Chiết gia bị diệt, trong các môn phái thế gia ẩn thế lại một lần nữa gây chấn động!
Vô số người kinh hô: Lăng Tiêu đã trở lại!
Lăng Tiêu lại một lần nữa lấy tư thế kinh diễm thể hiện thái độ của mình, về việc suy đoán thực lực của hắn thì trở thành đề tài được nhiều người trong vô số thế gia ẩn thế đàm luận nhất!
Bởi vì sự quật khởi của Lăng Tiêu giống như một thớt ngựa ô, ngang trời xuất thế, khiến các môn phái thế gia ẩn thế nhiều năm lại bắt đầu rục rịch!
Loại tình huống này xưa nay vốn ít có. Hơn ba trăm năm trước, thời điểm Vân Chi Lan xuất hiện, rất nhiều môn phái cũng đều xuất hiện trên thế tục. Chỉ có điều Vân Chi Lan khi đó chỉ một người một kiếm, hơn nữa lại là hành tung bất định! Chỉ xuất hiện mười năm, sau đó liền biến mất không tung tích.
Nhưng Lăng Tiêu lại khác, chẳng những thực lực hùng mạnh, một thân bản lĩnh thần kỳ vô cùng lại cực kỳ thần bí, hơn nữa lại lập phái một cách quang minh chính đại! Điều này có nghĩa là trong tương lai, về việc phân phối các loại tài nguyên thì các môn phái thế gia sẽ có thêm một đối thủ khiến người ta phải sợ hãi!
Lăng Tiêu không đi xem Gaia và Đường Minh xử trí Ngô Lương ra sao, hắn tin rằng bọn họ sẽ không bỏ qua cho Ngô Lương! Thù hận này đã tích ứ trong lòng họ mấy năm, hôm nay cũng tới lúc khiến bọn họ bộc phát ra.
Dùng đầu Ngô Lương tế bái đại ca Vương Siêu là điều tốt nhất khiến Vương Siêu được an ủi.
Sau khi nghỉ ngơi, Tô Tuyết tìm được Lăng Tiêu. Đại Tế Ti vốn cao cao tại thượng hiện giờ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình thường, trên người không còn lại một chút sát khí nào. Đôi mắt xinh đẹp thấp thoáng sự cảm kích, nhìn Lăng Tiêu:
- Từ nay về sau, ta sẽ an tâm dạy dỗ các đệ tử của môn phái, Lăng Tiêu, hai chữ cảm ơn kia ta sẽ không nói đâu.
Lăng Tiêu cười nhẹ nói:
- Tô di khách khí quá. Về tình về lý con đều sẽ giúp người báo thù rửa hận, Tô di nhanh nâng cao thực lực đi, trong tương lai còn phải gặp lại tại Thánh Vực!
Tô Tuyết nao nao, nói:
- Cậu… cậu muốn đi vào Thánh Vực?
Ngay sau đó, trên mặt lộ ra thần sắc khó thể tin:
- Lăng Tiêu, cậu hiện giờ không phải cấp Thánh, nếu không thì đánh chết Chiết Vô Song cũng không cần thời gian lâu như vậy…
- Ha ha, dì hiều lầm rồi, nếu con không muốn đi Thánh Vực thì vĩnh viễn cũng không cần phải đi!
Vẻ mặt Lăng Tiêu tự tin nói. Chính xác, lấy phương thức tu luyện của Lăng Tiêu căn bản là sẽ không sinh ra năng lượng dao động của cấp Thánh, bởi vì người tu chân càng tới hậu kỳ càng cố ý thu liếm dao động của chân nguyên. Cho nên nếu Lăng Tiêu nguyện ý, như vậy hắn có thể chờ một mạch tại thế tục giới mà vẫn tu luyện tới Đại Thừa Kỳ! Đến lúc trực tiếp phi thăng rồi thì sợ là cũng không tiến vào cái Thánh Vực kia!
Tuy vậy Lăng Tiêu đúng là quá mức tò mò đối với Thánh Vực. Bên trong Thánh Vực là cảnh tượng gì, có thể giống Tu Chân Giới năm đó hay không, người bên trong đều tu luyện thuật trường sinh, hay Thánh Vực là một không gian mờ ảo, độc lập được khai mở ra, người bên trong đều tồn tại ở dạng linh hồn. Lăng Tiêu đúng là rất tò mò đối với nơi đó, cho nên quả thực là hắn muốn đợi tới khi đột phá tới Nguyên Anh kỳ, tiến vào Xuất Khiếu kỳ, là lúc thực lực bản thân tiếp cận với Kiếm Thần, thì sẽ vào Thánh Vực kia đi dạo.
