Chương trước
Chương sau
Chi cần không ốm đau liệt giường, tất cả con cháu nhà quyền quý của đế đô đều đến đây.
Hơn nữa, vẻ vui mừng trên mặt đám người này chân thật tới mức như thể chính họ đang đón dâu chứ không phải Ô Lan thiếu gia, sau đó còn ra sức hò hét:
- Ô Lan thiếu gia đón dâu!
Cả đám vừa hô vừa ném nhưng bó lớn ngân tệ về hai phía. Cứ như vậy, vốn đã có rất nhiều người vây xem, không ngờ còn phát cả ngân tệ, lập tức rất đông người đều chen chúc tới, đi theo bọn họ, hình thành một đoàn đông tới mấy ngàn người.
Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua rất ầm ĩ, huyên náo.
Hôn lễ sao, vậy phải có không khí náo nhiệt. Ô Lan Thác cùng không có cảm giác gì khác thường, bởi vì vừa rồi ngay cả Ô Lan Hùng và hoàng đế Lý Võ Trực đều theo bản năng cho rằng, hai cao thủ Kiếm Hoàng tự mình đi, chẳng lẽ còn không mang được cô nương của Hoàng Phủ gia về sao? Cho nên bọn họ cùng không cần ngăn trở Ô Lan Thác đến đón dâu.
Đây quả thật là một việc vui lớn.
Mấy người của Ô Lan gia bên kia vẻ mặt xấu hổ nhìn đám người đón dâu khổng lồ của Ô Lan Thác bên này, đều đứng ngây ngốc cả, căn bản là không biết nên nói gì.
Ô Lan Thác đại khái là bị không khí vui mừng hôm nay làm cho gần như đầu óc hôn mê, căn bản không cảm giác được gì khác thường. Bên cạnh y, đám con cháu quyền quý đế đỏ đều vẻ mặt hưng phấn... chờ mong... mãn kịch vui tiếp theo.
Đội ngũ đi tới đại môn của Hoàng Phủ gia, đám con cháu quyền quý đã kích động không khí tới đỉnh điểm, hàng đống lớn ngân tệ được ném ra ngoài như mưa. Nếu đội ngũ hộ vệ của gia tộc Ô Lan mà không đông đảo, chỉ sợ đã phát sinh rối loạn rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ờ trong phòng, nghe thấy tiếng hoan hô rung trời, mím chặt môi lại, đôi mắt xinh đẹp toát ra một tia trào phúng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới Lăng Tiêu, thầm nhủ: nếu người bên ngoài là Lăng Tiêu, vậy mình sẽ như thế nào? Rồi nàng chợt nghĩ, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, sao lại nghĩ tới hắn làm gì? Hắn nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra lại rất hoa tâm, bên cạnh hắn là đủ sắc hoa, đào hồng liễu lục oanh oanh yến yến, mình có tiếp cận hắn cùng chẳng tính là gì!
Ô Lan Thác thấy mấy người nhà mình đang đứng ở cửa Hoàng Phủ gia, không khỏi nhíu mày. Với tính cách ăn chơi trác táng thường ngày của y, lẽ ra đã sớm chửi bới ầm lên rồi. Tuy nhiên, hôm nay là ngày vui lớn, y cùng phải giả bộ nho nhã vài phần.
Y có chút không hài lòng hỏi:
- Các ngươi ở đây làm gì?
Đám người hầu của Ô Lan gia này đều nơm nớp lo sợ, không ai muốn ra đứng mũi chịu sào, nếu chẳng may thiếu gia thẹn quá hóa giận mà căm ghét, không cần nói tới việc có giữ được bát cơm hay không mà phải nói tới việc có giữ được tính mạng hay không.
Tuy rằng xưa nay Ô Lan Thác vô cùng cuồng ngạo, nhân phẩm thấp kém, nhưng cùng không phải hoàn toàn ngu ngốc, không có chút thông minh nào. Nhìn bộ dạng đám người kia, y cùng cảm giác có chút vấn đề, lại nghĩ tới đám con cháu quyền quý dang hưng phấn kích động xung quanh, vốn lúc trước không nghĩ là gì, nhưng nhìn không khí đối lập lúc này, liền cảm giác có điểm quỷ dị.
