Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu!
Chính là vì cái tên này! Một cái tên đã khiến Tạ Hiểu Yên vô số lần bừng tỉnh giấc ban đêm.
Mà ngay cả Thánh Vực bên kia đều muốn trừ diệt hắn cho bằng được sau này mới thoải mái... Nghĩ đến đây, Tạ Hiểu Yên không kìm được khóe miệng nổi lên một vẻ cười giễu cợt, cũng không biết là vì vận mệnh của mình mà cảm thán, hay là vì sai lầm lớn nhất của mình mà thở dài.
Liệt gia phái ra đội ngũ rất mạnh đi tới Lam Nguyệt, muốn thông qua đó gây áp lực với Lăng Tiêu, thu cho được bí mật trong tay Lăng Tiêu. Vào thời điểm đội tinh nhuệ phái đi hết, một đêm nọ Tạ Hiểu Yên đang trong giấc ngủ mơ bỗng nhiên một thanh âm truyền vào trong đầu Tạ Hiểu Yên.
- Muốn báo thù không?
Tạ Hiểu Yên đang mơ mơ màng màng, thậm chí không có suy xét, liền giống như loại phản xạ bình thường hồi đáp:
- Muốn!
Ngay lập tức Tạ Hiểu Yên bừng tỉnh lại, là ai đang nói chuyện với tư tưởng của mình? Mà thanh âm kia, thì từ nơi Liệt Dương nghe nói về Thánh Vực càng làm cho nàng kinh ngạc không hiểu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Thanh âm đó tự xưng tên là sứ giả, nói rất chú ý tới sự cân bằng và phát triển của nhân giới, mà sự tồn tại của Lăng Tiêu đã phá hủy cân bằng của nhân giới, cho nên phải diệt trừ hắn!
Đối với lý do của tên sứ giả bên trong Thánh Vực kia, Tạ Hiểu Yên tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ chút nào. Dù sao, Lăng Tiêu đáng sợ thế nào nàng xem như là người chứng kiến sớm nhất! Nàng nhìn Lăng Tiêu tiến lên từng bước một trước mắt, như thế nào từ một người bị Thiên Mạch vô dụng, từng bước một trở thành cường giả mà ngay cả các thế gia siêu cấp cũng không dám tùy tiện đắc tội!
Loại trưởng thành nghịch thiên này, nếu còn không phải là phá hư sự cân bằng trên đại lục vậy thì phải như thế nào mới coi là đúng?
Tuy nhiên Tạ Hiểu Yên rất hiếu kỳ, nàng hỏi sứ giả của Thánh Vực, làm sao biết sự tồn tại của mình?
Đối phương nói cho Tạ Hiểu Yên biết, hết thảy mọi chuyện xảy ra ở nhân giới, đều có người trung gian của Thánh Vực yên lặng quan sát, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện can thiệp. Chỉ khi nào xuất hiện người như Lăng Tiêu, mới có thể áp dụng một vài phương pháp, để tránh đối phương mang đến phá hỏng thật lớn cho nhân giới.
Vì để Tạ Hiểu Yên tin tưởng, sứ giả kia thậm chí đưa ra Vân Chi Lan làm ví dụ, nói Vân Chi Lan ngắn ngủn trong thời gian năm mươi năm đã trở thành cường giả thánh giai, đều bị xem như có hành động nghịch thiên. Nhưng khi còn ở nhân giới Vân Chi Lan cực kỳ khiêm tốn, trừ thời điểm còn trẻ tuổi có khiêu chiến qua các lộ cường giả, cũng không có sinh ra phá hư gì lớn đối với đại lục.
Mà Lăng Tiêu thì không phải vậy, nhìn xem bởi vì hắn mà bao nhiêu gia tộc bị tiêu diệt chứ!
Cho nên, dù rằng Tạ Hiểu Yên đối với sứ giả Thánh Vực này trong lòng vốn vẫn còn chút nghi ngờ, nghe đến đó đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Không nói đối phương không cần phải đối phó với người yếu đuối như mình, hơn nữa không ngờ sứ giả kia có thể đối thoại trực tiếp với chính mình qua tư tưởng, đã hoàn toàn vượt khỏi hiểu biết của Tạ Hiểu Yên, ở trong suy nghĩ của Tạ Hiểu Yên đối phương chẳng khác nào như sự hiện diện của Thần!
Cuối cùng, sứ giả nói cho Tạ Hiểu Yên biết: bên trong từ đường của gia tộc Liệt gia, có một loại độc dược rất lợi hại, loại độc dược này vốn có từ thời thượng cổ, các vũ giả hùng mạnh dùng dược vật để khống chế ma thú, biến thành con rối thú.
Tạ Hiểu Yên vừa lúc nghe Liệt Dương nói qua, ở Tần gia Đông hải khi phát hiện chỗ di tích thượng cổ kia đã phát hiện bên trong một số đông ma thú con rối. Khi Liệt Dương về đến gia tộc nói lên chuyện này, phụ thân Liệt Diễm của hắn, lập tức giải thích sơ qua về lai lịch và tác dụng của con rối thú, thậm chí gồm cả phương pháp sử dụng.
Lại nói tiếp, ở phương diện này Liệt Diễm là phần nào còn giữ lại tư tâm, Liệt Dương chung quy là con hắn, cũng là gia chủ tương lai của Tinh Võ thế gia! Cho nên, có một số việc, mặc dù hắn vi phạm quy tắc nói trước cho con hắn biết, cũng không có gì quan trọng. Đây là đứa con của mình, còn có thể xảy ra vấn đề gì hay sao?
Hơn nữa, Liệt Diễm cũng không cảm thấy loại chuyện này có cái gì đáng ngại, đồng thời không e dè nói thẳng cho Liệt Dương biết: loại độc dược có thể khống chế ma thú này, cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, thậm chí cũng có lưu lạc một ít ở giới thế tục, mà bên trong từ đường của dòng họ Liệt gia, cũng có vài loại dược vật này. Và ông ta nói thêm nếu sau này phát hiện ma thú hùng mạnh, cũng có thể bắt một con mang về cho Liệt Dương.
Khi Liệt Dương khoe điều mới lạ này với Tạ Hiểu Yên, hoàn toàn không ngờ rằng loại dược vật khống chế ma thú này, lại có thể có hiệu quả đối với cả con người!
Tạ Hiểu Yên vĩnh viễn cũng không nói cho Liệt Dương biết: nàng từ nơi sứ giả đó nhận được phương pháp pha chế, những độc dược này nếu chỉ một mình nó sử dụng cho con người thì không có hiệu quả gì, nhưng nếu cho thêm vài loại vào đó dựa theo tỉ lệ hỗn hợp cùng một chỗ thì... sẽ sinh ra hiệu quả cực kỳ khủng khiếp!