Lại nói, còn một việc chính là ngoài Diệp tử, mọi người bên cạnh Lăng Tiêu đều tu luyện kiếm kỹ là chính, tất yếu cần phải trải qua quá trình Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, Kiếm Thánh.
Nói cách khác, Lăng Tiêu có thể không tiến vào Thánh Vực, nhưng người thân bên cạnh nếu thực lực cao thì khẳng định phải đi vào Thánh Vực. Nếu lúc ấy không có mình bên cạnh thì sao, ai mà biết Thánh Vực là cái dạng gì? Lăng Tiêu hiện tại lại càng tin tưởng: nơi nào có người, nơi đó có chiến tranh!
Nhất là loại địa phương như Thánh Vực, chỉ sợ sự tranh đoạt tài nguyên càng thêm kịch liệt! Nếu mình tiến vào Thánh Vực mới có thể tạo một cơ sở tốt cho người nhà, như vậy, cho dù tương lai Lăng Tiêu có phi thăng lên Tiên giới cũng hoàn toàn có thể yên tâm!
Tô Tuyết tuy rằng không biết sao Lăng Tiêu lại tự tin lớn như vậy, tuy nhiên bà đã sớm ý thức được rằng, người con rể này khác với người luyện võ khác, có những thần thông khiến người xem phải hoa mắt say mê.
Y thuật thần kỳ, chiếc đỉnh lớn trăm mét vuông, dùng gần ngàn thanh bảo kiếm tạo thành sát nhân kiếm trận, trận pháp thần kỳ có thể vây chết Kiếm Tôn, còn có thanh bảo kiếm chỉ bằng ngón tay lại có thể lớn vọt lên thành trăm mét… tất cả tất cả đều nói lên rằng, Lăng Tiêu không giống người thường.
Cho nên, những lời này nếu từ miệng những người khác nói ra chỉ sợ Tô Tuyết sẽ cười đến rụng răng, nhưng từ miệng Lăng Tiêu thì bà lại tin không chút nghi ngờ. Tô Tuyết cũng đủ thông minh cho nên lập tức phản ứng:
- Lăng Tiêu, cậu nói, chúng ta… đều có thể có cơ hội tiến vào Thánh Vực sao? Việc này, không dễ chút nào!
Mặc dù thực lực Tô Tuyết đã rất mạnh, Kiếm Hoàng bậc năm. Đối với bà thì tiến vào cảnh giới Kiếm Tôn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng đột phá Kiếm Tôn để bước vào cấp Thánh thì Tô Tuyết cũng từng nghĩ tới, nhưng chẳng có gì để tin tưởng cả. Dù sao từ xưa đến nay, người đột phá Kiếm Tôn tiến vào cấp Thánh đều cực kỳ hữu hạn! Ngay đến cả Kiếm Tôn cũng không có bao nhiêu người có thể đạt được.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Con tin tưởng chắc chắn có cơ hội!
Đã được chứng kiến vô số thủ đoạn thần kỳ của Lăng Tiêu, Tô Tuyết hoàn toàn có thể tin tưởng những lời này.
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng bỗng cửa tiến vào, thấy Tô Tuyết thì mỉm cười gật gật đầu, nàng và Tô Tuyết xưng hô là tỷ muội, nhưng bối phận Lăng Tiêu so với Tô Tuyết thấp hơn một bậc, cuối cùng thì cũng phải gọi khác đi.
Thượng Quan Vũ Đồng chăm chú nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Thu được một bức thư từ Hải vực Tống gia, viết cho cậu.
Nói xong đưa cho Lăng Tiêu một phong thư chưa mở.
Lăng Tiêu xé mở bức thư trước mặt mọi người, mở ra nhìn vài lần, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái. Tô Tuyết và Thượng Quan Vũ Đồng bên cạnh rất tò mò, nhưng không hỏi nhiều. Lăng Tiêu đưa thư cho hai người, hai người sau khi xem xong cũng lộ vẻ mặt kỳ quái. Tô Tuyết lắc đầu thở dài nói:
- Trời muốn diệt Chiết gia, ai cũng không thể ngăn cản!