- Ngươi, ngươi nói! Sao lại thế này!
Ô Lan Thác lấy tay chi một người hầu trẻ tuổi chừng 20. Y đã gặp người hầu này rồi, đó chính là một người hầu bên cạnh phụ thân của y, có vẻ cũng khá được sủng ái, bình thường cùng rất có uy tín trong đám người hầu của Ô Lan gia.
- Thiếu gia, ta, ta, ta không biết.
Người hầu trẻ tuổi này thường ngày mồm miệng lanh lợi nhưng lúc này lại trở nên run rẩy, nói năng lập cập, sau đó co rút thân mình lùi lại phía sau, nhưng sau lưng gã lại là bức tường.
Lúc này, đám người đang vô cùng ồn ào náo động dường như cùng cảm nhận được không khí quỷ dị bên này, thanh âm ầm ĩ dần hạ xuống. Đen cuối cùng, cả đám đông mấy ngàn người không ngờ trở nên lặng ngắt như tờ, một cái kim rơi cùng có thể nghe thấy!
Tất cả mọi người không kìm nổi nín thở, thậm chí thở cùng không dám.
Đang cưỡi một con hãn huyết mã thuần chủng của Đế quốc Tử Xuyên, Ô Lan Thác cùng cảm giác được rất rõ ràng đám con cháu quyền quý vừa mới vây quanh mình giờ đều lặng lẽ lui lại phía sau, đẩy y ra phía trước khiến Ô Lan Thác có cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.
Nếu không có vấn đề gì, Ô Lan thiếu gia sẽ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Sao không có ai nghênh đón ta vào vậy?
Ô Lan Thác vốn yếu thần kinh, căn bản không chịu nổi áp lực im lặng này, điên cuồng gào lên với đám người hầu đang đứng ở đại môn Hoàng Phủ gia.
Lúc này, đại môn đen như mực của Hoàng Phủ gia bỗng nhiên mở ra toàn bộ, Ô Lan Thác thả lỏng trong lòng, nghĩ rằng đối phương rốt cục đồng ý mở cửa nghênh đón mình, nhưng không ngờ chỉ thấy Hoàng Phủ Thương Nhiên, đi bên cạnh còn có một nam nhân vạm vỡ, đầu trọc, trên đầu còn có nhưng hoa văn kỳ quái, thoạt nhìn lại có cảm giác khá đẹp mắt khiến Ô Lan Thác không kìm lòng nổi sợ run người. Truyện Tiên Hiệp
- Nhạc phụ đại nhân, ngài, ngài sao lại tự mình ra đây?
Ô Lan Thác thấy Hoàng Phủ Thương Nhiên liền nhìn vào trong viện, thấy trong viện Hoàng Phủ gia không có một bóng người, làm gì có chút không khí vui mừng, đại hỉ nào?
Hoàng Phủ Thương Nhiên thản nhiên nhìn thoáng qua Ô Lan Thác. Hôn sự này vốn là Ô Lan gia cường ép tiến hành, bởi vì từ khi Hoàng Phủ Nguyệt chường quản phòng đấu giá họ Lăng, Ô Lan gia và Hoàng Phủ gia đã vào thế nước lửa, hôn ước kia đã chi còn là danh nghĩa.
Không ngờ chỉ một hành động tị hiềm của Hoàng Phủ Nguyệt lại khiến Ô Lan gia thấy ánh rạng đông, cảm thấy quan hệ của nàng và Lăng Tiêu chi là hời hạt. Một khi đã như vậy, thâu tôm cả gia tộc Hoàng Phủ cùng là thuận tình hợp lý, đã thế còn tiện thể chọc giận Lăng Tiêu, khiến rất nhiều người đang châm chọc Ô Lan gia phải ngậm miệng lại.