Có thể biến con người thành con rối!
Giọng điệu của Liệt Dương rất là bất mãn với các trưởng lão trong gia tộc, lúc ấy Tạ Hiểu Yên liền nửa thật nửa đùa nói: mấy lão già kia ai mà không nghe lời đều biến thành con rối.
Lúc đó Liệt Dương đang oán hận không để ý nói rằng: nếu thật sự có loại linh dược này, chính mình đã sớm dùng rồi! Những thứ gọi là tổ tiên gia tộc này coi trọng đều là toàn cả thế gia Tinh Võ, nếu hắn không phải dòng đích tôn, thì đâu có ai thèm liếc mắt quan tâm nhiều tới hắn chứ?
Loại thân tình bên trong gia tộc này cực kỳ lãnh đạm. Huống chi tất cả trưởng lão kia đều có bối phận cực cao, cho dù là tộc trưởng, đối với bọn họ cũng phải dè chừng kính ý. Nói thật, làm tộc trưởng của đại gia tộc này, Liệt Dương cảm thấy là một việc rất bất lực. Giống như phụ thân Liệt Diễm của hắn, đã làm tộc trưởng nhiều năm như vậy, nhìn thấy mấy đại trưởng lão gia tộc, còn phải khom lưng cung kính. Hơn nữa nhìn thấy mấy lão bất tử không bế quan tu luyện, ngược lại thường xuyên khoa tay múa chân xen vào chuyện của gia tộc, Liệt Dương liền cảm thấy vô cùng chán nản.
Tạ Hiểu Yên không phải là một loại nữ nhân thiên tài bình thường! Điểm này không thể nghi ngờ, Liệt Dương cũng tán thành điểm này, cho nên, khi Tạ Hiểu Yên nói cho Liệt Dương biết mình đã phối chế thành công ra một loại dược vật có thể biến con người thành con rối, và khi tin tức thí nghiệm trên người một hạ nhân trong nhà thành công, Liệt Dương kinh sợ đến ngây người, đồng thời trong lòng dâng lên một loại tâm tình vui mừng như điên, nhưng vẫn không có hạ quyết định.
Bất kể nói như thế nào, huyết mạch chảy trong thân thể hắn cũng là của Tinh Võ thế gia, một nét bút không thể viết ra được hai chữ. Tạ Hiểu Yên dường như ngừng lại không nóng nảy, biểu hiện ra một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình. Mãi đến khi một đám người Liệt gia từ nơi Lăng Tiêu thất bại lê lết trở về. Và thời điểm chỉa mũi dùi vào Tạ Hiểu Yên, Liệt Dương rốt cục quyết tâm hạ quyết định, phải thanh trừ hết thảy đám trưởng lão vướng bận trong gia tộc này. Tạ Hiểu Yên là cái vảy ngược của hắn, bất kể là ai cũng không được chạm đến cái vảy này!
Kể cả phụ thân của hắn cũng không được!
Huống chi, Liệt Dương cũng cẩn thận quan sát tên hạ nhân kia, sau khi bị con rối thuật khống chế, gần như trên phương diện hành động không có gì đổi khác, chỉ có điều miệng không thể nói, ánh mắt có chút dại ra, nhưng nếu như điều khiển ra lệnh cho hắn đi làm công việc hằng ngày, hắn lại có thể làm lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, không mảy may giống như bị người khác khống chế chút nào!
Trong lòng Liệt Dương hết sức mừng rỡ, trong nhận định của Liệt Dương: trưởng lão của gia tộc nên là như thế này: ít nói, làm việc nhiều!
Các ngươi làm tay đấm là được rồi, ai khiến các ngươi lắm mồm khoa tay múa chân. Cả một đám lão già thực lực mạnh mẽ ra bên ngoài bị thiệt thòi, không có chiếm được tiện nghi, về nhà ngược lại chỉa mũi dùi vào một cô gái yếu ớt không có chút vũ lực nào... thực đúng là một đám lão già khốn kiếp vô sỉ không biết xấu hổ!
Cho nên, Liệt Dương quyết định mạo hiểm hành động!
Trong một buổi hội nghị nội bộ, đầu tiên là hắn bày tỏ thái độ, nói chính mình bị yêu nữ Tạ Hiểu Yên này bịt mắt lừa gạt, sau đó lại bưng trà mời chư vị trưởng lão tạ lỗi.
Liệt Tùy Phong, Liệt Tùy Vũ, Liệt Tùy Thiên ba trưởng lão thấy thế rất vui mừng, cảm thấy đứa nhỏ Liệt Dương lầm đường lạc lối này biết quay lại, biết mình sai để sửa, vì thế cả ba người đều rất vui mừng yên tâm uống cạn cốc nước trà kia.
Liệt Diễm lúc ấy trong lòng nhiều ít còn có chút bất mãn, thầm mắng đứa con trở nên lõi đời, bưng trà bồi tội, không ngờ lại quên cả cha của nó.
Ba ngày sau, khi Liệt gia ba đại trưởng lão cùng nhau phát tác, lại dẫn tới chín tiền bối cảnh giới Kiếm Tôn trong gia tộc xuất quan, cuối cùng chứng thực chuyện này là Liệt Dương gây ra. Lúc này Liệt Diễm mới phát lạnh toàn thân tay chân run rẩy, không thốt nên lời! Tại chỗ lão tỏ thái độ, muốn giết nghịch tử này!
Không thể không nói Tạ Hiểu Yên tâm tư kín đáo đến cực điểm, nàng tuy rằng không biết Liệt gia còn ẩn giấu nhiều cường giả như vậy, nhưng nàng hiểu rõ một điều: một khi chuyện này bộc phát ra đến, khẳng định sẽ ảnh hưởng thật lớn, nếu ngay lập tức khống chế ba trưởng lão không chừng còn có thể xảy ra biến cố gì khác chăng, không bằng làm như không biết gì cứ để ba trưởng lão này bảo trì trạng thái hôn mê bất tỉnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc đó khống chế ba trưởng lão này đột ngột bật dậy đả thương người, cũng có thể làm được câu xuất kỳ bất ý công kỳ vô bị!
Đồng thời, Tạ Hiểu Yên không thể không truyền lại phương pháp khống chế con rối cho Liệt Dương, bởi vì nàng không có một chút tinh thần lực nào, tuyệt nhiên không thể khống chế được ba trưởng lão cảnh giới Kiếm Tôn!
