Long Đằng nghe được tin Lăng Tiêu tới, lập tức vô cùng lo lắng chạy tới, thấy Lăng Tiêu thì mừng rỡ không kìm được, miệng cười toét đến mang tai, lớn tiếng nói:
- Người bạn nhân loại trung thành nhất, tôn quý nhất của ta, ngài cuối cùng cũng đến rồi!
Lăng Tiêu cười cười, nói:
- Còn chưa cám ơn các ngài lần trước đã trợ giúp.
Lão Long Đằng mặt đỏ lên, ngày đó thực là bọn họ nghĩ rằng Lăng Tiêu đã chết, cho nên đuổi theo một lúc không được, liền uể oải cùng nhau về Long Đảo, thẳng đến lâu sau này mới nghe được, chẳng những Lăng Tiêu không chết, mà còn một kích toàn lực diệt sạch cả gia tộc thủ hộ Âu Dương.
Long Đằng nhanh chóng phái ra vài tên Long tộc đã hóa hình tìm kiếm Lăng Tiêu, lại một lần nữa mất đi bóng dáng Lăng Tiêu, Long Đằng thậm chí đã quyết định, nếu không nhận được tin tức gì của Lăng Tiêu nữa thì tự bản thân sẽ đi tới Thục Sơn kiếm phái chờ!
Một ngày không gặp Lăng Tiêu, một ngày không quay về Long Đảo!
Thật không ngờ Lăng Tiêu lại tự mình tìm tới, tâm trạng căng thẳng chờ đợi nhiều năm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Long Hoàng đương nhiệm của Long tộc là đứa con cả của Long Hoàng, huyết mạch vương giả, trời sinh có được năng lực biến hóa, đồng thời thực lực cũng đã đạt tới đỉnh cao Kiếm Tôn bậc sáu của Nhân loại, tin rằng muốn chống lại Kiếm Tôn bậc sáu của nhân loại nó sẽ không phải chịu thiệt.
Đương nhiệm Long Hoàng tên là Long Ngạo, là một người vô cùng thông minh, lại tương đối nhỏ tuổi trong Long tộc. Nói tuổi trẻ, là nhằm vào Long tộc mà nói, bởi vì Long Ngạo cũng đã có hơn hai trăm tuổi rồi, là con trai nối dõi duy nhất của tiền nhiệm Long Hoàng, cũng là kết quả duy nhất sau mấy ngàn năm cố gắng của Long Hoàng tiền nhiệm, tất nhiên là sủng ái cực kỳ.
Cũng may trên người Long Ngạo không có cái loại thói quen cao cao tại thượng của nhân loại, thậm chí còn không có tật xấu khinh thường nhân loại của rất nhiều Long tộc. Khi nhìn thấy Lăng Tiêu, ánh mắt tò mò đánh giá vài lần, sau đó hỏi:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu tông chủ? Ta đã nghe nói về ngươi từ lâu! Ngươi có thể giải quyết nguy cơ của Long tộc chúng ta không?
Lăng Tiêu cười nhẹ nói:
- Muốn biết phải thử qua mới được, hiện giờ ta cũng không thể cho ngài một cam đoan gì cả!
Long Ngạo cười lơ đễnh, sau đó nói:
- Ta nghe nói, nhân loại các ngươi rất thích tài bảo, tuy nhiên ta lại cảm thấy ngươi hẳn là không có tục khí như vậy, nếu ngươi có thể giúp Long tộc chúng ta giải quyết vấn đề lớn nhất thì ta sẽ cho ngươi một kiện bảo vật kinh thiên!
Lăng Tiêu cũng không đặt lời nói của Long Ngạo trong lòng, thầm nghĩ Long tộc cùng với đầu Vạn Niên Giao kia dường như đều cũng một đức hạnh, thích mấy thứ sang sáng lấp lánh, cái gọi là bảo vật kinh thiên kia nói không chừng cũng là tinh hạch ma thú thôi.
Đối với kẻ đã nắm giữ cả một linh mạch là Lăng Tiêu mà nói, lực hấp dẫn của tinh thạch đã nhỏ đi rất nhiều.
Long Ngạo thấy bộ dạng lơ đễnh của Lăng Tiêu, cười nói thêm:
- Ta không có lừa ngươi đâu, Long tộc không nói dối! Chỉ cần ngươi thật sự có thể khiến cho Long tộc khôi phục lại bình thường thì ta đã nói là sẽ giữ lời!
Long Đằng khẽ cau mày, thầm nghĩ tên tiểu gia hỏa Long Ngạo này, không phải định tống khứ cái vật kia đi chứ? Tuy nói Long tộc nhiều năm như vậy cũng không thể hiểu được đó là cái gì, nhưng cũng gần như có thể xác định được.
Kia… là một kiện thần khí!
Thật đúng là một tên bại gia tử mà! Người ta rõ ràng là đã đáp ứng hỗ trợ rồi! Trong lòng Long Đằng thầm kêu đáng tiếc, nhưng cũng không thể phá hoại thể diện của vị tân nhậm Long Hoàng này được. Thầm nghĩ: Nếu lão Long Hoàng chưa phi thăng mà nói, tất nhiên sẽ không nói ra lời này!
Lăng Tiêu cười nói:
- Thành giao, theo ý của ngài đi!

Năng lực của Long tộc là không thể nghi ngờ, các thiên tài địa bảo từ một năm trước đã thu thập toàn bộ về, việc này còn chưa tính, còn có vô số các dược liệu quý hiếm khác mà có rất nhiều thứ đến cả Lăng Tiêu cũng không gọi tên ra được. Hiển nhiên là những Long tộc này đều sợ đến lúc đó Lăng Tiêu lại nói cần cái gì đó, đơn giản là đưa tất cả các loại thực vật thảo dược quý báu trên đại lục đều mang hết lại Long Đảo.
Lăng Tiêu lấy ra Hàm Hàn bảo đỉnh, thả Kim Hổ ra. Kim Hổ trong bảo đỉnh đã bế quan mấy năm, thực lực lại tăng lên một trình độ kinh người. Lăng Tiêu thậm chí còn cảm giác được, thực lực trước mắt của người kia đã có tới Kiếm Thánh bậc hai, thầm nghĩ tên này thật là một quái thai.
Luồng khí tức trên người Kim Hổ khiến cho toàn bộ Long tộc trên Long Đảo đều bất an hẳn lên, Long Đằng phải mất khí lực thật lớn mới trấn an lại được, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu giống như là đang nhìn một con quái vật vậy.
Nhân loại thần kỳ này chung quy lại vẫn khiến cho người ta thật kinh ngạc, đến cả Ma tộc khủng bố này dường như cũng biến thành người hầu của hắn.
Xem ra, quyết định của lão Long Hoàng năm đó thực là anh minh mà!
Có lẽ đồ vật mà Long Ngạo muốn đưa cho, người này có thể sử dụng được thì sao! Không biết vì sao, trong lòng Long Đằng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng cổ quái như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.