Lúc tiến vào thành, có mấy chiếc xe ngựa chờ sẵn ở đó. Từ cửa thành đến phủ của Lăng Tiêu còn phải đi một đoạn đường khá xa.....
Công Tôn Kiếm từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra phía ngoài, dụng tâm quan sát hết thảy cảnh tượng xung quanh. Hắn kinh ngạc phát hiện: không ngờ toàn bộ nội thành không có chút dấu vết nào của trận đánh! Hai bên đường cây cối cao lớn xanh biếc, ánh mặt trời xuyên qua cành lá phân tán thành những đốm nhỏ chiếu loang lổ trên mặt đất. Trong vườn hoa nhỏ ở phía sau, hoa cỏ xanh biếc mềm mại mọc đầy dẫy, rất nhiều dòng suối nhỏ trong veo nhìn thấy đáy chảy vòng quanh, thỉnh thoảng lộ ra một đoạn suối chảy, Công Tôn Kiếm còn có thể thấy những con cá vẫy động trong đó.
Thật đúng là kỳ lạ!
Công Tôn Kiếm cảm giác điều này thật có chút không thể tin nổi, đến tột cùng Lăng Tiêu dùng phương pháp gì có thể khiến một đám võ giả thực lực hùng mạnh của Chiết gia cứ như vậy thần không hay quỷ không biết biến mất? Tuy nhiên cũng có một ngày, xem như Công Tôn Kiếm cao ngạo cuối cùng cũng phải thừa nhận: khẳng định thực lực của Lăng Tiêu phải hùng mạnh hơn nhiều so với hắn! Chỉ là căn cứ vào từ trên người Lăng Tiêu, hắn không cảm nhận được chút dao động năng lượng nào thì có thể nhìn ra: người ta so với hắn không chỉ mạnh hơn một bậc!
Thầm đưa ra kết luận này, khiến Công Tôn Kiếm cảm thấy thật không thoải mái. Nguyên vốn trước đây hắn vẫn luôn cho rằng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845221/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.