Đến ngay cả Liệt Dương, mặc dầu có thể miễn cưỡng khống chế ba trưởng lão thời gian chừng nửa canh giờ! Thế nhưng, sau khi khống chế xong còn phải chịu cơn đau đầu như muốn vỡ tung ra, phải tu dưỡng hơn mười ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại!
Tạ Hiểu Yên một chút cũng không sợ Liệt Dương phản bội đối phó lại nàng, bởi vì cho đến hiện giờ, nàng đã nắm chắc hoàn toàn Liệt Dương trong tay, gã này là người có chí lớn nhưng tài hèn sức mọn. Nàng biết rõ sức hấp dẫn của mình với gã đàn ông này! Đã bao nhiêu năm qua, nhiều lắm nàng chỉ cho phép Liệt Dương nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, lại khiến Liệt Dương si mê đến điên đảo thần hồn!
Huống chi, Tạ Hiểu Yên túc trí đa mưu là chỗ dựa lớn nhất của Liệt Dương hiện nay. Sau khi Liệt Dương thành công thượng vị, Liệt Diễm liền từ chức gia chủ, thoái ẩn đến phía sau núi bế quan tu luyện. Ở trong lòng ông chắc hẳn đã xem tên nghịch tử Liệt Dương này như kẻ đã chết. Hơn nữa không có người nào là đối thủ của ba trưởng lão con rối, cũng chỉ có thể để mặc cho hắn gây sức ép làm mưa làm gió.
Có lẽ trong lòng Liệt Diễm cũng chỉ còn lại có một an ủi: đó chính là hy vọng nữ nhân Tạ Hiểu Yên kia và Liệt Dương bất kể gây sức ép như thế nào, con chúng sinh ra cũng là họ Liệt...
Chỉ thế thôi không hơn không kém.
Tạ Hiểu Yên ngồi tại đó tay chống cằm suy nghĩ: nguyên vốn mình tin tưởng tràn đầy có thể bảo đảm Lăng Tiêu sẽ trúng chiêu, liều thuốc kia lưu lại phân lượng đủ sử dụng cho hai người, kèm theo Liệt Khuyết cũng biến thành con rối là tốt rồi. Tuy rằng đã rất lâu không gặp mặt Liệt Khuyết, tuy nhiên trước kia mỗi lần nhìn thấy hắn, đều có loại cảm giác sợ hãi.
Không biết vì sao, Tạ Hiểu Yên ngược lại thầm hận dược vật con rối quá ít, toàn bộ Liệt gia ở đây nếu có đủ dược vật cho uống thêm một số người thì tốt rồi! Tuy nhiên lúc này, nhớ tới lời nói của sứ giả Thánh Vực kia, tâm tình Tạ Hiểu Yên cũng an tâm phần nào.
Gã sứ giả có nói qua, mặc cho thực lực của Lăng Tiêu mạnh mẽ đến cỡ nào, đối với loại dược vật này cũng sẽ không có nửa điểm năng lực miễn dịch, cho dù hắn đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, muốn bức chất độc ra, cũng cần thời gian mấy tháng! Mà ở trong quá trình này, chỉ cần một đứa nhỏ tám chín tuổi cũng có thể một đao giết chết hắn!
Gã sứ giả Thánh Vực còn hứa hẹn: khi làm xong chuyện, sẽ vì một mình nàng mở ra một lần cánh cửa Thánh Vực! Thu nàng vào Thánh Vực, sau đó sẽ nghĩ biện pháp cởi bỏ cấm chế trong kinh mạch của nàng!
Đây... mới là mục đích cuối cùng của Tạ Hiểu Yên! Gã sứ giả Thánh Vực còn lưu lại một phần dấu ấn sinh mạng trên người Tạ Hiểu Yên, nếu Tạ Hiểu Yên tử vong, bên kia sẽ lập tức biết ngay.
Cánh cửa Thánh Vực có hai cách mở ra: một loại là khi thực lực của người luyện võ ở nhân giới đạt tới Kiếm Thánh, bộc phát ra cổ khí thế, sẽ dẫn phát cánh cửa Thánh Vực tự động mở ra!
Mà một loại khác là do tồn tại hùng mạnh bên trong Thánh Vực mở ra. Mỗi lần mở ra đều phải tiêu hao một lượng lớn tinh thạch, cho nên phương thức này từ xưa đến nay đều rất ít khi dùng đến.
Trên thực tế, lần đó ở phương Tây đại lục Lăng Tiêu trải qua cánh cửa Thánh Vực mở ra, đó là vì người mở ra! Chỉ có điều không ai lại nghĩ đến, mấy ngàn năm qua chưa từng mở ra vì người lần nào. Nhưng không ngờ chỉ một lần như vậy, còn bị Lăng Tiêu đánh cho cánh cửa Thánh Vực nát tan... làm mặt mũi của những kẻ nào đó bị vứt tận đâu đâu.
.......
Đối với chuyện này, Liệt Khuyết biết được từ miệng Liệt Diễm cũng rời đi bế quan ở hậu sơn. Đối với Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên, Liệt Khuyết sớm đã nản lòng thoái chí, thậm chí hắn hạ quyết định, đợi đến khi nào đột phá cảnh giới Kiếm Hoàng, đạt tới Kiếm Tôn liền rời khỏi Tinh Võ thế gia đi tới chỗ Lăng Tiêu tu luyện!
Không nghĩ tới Lăng Tiêu lại chủ động tìm tới cửa, Liệt Khuyết tâm tình kích động kể hết cho Lăng Tiêu nghe toàn bộ nỗi buồn khổ trong lòng mấy năm nay. Mãi mê tâm sự cho nên khi đám tôi tớ Liệt gia nhận được mệnh lệnh của Tạ Hiểu Yên tiến đến mời Lăng Tiêu, phát hiện công tử tuấn lãng kia đang nằm ngủ vùi trên tảng đá... ngáy khò khò!
Có mệnh lệnh của Tạ Hiểu Yên, cả đám thủ vệ tự nhiên không dám xem thường Lăng Tiêu. Nên biết rằng, hiện giờ Tạ Hiểu Yên chính là nữ nhân có quyền uy nhất ở Tinh Võ thế gia!
Sau khi Liệt Dương nắm quyền gia chủ, từng có mấy người trong tộc soi mói khiêu khích với của quyền uy Tạ Hiểu Yên, ỷ vào chính mình có quyền ăn nói trong phòng họp, không để Tạ Hiểu Yên vào mắt, kết quả thế nào? Hiện tại còn không phải đều bị giáng cấp đày xuống, so với đám nô bộc còn ít quyền hạn hơn!