Hóa ra, Chiết gia phái những thiếu niên có thiên phú tốt ra hải ngoại, một thuyền lớn đầy người lại gặp phải gió bão trên biển, thuyền hủy người mất, vừa lúc nơi đó cách hải đảo của Tống gia rất gần. Có mấy người may mắn còn sống được cứu lên, vừa hỏi mới biết là người trong Chiết gia, mà chuyện Lăng gia khai chiến với Chiết gia thì mấy thế gia ẩn thế và quốc gia gần đó sao có thể không rõ ràng những chuyện này, lại đừng nói đến Tống gia vẫn chú ý chặt chẽ tới Thục Sơn kiếm phái.
Cho nên vài tên đệ tử Chiết gia may mắn còn sống đều bị ném một cách thảm thương về lại biển rộng, tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt. Loại chuyện này đối với các thế gia ẩn thế mà nói chỉ là chuyện ăn cơm bữa mà thôi. Lòng tốt nhiều khi sẽ bị người lợi dụng. Đối với hầu hết các thế gia môn phái mà nói, chỉ có lợi ích, không có gì khác.
Đối với kết quả này đám người Lăng Tiêu thổn thức không ngừng, nhưng cũng không thông cảm gì cả. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Mấy ngày sau đó chính là ngày Lăng Tiêu bắt đầu lộ diện ở Thục Sơn kiếm phái, tự mình truyền thụ cho một đám đệ tử. Trong số mười người này bao gồm cả người được cho là Đại sư huynh của Thục Sơn kiếm phái, Phương Viên! Mà chín người khác, sáu nam ba nữ, tất cả đều xuất thân từ gia đình bần hàn, thiên phú cực tốt, nếu không có Thập Tam gia và Thập Tứ gia có tuệ nhãn cao phát hiện ra chỉ sợ cả đời đều bị mai một trong gia đình nghèo khổ, không có lối thoát!
Bởi vậy, mười đứa nhỏ này tuy rằng tuổi không lớn nhưng cực kỳ biết điều, so với những đứa trẻ quý tộc cùng tuổi thì chúng quả thực là thành thục hơn nhiều.
Trừ Phương Viên ra, chín đứa nhỏ khác đều đạt tới thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc sáu, đây là thành quả của gần ba năm, thậm chí đến Lăng Thiên Khiếu cũng chỉ có thể tán thưởng những đứa nhỏ này. Nếu không có đan dược của Lăng Tiêu và Băng Tinh Thiên Tằm của Băng Hải bí tộc, chỉ sợ đến bây giờ Lăng Thiên Khiếu cũng không đạt được thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc sáu.
Sau khi chính thức bái sư, mười đệ tử trước tiên được giữ tên đại biểu thân phận của họ.
Trên đại lục Thương Lan, Thục Sơn kiếm phái lấy thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang là tên đệm. Đệ tử đời thứ nhất lấy Thiên làm tên đệm, trong đó Đại sư huynh Phương Viên tên tự là Thiên Viên, còn lại chín cái tên, sáu nam phân biệt là Thiên Phong, Thiên Vũ, Thiên Lôi, Thiên Trí, Thiên Minh, Thiên Hỏa; ba nữ là Thiên Lam, Thiên Tuệ và Thiên Tuyết.
Một tháng sau, Thục Sơn kiếm phái chính thức thành lập, vô số môn phái thế gia cùng đến chúc mừng.
Lăng Tiêu ngồi trên chỗ cao nhất, là vị trí của Tông chủ. Hắn ngồi trên nhìn quảng trường to lớn, người đông nghìn nghịt, không kìm nổi cảm xúc mênh mông. Giờ khắc này cuối cùng hắn đã hiểu, năm đó tại Tu Chân giới, cứ năm năm một lần đại hội tông môn của Thục Sơn kiếm phái tại sao sư tôn lại hưng phấn như vậy.
Đúng vậy, nếu có thể đứng trên đài cao này.
Tô Tuyết, Ý Phong, Thượng Quan Vũ Đồng, Thập Tam gia, Thập tứ gia, Tần Cách các trưởng lão cũng đều mặt đỏ bừng, vinh quang này cho dù thực lực mình có mạnh hơn, cũng không thể nhận được!
