Trở về? Trở về đâu?
Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lăng Tiêu:
- Ta không phải là gì của anh, anh không có lý do gì để đối xử tốt với ta như vậy
Câu này lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Kiếm Hoàng liền hối hận không ngừng. tâm nói ta đây là làm sao vậy? Lời nói ám muội như vậy mà cũng có thể nói ra là sao
Lăng Tiêu hơi nao nao, lập tức cười nói:
Nhiều năm như vậy trôi qua, sao vẫn như trẻ con thế? Còn nhớ năm đó cô ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm, quả thật là uy phong...
- ừ?
Hoàng Phủ Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú. nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, lặp lại nói:
- Quán rượu của Kẻ mạo hiểm? Sao có thể? Khi ta ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm tại thị trấn Ô Thản lại không hể có ấn tượng gì về anh nhỉ... không hề thấy anh là sao? Sao anh lại gặp ta ở đó à?
Lăng Tiêu không khỏi đứng thẳng dậy, vỗ trán, thầm nhủ, cô đương nhiên không thể nhận ra ta được. Ta đã dịch dung cải trang, tuy nhiên kể lại bây giờ thì dài quá. hon nữa còn có thể liên lụy tới quá khứ của Diệp tử. Lăng Tiêu cười nói:
- Ta lúc đó rất bình thường, ha ha... nhưng đúng là đã được kiến thức uy lực của Hoàng Phủ Đại tiểu thư. Cô vừa xuất hiện ở quán rượu, toàn bộ đám kẻ mạo hiểm không sợ trời không sợ đất trong quán rượu đều im thin thít, ngẫm lại cảm thấy khá thú vị.
Hoàng Phủ Nguyệt cau mày, cô gắng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845251/chuong-347.html