Cho nên, thời điểm nguyên thần của Lăng Tiêu từ chỗ Liệt Khuyết quay về lại, đã là nửa canh giờ sau. Bản tôn và nguyên thần Lăng Tiêu tâm niệm tương thông, tự nhiên biết không có nguy hiểm, mới lưu lại ở chỗ Liệt Khuyết lâu như vậy.
Nhìn thấy Lăng Tiêu tỉnh lại, đám thị vệ thần sắc tươi cười mời Lăng Tiêu vào trong.
Lăng Tiêu cũng không chậm trễ, đứng dậy ngạo nghễ đi theo gã thủ vệ, và được bố trí vào một căn phòng tốt nhất trong Tinh Võ thế gia.
Phía trước sân đình là nhà thuỷ tạ, chim hót líu lo, nếu không biết còn tưởng rằng lạc vào vườn cây cảnh của hoàng gia, lâm viên của hoàng gia Lăng Tiêu cũng không phải là không có thưởng thức qua, cảm giác cũng như bình thường thôi!
Vị trí địa lý của Tinh Võ thế gia cực kỳ hẻo lánh, rất nhiều đồ vật này nọ sợ là đều phải từ ở ngoài ngàn dặm vận chuyển tới, bởi vậy có thể thấy số tài lực này kếch xù như thế nào.
Lăng Tiêu đi vào chỗ ở này, dáng vẻ biểu hiện vẫn rất bình tĩnh khiến gã thị vệ nhìn thấy càng tôn kính hơn lên, hắn nghĩ người trẻ tuổi này đúng là người rất có lai lịch.
Lăng Tiêu thuận miệng hỏi:
- Liệt Khuyết hắn... khi nào mới trở về?
Gã thị vệ lộ vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, thầm nghĩ: vị này tuy rằng là bằng hữu của thiếu công tử, nhưng lại được chủ mẫu tương lai phân phó xuống phải khoản đãi, tự nhiên là không thể đắc tội được.
- Chúng ta đã phái người đi thông cáo với thiếu công tử, chắc hẳn rất nhanh thiếu công tử sẽ quay về tới.
Gã thị vệ thật cẩn thận nói, nói xong, sau đó lại nói:
- Không biết xưng hô công tử như thế nào? Chủ mẫu của chúng ta phân phó, công tử có yêu cầu gì cứ nói. Một lát nữa còn đưa tới bốn thị nữ hầu hạ công tử...
Lúc nói lời này gã thị vệ không kìm nổi có chút hâm mộ nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. Bốn nữ nhân kia mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, tuy rằng là thân phận thị nữ, nhưng Tinh Võ thế gia đã hao phí rất nhiều tài lực đào tạo ra bốn thị nữ tài năng vẹn toàn này!
Nói cách khác, bất kể cầm kỳ thư họa, thi từ vũ nhạc, hay là biểu diễn võ thuật, thậm chí công phu trên giường, đều rất nổi bật! Là nữ nhân cực phẩm của Tinh Võ thế gia, hao phí rất nhiều tiền của bồi dưỡng ra để phục vụ một số sự việc đặc biệt!
Loại nữ nhân này, sở trường nhất là có thể làm cho quân vương từ đó về sau không lâm triều! Người trẻ tuổi này có thân phận đặc biệt gì? Không ngờ một lần lại đưa tới cho hắn bốn cô! Hơn nữa, cũng chỉ có bốn cô này thôi!
Lăng Tiêu lơ đễnh phất tay:
- Cái đó tùy các ngươi, ta chỉ muốn mau mau được gặp Liệt Khuyết.
Lăng Tiêu từ nơi Liệt Khuyết gần như đã biết rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra, mặc dù có vài chi tiết hắn vẫn chưa biết rõ ràng lắm. Tỷ như nói Tạ Hiểu Yên làm thế nào nắm giữ loại nghịch thiên gì đó, Lăng Tiêu thậm chí hoài nghi loại dược vật có thể khống chế cường giả cảnh giới Kiếm Tôn thành con rối này, khẳng định không phải đến từ nhân giới!
Nguyên vốn Lăng Tiêu định đến đây, trực tiếp giải mở kinh mạch cho Tạ Hiểu Yên, sau đó từ nay về sau kẻ nam người bắc, không lui tới nữa. Không nghĩ tới lại gặp chuyện này, trong lòng Lăng Tiêu thật rất hiếu kỳ, Tạ Hiểu Yên nắm trong tay loại độc dược nghịch thiên như thế, vậy mà còn nhiệt tình tiếp đãi mình, hiển nhiên không phải do thiện ý gì. Lăng Tiêu thật muốn nhìn thử xem rốt cục nàng còn muốn đối phó với mình như thế nào.
Thuở xưa lúc ở Tu Chân Giới, cũng có chuyện những người tu ma luyện chế con người thành con rối. Nhưng đó thuộc vào loại công kích tinh thần! Cũng không phải là độc dược!
Với tinh thần lực dồi dào của Lăng Tiêu hiện nay, mà muốn luyện chế người có thực lực kém thua mình một chút thành con rối, làm được như Liệt Tùy Phong bọn họ không ảnh hưởng gì tới năng lực công kích, cũng không phải là không làm được.
Nhưng luyện chế con rối cần phải tiêu hao thật lớn lực lượng tinh thần, hơn nữa chỉ có thể luyện hóa người so ra thực lực kém hơn mình, đối với Lăng Tiêu hiện nay mà nói hoàn toàn không cần thiết.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền vào một tràng tiếng gõ cửa, Lăng Tiêu thần niệm vừa động, thản nhiên nói:
- Vào đi.
Lăng Tiêu vừa dứt lời, từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào bốn nữ nhân, mùi hương thơm ngát theo làn gió tỏa lan khắp phòng.
Toàn thân bốn nữ nhân mặc kiểu dáng giống nhau, sa mỏng váy dài màu sắc bất đồng, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện. Mỗi người dáng vẻ quốc sắc thiên hương, trong mỗi nụ cười mỗi liếc mắt đưa mày đều hàm chứa vẻ e thẹn yêu kiều thu hút hồn phách người ta!
- Ra mắt công tử.
Bốn giọng nói cùng phát ra ngọt ngào, tuy rằng Lăng Tiêu nhìn quen mỹ nữ và đối với dục vọng nam nữ không có yêu cầu nhiều lắm, cũng không kìm được trong lòng nóng lên, sắc mặt có chút ửng đỏ, lòng thầm nghĩ: thật đúng là bốn nữ nhân yêu tinh!