Nhìn đi! Chẳng phải các ngươi nói Hoàng Phủ Nguyệt là nữ nhân của Lăng Tiêu sao? Giờ chẳng phải đã trở thành con dâu Ô Lan gia sao?
- Ô Lan thiếu gia, ngài cùng không nên xưng hô lung tung, ta không phải nhạc phụ của ngài. Ô Lan gia các ngươi quyền cao chức trọng, gia tộc Hoàng Phủ chúng ta không dám trèo cao. Xin mời ngài về.
Hoàng Phủ Thương Nhiên nói lời này khiến trong tình cảnh xung quanh đang vô cùng yên lặng nên từng lời đều được truyền đi rất xa. Lúc này Ô Lan Thác đứng ngẩn người, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng thành xanh, cuối cùng nghẹn thành mầu đỏ tía, phẫn nộ chi tay vào mặt Hoàng Phủ Thương Nhiên, giận dữ hét:
- Ngươi, ngươi dám đùa giỡn ta? Khinh người quá đáng!
Hoàng Phủ Thương Nhiên vẫn không thèm động, cười lạnh nói:
- Nhưng lời này hẳn phải do gia tộc Hoàng Phủ chúng ta tặng cho Ô Lan gia các ngươi mới đúng.
Nói xong, ông ôm quyền hướng về bốn phía, cao giọng nói:
- Chư vị bằng hữu, gia tộc Hoàng Phủ ta kinh doanh ở đế đô đã bao nhiêu năm, thanh danh như thế nào, trong lòng chư vị nhất định đều biết. Gia tộc Ô Lan thanh danh như thế nào, chư vị cùng đều biết. Năm xưa quả thực tiểu nữ và gia tộc Ô Lan từng có hôn ước, tuy nhiên hôn ước đó cũng ghi rõ, nếu con cái hai bên có ý trung nhân khác thì hôn ước liền hủy bỏ. Tiểu nữ dù chưa có ý trung nhân nhưng phát hiện Ô Lan gia thiếu gia không phải là người phù hợp. Hơn nữa Ô Lan gia chủ Ô Lan Hùng đại nhân còn nhiều lần công khai bôi nhọ danh dự của tiểu nữ, vì vậy hôn ước này đã chỉ còn là danh nghĩa. Nhưng không ngờ gần đây Ô Lan gia lại đột nhiên dùng quyền thế áp bách gia tộc Hoàng Phủ ta, muốn cường ép cưới tiểu nữ của ta. Hoàng Phủ Thương Nhiên ta tuy không phải quý tộc, chi là một thương nhân nhưng cùng có khí tiết khí khái, quyết không thể trơ mắt nhìn tiểu nữ nhảy vào hố lửa. Chư vị có con trai, con gái, xin hãy đặt tay lên ngực mình tự hỏi, các ngươi có ai muốn trơ mắt nhìn con cái mình chịu khổ cực hay không? Cho nên hôm nay chịu bêu xấu trước mặt các vị, cho dù Ô Lan gia ngươi muốn san bằng gia tộc Hoàng Phủ ta, chi cần lão phu ở đây, dù chi còn một hơi thở, các ngươi cùng đừng mơ làm được gì!
- Ngươi! Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn!
Ô Lan Thác lúc này tức giận đến khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Y không thể nào ngờ nổi, người cầm lái của Hoàng Phủ thế gia, nhân tài kiệt xuất thương giới Đế quốc Lam Nguyệt, Hoàng Phủ Thương Nhiên lại có thể ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen. Trên hôn ước làm gì có điều khoản như vậy. Thử nghĩ xem, năm xưa gia tộc Ô Lan chính là đại quý tộc, Hoàng Phủ gia làm sao dám đưa ra loại điều kiện này? Mặc dù, năm đó Ô Lan Hùng chính là nhìn trúng sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ mới định ra việc hôn nhân này, tuy nhiên Ô Lan Thác khẳng định sẽ không cho là như vậy.
- Ta nói hươu nói vượn? Hừ, ngươi có thể hỏi mọi người bên cạnh ngươi, hỏi xem Ô Lan gia các ngươi có hình tượng thế nào trong lòng mọi người ở đế đô này!