Lăng Tiêu nhìn mười khai sơn đệ tử hàng chữ Thiên đang quỳ gối trước mặt, cao giọng nói:
- Thục Sơn kiếm phái ngày hôm nay chính thức thành lập! Mười khai sơn đệ tử các ngươi là tấm gương cho mọi người. Từ hôm nay trở đi, mọi người các ngươi đều là Thục Sơn đệ tử đời thứ nhất! Môn quy của Thục Sơn kiếm phái điều đơn giản nhất, thì phải là, thời điểm nào cũng không được đồng môn tương tàn! Thục Sơn tuyển đệ tử chỉ có một quy củ, chính là nhìn thiên phú! Không nhìn thân phận! Lăng Tiêu ta là Tông thủ của kiếm phái, cho các ngươi một cơ hội trở nên hùnh mạnh! Che chở cho các ngươi trưởng thành, mục đích chỉ có một, đó là hy vọng tương lai các ngươi đều có thể trở thành trụ cột của kiếm phái, đưa Thục Sơn kiếm phái lên, phát dương quang đại!
- Tuân lệnh Tông chủ!
Mọi người ầm ầm đồng ý, vố số đệ tử quỳ ở dưới nhìn lên mười tên đại đệ tử đang đứng trên đài cao đều nhìn đến si mê, trong lòng nghĩ, tới khi nào thì mình cũng có thể được đứng trên vị trí kia.
Đồng thời lại càng có nhiều người nhìn lên người trẻ tuổi đang đứng trên chỗ cao nhất, bọn họ đều biết, đó chính là chưởng môn nhân, của Thục Sơn kiếm phái, Tông chủ Lăng Tiêu!
Nếu nói khi nhìn mười khai sơn đệ tử hàng chữ Thiên là hâm mộ, như vậy trong ánh mắt nhìn về Lăng Tiêu thì hoàn toàn biến thành thành kính! Giống như tín đồ trung thành nhất đối với thần trong tín ngưỡng của họ vậy!
Thời gian ba năm đủ để cho những đứa nhỏ xuất thân thấp kém biết, nơi họ đang ở là dạng tồn tại như thế nào. Tuy Lăng Tiêu vẫn chưa từng lộ diện nhưng tất cả truyền thuyết về Lăng Tiêu đã sớm khắc sâu trong tâm linh những đứa nhỏ này.
Chiết gia diệt vong nhưng lòng người vô cùng phấn chấn. Ba năm ngủ đông chẳng những làm cho những bậc cha chú cảm thấy sỉ nhục lớn lao, mà đến cả lớp đệ tử cũng vô số lần cảm thấy mê man, cuối cùng thì mình gia nhập là một môn phái có hùng mạnh hay không, tại sao đối mặt với nhục nhã, đối mặt với khiêu khích lại chưa từng đánh trả?
Cho tới hôm nay, bọn họ thấy vô số các nhân vật lớn của các thế gia môn phái trước mặt Tông chủ phải khách sáo và cẩn thận, tất cả đệ tử Thục Sơn kiếm phái đều đã rõ ràng.
Chúng ta hùnh mạnh!
Tuy họ không biết những nhân vật này tới từ phương nào, nhưng việc này cũng không thể cản trở họ sùng bái tông chủ, sùng bái sáu đại trưởng lão, sùng bái mười khai sơn đệ tử hàng chữ Thiên kia!
Sau khi Lăng Tiêu lại khích lệ các đệ tử một phen, Tô Tuyết đại biểu cho sáu đại trưởng lão lại cổ vũ các đệ tử Thục Sơn kiếm phái một phen, đồng thời đại biểu cho chưởng môn nhân Lăng Tiêu, hoan nghênh tất cả các môn phái thế gia đã đến!
Lăng Tiêu cuồng vọng!
Đây không chỉ là quan điểm của một hai người, mà là quan điểm của rất nhiều người. Nếu trước đây một mình Lăng Tiêu thì không nói, lại để thủ hạ ra nói lời này, chỉ sợ trong những người của các thế gia môn phái tới đây sẽ có rất nhiều người trở mặt tại chỗ!
Để thủ hạ của ngươi hoan nghênh chúng ta, Lăng Tiêu ngươi có ý gì?
Nhưng hiện tại… không có bất cứ kẻ nào cảm thấy Lăng Tiêu làm vậy có gì sai!
Công Tôn gia tộc, Hải vực Tống gia, Đông hải Tần gia, Tinh Võ thế gia, Tây Vực Lý gia vân vân… tổng cộng có hơn ba mươi thế gia lớn nhỏ!