Lăng Tiêu khẽ gật gật đầu, sau đó nói:
- Ta không sao, các ngươi có thể tùy ý.
Lăng Tiêu vốn tưởng rằng hắn nói như vậy, bốn cô gài sẽ ước gì rời đi, ai ngờ hắn đã nghĩ sai lầm rồi: bốn thiếu nữ tuyệt đẹp này sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu, trong mắt tất cả đều lóe sáng, cái loại ánh mắt này giống như người đói bụng đã lâu nhìn thấy bữa cơm thịnh soạn!
Mai, Lan, Trúc, Cúc bốn nàng đã sớm biết rõ số phận của chính mình rồi sẽ ra sao. Tuy rằng thoạt nhìn các nàng nếu so với công chúa ở thế gian còn cao quý hơn, nhưng trên thực tế, chỉ là công cụ chuyển tặng qua lại chẳng khác nào món đồ chơi để Tinh Võ thế gia sử dụng nối liền quan hệ với các gia tộc khác mà thôi!
Nguyên vốn vận mệnh của các nàng, nhất định sẽ trở thành thị thiếp của Liệt Dương, đối với số phận này, các nàng không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Dù sao từ thuở nhỏ các nàng đã bị tẩy não, trong đầu chỉ biết trung thành với Tinh Võ thế gia, khiến cho các nàng không còn ý tưởng của riêng mình!
Nhưng sự tồn tại của nữ nhân Tạ Hiểu Yên kia, khiến cho các nàng vốn cũng thông minh sắc sảo cảm giác được rằng: tương lai sau này cuộc sống của các nàng sẽ không còn được yên bình. Cho nên, khi các nàng nghe nói hôm nay cùng một lúc các nàng được đưa tới phục vụ một người, bốn nàng đều hoảng sợ đến ngây người!
Trên đời này, còn có người nào mà Tinh Võ thế gia cần phải lấy lòng như thế?
Khẳng định là một lão nhân thực lực rất mạnh... Vừa nghĩ tới loại kết quả này, bốn nàng đều có ý nghĩ muốn đi chết cho xong. Không ngờ trong khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Tiêu, tâm tình bốn cô gái thanh xuân này đều say mê điên đảo!
Giờ khắc này trong lòng các nàng cảm kích và ca ngợi Tạ Hiểu Yên, quả thực không lời nào có thể diễn tả được! Không ngờ phong thái của người trẻ tuổi anh tuấn này còn cao hơn không biết gấp mấy trăm lần so với Liệt Dương, kẻ cố tình tạo ra vẻ cao quý và tao nhã kia!
Nếu như từ nay về sau các nàng được sống bên cạnh nam nhân này, đó mãi mãi là điều mong ước của các nàng!
Hơn nữa, trong lòng bốn nàng không ngờ cùng sinh ra một ý niệm: nếu Tinh Võ thế gia muốn thông qua các nàng hãm hại công tử tuổi trẻ này, khẳng định các nàng dù có chết đi nữa cũng sẽ không đáp ứng!
Nhiều năm tẩy não như vậy, thật không bằng một cái liếc mắt.
Ma lực của ái tình quả thực là mạnh mẽ!
- Ra mắt công tử! Tiểu tỳ tên là Mai.
Một nàng khoảng mười tám mười chín tuổi, toàn thân mặc áo choàng váy dài lụa mỏng trắng toát, mái tóc đen ánh mượt mà, giọng nói dịu dàng, trên mặt mang theo nét e thẹn, khẽ cúi đầu, chớp chớp cặp mắt to xinh đẹp, còn trộm liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái.
- Tiểu tỳ tên là Lan, ra mắt công tử!
Thanh âm hơi có chút lạnh lẽo, thanh thúy nhưng không mất vẻ lễ phép, cũng như nhau là cô gái mười tám mười chín tuổi, trên người mặc váy dài màu thủy lam, vòng eo nhỏ nhắn bó chặt duyên dáng, phía dưới lộ ra hai bắp chân trắng như tuyết, da thịt cực kỳ trắng mịn, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, gương mặt hình trứng khiến cho nữ nhân này gần như hoàn mỹ! Búi tóc vấn cao thật cao quý, thanh nhã như tên gọi của nàng!
- Công tử có thể gọi tiểu tỳ là Trúc.
Một cô gái mặc váy dài xanh biếc khẽ cười nói, so với ba cô gái kia, tướng mạo của Trúc cũng không nổi trội hơn, nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng gần với tự nhiên, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác mới lạ, cảm giác giống như đang hòa mình trong thiên nhiên! Thật vô cùng thân thiết.
- Tiểu tỳ là Cúc, công tử tướng mạo thực anh tuấn!
Cuối cùng một cô gái cả người mặc váy dài vàng ánh, tính tình dường như vô cùng hoạt bát, lá gan cũng rất lớn, trực tiếp đánh giá Lăng Tiêu từ trên xuống dưới rồi lại phát ra một tiếng tán thưởng.
Lăng Tiêu nhìn bốn thị nữ tuyệt sắc này, có chút đau đầu. Bản thân mình tuy rằng không phải tới để báo thù rửa hận, nhưng cùng Liệt gia này, cũng thật sự chưa nói tới có quan hệ gì tốt đẹp. Đương nhiên, nếu Liệt Khuyết ngồi ở vị trí gia chủ... thì lại khác!
Nhất là về nữ nhân, hồng nhan bên người Lăng Tiêu đã đủ đông rồi, cho dù bốn thếu nữ Mai Lan Trúc Cúc này xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến đâu đi nữa, Lăng Tiêu cũng sẽ không có động tâm nhiều lắm. Thông qua dao động năng lượng từ trên người bốn nàng truyền tới, quả thật Lăng Tiêu có chút giật mình, không ngờ cả bốn nàng đều đã đạt tới cảnh giới Ma Kiếm Sư!
Không hổ là nhân tài của đại gia tộc bồi dưỡng ra tới!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: khi nào trong mấy ngàn đệ tử của kiếm phái Thục Sơn mình, người kém cỏi nhất, cũng có thể đạt tới thực lực Ma Kiếm Sư. Đến lúc đó khắp thế gian, sẽ không có bất cứ thế lực nào có thể nảy sinh uy hiếp với kiếm phái Thục Sơn!
Kiếm phái Thục Sơn cũng sẽ hoàn toàn mọc rễ nẩy mầm ở khắp đại lục.
- Ừ! Các ngươi nên làm cái gì, thì làm cái đó đi thôi.
Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu, nhìn thấy ánh mắt của bốn nàng buồn bã, trên mặt hắn vẫn thờ ơ, các nàng không như Nha Nha! Cũng không cần ký thác toàn bộ kỳ vọng của mình trên người! Nếu là Liệt Khuyết nắm gia chủ, chính mình thật ra có thể nói Liệt Khuyết cho các nàng được tự do. Tin rằng với năng lực của các nàng tiến vào thế gian muốn sống một cuộc sống phú quý cũng dễ như trở bàn tay.
Nàng Cúc tính tình vui tươi cởi mở, thậm chí có phần sinh động muốn nói điều gì đó, lại bị nàng Mai nhẹ kéo ống tay áo, bốn nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Nàng Cúc khẽ cắn môi, nói:
- Tỷ tỷ! Vì sao không cho ta nói? Ta muốn hỏi hắn, có phải thấy chúng ta chướng mắt hay không? Hừ! Tỷ muội chúng ta so với công chúa ở giới thế tục cũng không biết cao quý nhiều ít, ngay cả gia chủ không phải cũng thèm nhỏ dãi từ lâu! Hắn lại dứt khoát cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Cái này sao chịu được chứ?
- Được rồi! Ngươi hãy bớt tranh cãi đi! Người này... cũng không giống với gia chủ, chúng ta hay là nên làm cái gì làm cái đó là được rồi.
Cô gái tên Mai, thản nhiên nói một câu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua nàng Cúc lộ vẻ không phục, thản nhiên nói:
- Nên nhớ thân phận của mình, chúng ta chỉ là thị nữ.
Lăng Tiêu ở trong phòng, nghe bốn nàng nói chuyện với nhau, hắn khẽ lắc đầu, bản thân mình đến thế giới này mà nói, cũng chỉ là một người khách qua đường! Sau trăm tuổi, mặt hồng da phấn cũng biến thành bộ xương khô, mình cần gì phải chiếu cố quá nhiều cô gái như vậy.
Lập tức Lăng Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh tới buổi chiều, Lăng Tiêu và Liệt Khuyết liền gặp mặt, trong lòng hai người hiểu rõ nên không có khơi dòng câu chuyện, lại đồng thời đều nổi lên lòng cảnh giác đối với thủ đoạn của Tạ Hiểu Yên!
Bởi vì Tạ Hiểu Yên sử dụng chính là cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất... cũng là hữu hiệu nhất!
Đó chính là trực tiếp bày tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi Lăng Tiêu, dùng danh nghĩa là không ngờ gặp lại cố nhân, quá khứ có nhiều hiểu lầm nhau, hôm nay thông qua tiệc rươu này cởi bỏ tất cả mọi hiểu lầm!
Nếu Tạ Hiểu Yên sử dụng cách khác, Lăng Tiêu cũng sẽ không nghĩ nhiều thế này, không ngờ Tạ Hiểu Yên trực tiếp gặp mặt mình và hào phóng như vậy, ngược lại ra ngoài ý liệu của Lăng Tiêu.
Nữ nhân này... quả nhiên tới nơi đâu cũng có thể bộc lộ hết tài năng của mình!
Cho dù song phương có quan hệ đối địch, cho dù Tạ Hiểu Yên nghĩ trăm phương ngàn kế muốn hại chết Lăng Tiêu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn không kìm được tán thưởng một câu: thật cao minh!
Khi Tạ Hiểu Yên nghĩ đến Liệt Dương buổi chiều nay nổi giận đùng đùng tìm đến mình, chất vấn vì sao lại đưa bốn thị nữ Mai Lan Trúc Cúc tới phục vụ Lăng Tiêu, trong lòng nàng không kìm nổi cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông này, luôn mồm nói cả đời chỉ yêu mình một người tuyệt không hai lòng! Như thế nào mới đó đã thay lòng đổi dạ rồi? Quang minh chính đại muốn nạp thiếp, chẳng lẽ còn xem như trung thành một lòng với mình sao?
Nam nhân... quả nhiên không có một người nào tốt cả!
Nghe nói Lăng Tiêu ở trong thành Thục Sơn, thê thiếp hợp thành đàn. Nam nhân như vậy, coi như dùng bốn cô gái kia để mê hoặc chắc chắn phải trúng chiêu! Nam nhân háo sắc... chính là tối kỵ!
Tạ Hiểu Yên tuy rằng trong lòng khinh thường Liệt Dương, bởi vì nàng biết rằng Liệt Dương sớm muộn gì cũng chỉ là khách qua đường để nàng nhắm tới mục tiêu số phận của mình! Nhưng trên mặt nàng vẫn dịu dàng như trước nói với Liệt Dương: Lăng Tiêu sẽ không có cơ hội làm gì với bốn thị nữ, đến lúc đó, Mai Lan Trúc Cúc vẫn thuộc về gia chủ hắn. Bởi vì tối nay sẽ giải quyết xong chuyện này!
Liệt Dương tuy rằng ghen tị trong lòng, nhưng biết rằng sự tồn tại của Lăng Tiêu đối với hắn, đối với Tạ Hiểu Yên, đều là một cái khoảng cách không thể nào vượt qua được! Chỉ có diệt trừ Lăng Tiêu, trong lòng mới có thể yên ổn!
Liệt Dương cười lạnh:
- Liệt Khuyết còn làm như người khác không biết hắn có quan hệ với Lăng Tiêu, thật đúng là buồn cười!
Tạ Hiểu Yên cười cười không nói. Trên thực tế, mối quan hệ giữa Liệt Khuyết và Lăng Tiêu nàng đã biết từ lâu! Liệt Dương sao biết được cái gì chứ?
.......
- Lăng Tiêu... Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tạ Hiểu Yên mặc bộ váy dài màu trắng, sóng mắt thu thủy nhìn Lăng Tiêu, Liệt Dương ngồi một bên tuy rằng biết Tạ Hiểu Yên đang diễn trò, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thật không thoải mái chút nào.
- Quá khứ đã xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm, trong đó Tiểu Yên sai lầm rất nhiều. Vốn tưởng rằng suốt cuộc đời này không có cơ hội gặp lại, không ngờ lại có thể gặp nhau ở nơi này.
Tạ Hiểu Yên lấy lại bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười nói:
- Thật đúng là con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ, lòng Tiểu Yên rất vui mừng, nhờ chén rượu này ân oán giữa ta và huynh xóa bỏ đi.
Liệt Khuyết không thể tưởng được, Tạ Hiểu Yên vừa vào tiệc liền đi thẳng vào chủ đề, nhìn như nôn nóng khó dằn nổi. Nhưng nếu không phải trước đó hắn hiểu rất rõ chỗ đáng sợ của nữ nhân này, có lẽ đúng là đã bị nàng lừa gạt rồi!