Nếu trong lòng đã quyết, Hoàng Phủ Thương Nhiên tự nhiên không chút e dè, lạnh giọng quát.
Trong đám người, bỗng nhiên bùng lên tiếng cười, ngay sau đó, càng nhiều người cười rộ lên. Đừng nghĩ bọn họ vừa mới nhặt được tiền bạc của Ô Lan gia ném ra là họ sẽ cảm kích, nếu nói tới thanh danh của Ô Lan gia, tùy tiện tìm bất cứ ai đều có thể kể ba ngày ba đêm về nhưng chuyện xấu của Ô Lan gia. Nào là tên ăn chơi trác táng Ô Lan Thác hiếp đáp thiếu nữ, không tới trăm thì cùng phải vài chục, tuy nhiên ỷ vào thế lực khổng lồ của gia tộc, nhưng người bị ức hiếp đều là dân chúng bình thường nên căm hận mà không dám nói gì. Hôm nay thấy có người công khai chi trích, trong lòng mọi người đều âm thầm vui sướng.
Mà đám con cháu quyền quý lúc này đều lùi lại rất xa, không ai đứng bên cạnh Ô Lan Thác nữa. Ô Lan Thác hai mắt đỏ sẫm, liếc trái liếc phải, nhìn trước nhìn sau, sau đó giận dữ hét:
- Bắt lão già này lại cho ta! Mẹ nó, dám trêu chọc Ô Lan gia ta như thế, ta phải tiêu diệt cả nhà các ngươi!
Không đợi hộ vệ của Ô Lan gia có động tác gì, Tần Cách đã nhẹ nhàng bước về phía trước, toàn thân bỗng nhiên phát ra khí thế vô biên. Cùng may Tần Cách không có ý đã thương người vô tội nên mọi người chỉ không kìm nổi lùi hẳn lại phía sau.
Hãn huyết mã thuần chủng mà Ô Lan Thác đang cười cùng không kìm nổi hoảng sợ, hí dài, sau đó đạp chân không ngừng lùi lại phía sau.
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, không hiểu Hoàng Phủ gia có cao thủ như vậy từ khi nào. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hoàng Phủ Thương Nhiên lại có thêm biến hóa.
Ô Lan Thác vừa kinh vừa giận, nộ khí công tâm, rốt cục phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống ngựa.
Tần Cách khinh thường liếc nhìn bọn họ một cái, thầm nhủ: quá yếu! Vì sao Ý Phong không cho ta đi đánh nhau với hai tên Kiếm Hoàng kia chứ?
Màn kịch vui hỗn loạn đã xong, tin tức Hoàng Phủ thế gia xuất hiện cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng bay nhánh khắp nơi. Trên thực tế, ngay khi Ô Lan Thác ngất đi thì đồng thời, Ô Lan Hùng và hoàng đế Lý Vò Thông cùng nhận được tin tức. Ô Lan Hùng trợn mắt há hốc mồm hỏi người báo tin
- Hai vị đại sư đâu?
- Hai vị đại sư ... cùng với hai người của gia tộc Hoàng Phủ bay lên trời, dường như, dường như đi đánh nhau...
- Sau đó thì sao?
Ô Lan Hùng chưa từ bỏ ý định hỏi. Gã không tin hai cao thủ Kiếm Hoàng lại có thể gặp phải địch thủ từ Hoàng Phủ gia.
- Sau đó vẫn không trở về
- Lăng... Tiêu!
Ô Lan Hùng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, rốt cục không kìm nổi trước mắt tối sầm, phun ra một ngụm máu, thân mình xỉu lăn xuống đất.
***
- Hôm nay là lễ cuồng hoan, náo nhiệt thật đó! Cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân chiêu đãi! Đến đây, ta kính ngươi một ly!
Liệt Khuyết vẻ mặt tươi cười, dường như vô cùng vui vẻ, giơ chén rượu lên với Lăng Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.