Bởi vậy, đủ thấy thể diện của Lăng Tiêu lớn thế nào!
Hiện tại nói Thục Sơn kiếm phái là siêu cấp đại môn phái cũng không có bất cứ kẻ nào có ý kiến phản đối, bởi vì Chiết gia bị diệt, chính là chứng cứ tốt nhất cho thực lực hùng mạnh của Thục Sơn kiếm phái.
Thậm chí đếu cả Tống Y tới chúc mừng cũng phải kinh ngạc hai người Thập Tam gia và Thập Tứ gia vốn là người nhà ông, chỉ ngắn ngủi mấy năm không ngờ thực lực lại nâng cao như vậy!
Đối với việc Thập Tam Thập Tứ trở thành trưởng lão của Thục Sơn Kiếm phái, Hải vực Tống gia tỏ vẻ ủng hộ tích cực, hơn nữa, tương lai, Thục Sơn Kiếm phái càng huy hoàng, càng mạnh mẽ thì Hải vực Tống gia lại càng có lợi!
Công Tôn Kiếm cười tủm tỉm ngồi ở vị trí khách quý, phía sau hắn là những cường giả Kiếm Hoàng của Công Tôn thế gia, hắn hiện tại đã trở thành người nối nghiệp sắp tới của Công Tôn gia tộc.
Ông nội Công Tôn Hoàng của Công Tôn Kiếm sau khi đi Hải tộc vẫn chưa có tin tức, cho nên lần này Công Tôn Kiếm mang theo một đám người trước là tới cổ vũ cho đại ca, sau cũng có ý niệm muốn tìm kiếm ông nội.
Liệt Khuyết hộ tống Liệt Dương cùng đi, mang theo một phương cường giả Liệt gia, trước là tới chúc mừng Lăng Tiêu. Khi Liệt Khuyết đối mặt với Lăng Tiêu, biểu hiện cực kỳ tự nhiên, chỉ có điều đợi lúc Liệt Dương không chú ý, Liệt Khuyết mới có thể nháy mắt với Lăng Tiêu.
Lần này những cường giả của Liệt gia tới khiến mọi người hoảng sợ. Bên trong không ngờ có ba lão nhân đã đạt tới Kiếm Tôn! Ba lão già kia căn bản không thèm đặt Lăng Tiêu trong mắt, ngồi sau nhắm mắt dưỡng thần, không nói được một lời!
Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được khí tức khổng lồ trên người ba người họ.
Đây là đến thị uy hay là chúc mừng đây?
Trước khi bọn họ tới Lăng Tiêu cũng đã nhận được tin tức, cũng đã sớm chuẩn bị vạn toàn. Nếu ba Kiếm Tôn Liệt gia dám có lòng gây rối, Lăng Tiêu cho rằng không thể tru diệt bọn họ thì ít nhất cũng có thể vây khống họ ở đây!
Ba cường giả Kiếm Tôn của Liệt gia phân làm bậc ba, bậc bốn và bậc năm, tuyệt đối là cường giả đương thời! Ngay cả Liệt Khuyết cũng không biết ý đồ đến của họ, chỉ có thể đoán, hắn là có liên quan tới thế mạnh của Lăng Tiêu.
Đông hải Tần gia, gia chủ Tần Chiêu Nhiên mang theo đứa con Tần Phong, còn có hai cường giả Kiếm Tôn tới chúc mừng.
Trên thịnh hội giao lưu của các môn phái thế gia mấy năm trước, vì biến cố liên tiếp nên cái kế hoạch minh chủ kia cuối cùng cũng không thực hiện được gì. Tuy nhiên, Tần gia dường như cũng chẳng cảm thấy thất vọng gì, bởi vì đây vốn không phải do họ đề xuất.
Hai Kiếm Tôn Tần gia là Kiếm Tôn bậc bốn Tần Đô và bậc hai Tần Vị, toàn thân hai người đều toát ra một cỗ tà khí, nhưng người có thực lực Kiếm Hoàng cũng không thể cảm thấy được. Thật ra ba Kiếm Tôn Liệt gia lại nghi hoặc nhìn Kiếm Tôn Tần gia vài lần, trong lòng đại khái cân nhắc, Đông Hải Tần gia từ bao giờ lại có nhiều Kiếm Tôn như vậy?