Bởi vì tư thái và giọng điệu của nàng biểu lộ một bộ dáng chịu nhận lỗi. Một mỹ nữ yểu điệu dịu dàng nói với một nam nhân như thế, sao có thể không để cho nàng mặt mũi được?
Dù sao, Liệt Khuyết thầm nghĩ trong lòng: nếu là chính mình, cho dù biết rõ trong chén rượu có độc, cũng bất chấp uống cạn! Nam nhân há có thể hèn nhát? Nghĩ vậy, Liệt Khuyết có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, thiếu chút nữa không kìm được nói thẳng ra tâm địa ác độc của Tạ Hiểu Yên. Tuy nhiên nghĩ lại chẳng phải là Lăng Tiêu càng biết rõ nữ nhân này so với chính mình sao, huống chi Lăng Tiêu đã biết chuyện xảy ra ở Liệt gia, đây chính là tiên cơ mà Tạ Hiểu Yên không thể nghĩ đến!
Nghĩ đến huynh trưởng của mình lại thần thông quảng đại như thế, khẳng định yêu nữ này không phải là đối thủ.
Quả nhiên, Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó nói:
- Đúng vậy! Thời gian trôi qua đã nhiều năm, hoàn cảnh thay đổi, ân oán ngày xưa đã sớm tan thành mây khói. Người quân tử không nói lời giả dối: Kỳ thật Lăng Tiêu đến đây lần này, một là muốn gặp mặt Liệt Khuyết, hai là với mục đích muốn hóa giải một chuyện với Tạ tiểu thư: ngày đó Lăng Tiêu đã từng đáp ứng ba năm sau sẽ cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho tiểu thư, nhưng vẫn không có tìm gặp được Tạ tiểu thư. Gần đây mới biết tiểu thư ở Tinh Võ thế gia, cho nên trước khi uống vào chén rượu này cho phép Lăng Tiêu cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho tiểu thư trước đi!
Lăng Tiêu nói xong lời này, mọi người ở đây đều có chút ngẩn người, không thể tưởng Lăng Tiêu không mảy may che dấu chút nào, liền nói ra mối ân oán lớn nhất giữa mình và Tạ Hiểu Yên!
Tạ Hiểu Yên cũng sửng sốt đứng lặng ở nơi đó, một hồi lâu sau, mới xấu hổ cười cười, trong đôi mắt lóe ra một tia hào quang phức tạp như đang che dấu điều gì, trong lòng nàng thầm nghĩ: "Chết tiệt!... hắn... hắn là thật sự đến cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho ta?" Tạ Hiểu Yên biết rõ với tư chất của nàng, nếu hiện tại cởi bỏ cấm chế kinh mạch, bằng vào thực lực hùng mạnh của Tinh Võ thế gia, muốn trong vòng trăm năm đạt tới cảnh giới của võ giả bậc cao khẳng định là không khó! Đến khi đó, chính mình sẽ tiến vào Thánh Vực chẳng phải là rất tốt sao? Dù sao đến ngay cả sứ giả Thánh Vực kia, cũng không dám cam đoan có thể dễ dàng cởi bỏ cấm chế kinh mạch. Bởi vì hắn từng nói qua với nàng: cấm chế kinh mạch, cho dù ở bên trong Thánh Vực cũng coi như là một công pháp bí mật!
Mà Lăng Tiêu thì đang thử nghiệm Tạ Hiểu Yên lần cuối cùng, cũng là cho Tạ Hiểu Yên một cơ hội cuối cùng!
Nếu sau khi cởi bỏ cấm chế kinh mạch, Tạ Hiểu Yên vứt bỏ ý nghĩ hạ độc Lăng Tiêu, như vậy Lăng Tiêu cũng sẽ lặng lẽ rời khỏi Liệt gia, sau này sẽ không quản bất cứ chuyện gì, không can thiệp bất cứ chuyện gì liên quan tới nữ nhân này nữa!
Cùng lắm thì mang theo Liệt Khuyết đi là được. Từ nay về sau kẻ trời nam người đất bắc, cứ để mặc nàng thôi. Dù sao lúc trước Lăng Tiêu chỉ là một kẻ vô dụng, người ta có từ bỏ hôn ước cũng không phải hoàn toàn là vô lễ.
Mặc dù thủ đoạn ngày đó không được quang minh chính đại, tuy nhiên đối mặt với quý tộc như Lăng gia, Tạ Hiểu Yên là con gái một thương nhân, dưới tình huống không chiếm được nửa phần ủng hộ trong nhà mình, thì có thể lựa chọn cách nào khác nữa chứ?
Trong phòng chỉ có bốn người, Liệt Dương, Liệt Khuyết, Tạ Hiểu Yên và Lăng Tiêu, trên bàn đầy cao lương mỹ vị chưa người nào động đũa.
Không khí lại bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hẳn lên, Tạ Hiểu Yên khẽ cắn hàm răng, do dự một chút, chậm rãi gật đầu, sau đó nói:
- Như vậy... được rồi!
- Vậy Tạ tiểu thư đưa cổ tay cho ta.
Lăng Tiêu khẽ cười nói.
- Hay là... gọi ta là Tiểu Yên đi.
Không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt Tạ Hiểu Yên dường như bao phủ một tầng hơi nước... bên kia Liệt Dương ngồi ngay ngắn vững như núi, nhưng trên mặt càng ngày càng sa sầm xuống.
Lăng Tiêu đặt ba ngón tay lên mạch tay Tạ Hiểu Yên, chậm rãi rót vào một luồng lực lượng chân nguyên tinh thuần, cấm chế trong cơ thể Tạ Hiểu Yên, liền giống như băng tuyết dưới ánh nắng mặt trời nhanh chóng tan rã.
Không đến thời gian uống một chén trà, Tạ Hiểu Yên đứng lên sắc mặt vui mừng, một nguồn lực lượng đã lâu không thấy lại tràn đầy, lại lần nữa khôi phục trong thân thể của nàng, cái loại cảm giác này quả thực rất dễ chịu!
Tuy rằng sức mạnh này so với loại lực lượng hiện tại Tạ Hiểu Yên đang nắm trong tay, hoàn toàn không thể đồng nhất như nhau, nhưng cho dù là thực lực Kiếm Sư... chung quy cũng là thuộc về chính nàng!
Tạ Hiểu Yên có niềm tin trong vòng mười năm, chính mình nhất định sẽ phóng vọt tới cảnh giới Ma Kiếm Sư!
Trong vòng ba mươi năm, chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới Kiếm Tông!
Trong vòng bảy mươi năm, tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng!
Trong vòng trăm năm, liền bước vào cảnh giới chí cao Kiếm Tôn!
Việc này... đối với Tạ Hiểu Yên mà nói, cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ vậy, Tạ Hiểu Yên mỉm cười duyên dáng, vẻ mặt cảm kích bưng chén rượu lên, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Lăng huynh! Cái gọi là một nụ cười xóa tan ân cừu! Chúng ta hãy uống chén rượu xoá tan ân cừu đi! Từ nay về sau, Tiểu Yên và Lăng huynh không còn ân oán nữa!
Tạ Hiểu Yên nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt trong sáng, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở, làm như không biết chén rượu trong tay Lăng Tiêu kia có vấn đề. Liệt Dương kích động đến muốn quẳng chén rượu rời khỏi chỗ này!
Thường ngày Tạ Hiểu Yên đối với hắn cũng không có quá dịu dàng như vậy!
Tạ Hiểu Yên rõ ràng nhìn thấy trong mắt Lăng Tiêu thoáng hiện lên như một vẻ thất vọng! Tại trong khoảnh khắc này, nàng gần như muốn ngăn Lăng Tiêu lại không để hắn uống chén rượu kia!
Nhưng những năm gần đây, hận ý của Tạ Hiểu Yên với Lăng Tiêu đã chống đỡ nàng đi cho tới hôm nay! Lăng Tiêu giải cấm chế kinh mạch trong cơ thể nàng. Trên thực tế, cũng đã giảm bớt phần nào hận ý của nàng đối với Lăng Tiêu!
Nhưng đồng thời dã tâm thật lớn nảy sinh trong lòng Tạ Hiểu Yên kia cũng không ngăn chặn được! Thánh Vực... ta nhất định phải đi Thánh Vực! Diệt trừ Lăng Tiêu, ta liền có tư cách tiến vào Thánh Vực! Tiến vào Thánh Vực... Ta... Tạ Hiểu Yên... mới có thể theo đuổi trường sinh!
Cho nên, Tạ Hiểu Yên cố nén nhịn xuống mối kích động muốn ngăn cản Lăng Tiêu uống chén rượu. Đến khi nàng thấy tận mắt Lăng Tiêu bưng chén rượu lên, thật như thời gian vô tận. Khi yết hầu hắn nhích động lên xuống, dường như nàng thấy một vẻ thất vọng thoáng hiện trong mắt Lăng Tiêu. Nhưng Tạ Hiểu Yên vẫn như cũ không kìm được nỗi mừng rỡ, gần như bật cười ra một tiếng yêu kiều.
Bất kẻ thế nào hắn đã uống vào!
Cái danh từ Lăng Tiêu từ nay về sau sẽ vĩnh viễn biến mất ở trên đời này!
Trong nháy mắt lòng Tạ Hiểu Yên vui mừng hớn hở gần như làm mờ nhạt lý trí của nàng. Trong chén rượu nàng đưa cho Lăng Tiêu nàng đã bỏ vào gấp đôi liều lượng thuốc! Nói cách khác, tất cả tiền đặt cược nàng đã đặt trên chén rượu này!
Về phần Liệt Khuyết... là một người không trọng yếu, như vậy cho hắn ăn thuốc con rối chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao?
Lăng Tiêu uống cạn chén rượu, bùi ngùi thở dài, sau đó nói:
- Tạ tiểu thư! Lăng Tiêu đến đây, mục đích đều đã đạt được, cũng nên cáo từ rời đi.
- A! Không... không nên.
Tạ Hiểu Yên từ trong tâm trạng mừng rỡ chợt bừng tỉnh lại, biết rõ ba ngày sau mới thực sự là thời điểm đắc ý nhất. Cho nên, nàng cố dằn cơn khoái trá, dịu dàng nói:
- Nếu mâu thuẫn giữa chúng ta đã cởi bỏ, vậy thì từ nay về sau chính là bằng hữu. Lăng huynh không ở lại nơi này vài ngày, ngược lại có vẻ một nửa chủ nhân ta tỏ ra không hiếu khách. Liệt Dương đại ca! Huynh nói có đúng không?
Giờ phút này trong lòng Liệt Dương cũng là mừng rỡ vạn phần, không thể tưởng được, người mà toàn bộ Liệt gia đều không có cách nào đối phó, không ngờ bị một mình Tạ Hiểu Yên thu phục. Hắn càng ngày càng bội phục chính mình, đám trưởng lão kia, ngoại trừ có được vũ lực còn có cái gì? Luận đầu óc, bọn họ kém Tiểu Yên gấp ngàn vạn lần!
- Đúng rồi! Lăng huynh đệ nhất định phải lại đây vài ngày!
Liệt Dương nghe Tạ Hiểu Yên chính miệng thừa nhận, nàng là một nửa chủ nhân, nửa kia không phải chính mình thì còn ai nữa? Trong lòng hắn càng hớn hở!
Kế tiếp, bầu không khí trong bữa tiệc giữa bốn người càng thêm nồng nhiệt, trong lúc còn định gọi Mai Lan Trúc Cúc vào đàn hát một phen. Trái ngược với bộ dáng ăn uống rất vui vẻ cởi mở của Lăng Tiêu, chỉ có Liệt Khuyết cả đêm buồn bực không vui.
Khó khăn đợi cho yến hội chấm dứt, Lăng Tiêu vừa về đến phòng, Liệt Khuyết theo sau liền cùng tiến vào. Sau khi thô bạo đuổi Mai Lan Trúc Cúc ra ngoài, đôi mắt Liệt Khuyết như nhuộm đỏ hỏi Lăng Tiêu:
- Đại ca! Huynh... huynh không muốn sống nữa sao? Cái loại độc dược này... khó giải lắm!
Chứng kiến Liệt Khuyết không tiếc bại lộ bản thân, cũng muốn đứng về phía mình, trong lòng Lăng Tiêu có chút ấm áp, nhẹ giọng nói:
- Chén rượu kia ta đã sớm đổi đi rồi! Ba ngày sau chờ xem diễn tuồng đi! Huynh đệ! Ta giúp ngươi nắm quyền gia chủ Liệt gia, ngươi phải cầu tiến phát triển! Ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm như đại ca ngươi.
Liệt Khuyết đứng sửng tại chỗ, thần tình không thể tin nổi ngẩn người nơi đó. Trong đầu chỉ có một ý niệm: cả đêm hắn đều nhìn chằm chằm vào chén rượu đó, đại ca làm thế nào đổi được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.