Tây vực Lý gia vốn muốn mượn lần giao lưu thịnh hội đó để thu lợi, cuối cùng thì ưu đãi gì cũng chẳng có, còn kết thù với Long cốc Câu gia! Vài năm nay Long cốc Câu gia và Tây vực Lý gia đối kháng, Câu gia thậm chí còn buông tha cho việc tới Thục Sơn thành kiếm phiền toái, một lòng đối địch với Lý gia.
Đồng thời Lý gia cũng tới lui chặt chẽ với đương kim quốc vương của Lam Nguyệt quốc Lý Võ Trực. Quan hệ của Lý Võ Trực và dòng họ sớm đã tới hồi đóng băng. Nếu không phải trong người hắn còn chảy dòng máu của Lý gia, hơn nữa đối với Lý gia cũng không phải là uy hiếp gì, chỉ sợ đã bị người khác tiêu diệt rồi.
Tây vực Lý gia lần này tham gia nghi thức khai tông của Thục Sơn Kiếm phái không phải không có ý khác với Lăng Tiêu, vì quan hệ của Lăng Tiêu với Câu gia cũng không tốt, còn giết một Kiếm Tông bậc cao của Câu gia, cho nên nếu có thể khiến sự chú ý của Câu gia hướng về phía Lăng Tiêu, Lý gia cũng có thể đạt được thời gian nghỉ ngơi rồi.
Tuy nhiên, ngay khi thấy đến cả Tinh Võ thế gia và Công Tôn thế gia những siêu cấp thế gia gần như không xuất thế cũng tới, tâm tư của kẻ gây tai họa cũng mất tăm mất tích. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Liệt Dương híp mắt nhìn Lăng Tiêu, hận không thể khiến cho ba vị trưởng lão ra tay, đánh chết tên Lăng Tiêu kia! Liệt gia đưa ba Kiếm Tôn đến, mục đích chính là trận pháp và y thuật trong tay Lăng Tiêu!
Tuy nhiên, bỗng nhiên thấy người của Công Tôn gia tộc cũng tới, tuy không có Kiếm Tôn nhưng thân phận thiếu chủ của Công Tôn Kiếm cũng nhắc nhở người Liệt gia, Công Tôn thế gia và Thục Sơn kiếm phái quan hệ không phải là ít!
Hơn nữa, biểu hiện của Lăng Tiêu quá mức trấn định, không đặt những người bọn họ vào mắt.
Các ngươi ngông cuồng, người ta càng ngông cuồng hơn!
Lại nói, trên địa bàn của Thục Sơn Kiếm phái, ba cường giả Kiếm Tôn Liệt gia đúng là không làm gì được Lăng Tiêu, nhiều lắm chỉ là uy hiếp một chút. Vạn nhất Lăng Tiêu kia không đếm xỉa đến sống chết nữa, khởi động đại trận, bọn họ cũng sẽ bị nhốt trong đó!
Mà các thế gia lớn nhỏ khác, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu, trên cơ bản đều là hâm mộ và ghen tị, còn có chút lấy lòng.
Gia tộc này quật khởi, là điều không thể ngăn cản! Lãnh Dương Dương ngồi ở vị trí khách quý ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng nghĩ:
- Lúc trước nếu lưu nàng lại, tương lai Lãnh Ngưng Cung cũng có thể trở thành nhất lưu môn phái đi? Đáng tiếc, tiện nghi cho Lăng Tiêu. Nghĩ vậy, đôi mắt đẹp của Lãnh Dương Dương nhìn lướt qua Lăng Tiêu ngồi ở chủ vị, bình thản chịu đựng gian khổ, lại nhìn các đệ tử Thục Sơn đang biểu diễn.
Trong lòng Lãnh Dương Dương xuất hiện rung động nhè nhẹ. Lần này tới đây chúc mừng, môn phái phản đối rất mãnh liệt. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão tuy rằng chưa chết, nhưng sớm sẽ thành phế nhân, trong môn phái họ có rất nhiều tâm phúc, thậm chí còn muốn kéo đi báo thù đều bị Lãnh Dương Dương áp chế. Những người đó còn tưởng rằng Lãnh Dương Dương có gian tình với Lăng Tiêu, trên thực tế, hành động của Lãnh Dương Dương đã cứu họ một mạng!
Nghi thức khai tông lập phái không phải lúc trọng điểm, bữa tiệc chiêu đãi các thế gia môn phái kế tiếp mới là lúc ám chiến chân chính bắt đầu!