Sau ba ngày bế quan liên tục, rốt cục, Đại Tế Ti cũng từ trong phòng bế quan đi ra. Thần sắc Đại Tế Ti lúc này hoàn toàn bất đồng so với trước kia, cả người liền giống như rừng rậm, toả sáng ra sinh cơ vô tận, mặt mày vô cùng vui sướng, thấy Lăng Tiêu liền cúi xuống thi lễ thật sâu.
Lăng Tiêu vội vã tránh sang một bên, bà là mẹ đẻ của Diệp tử, mình như thế nào có thể nhận lễ của bà?
- Mẹ, thế nào rồi?
Cái gọi là mẹ con thiên tâm, chính là cốt nhục thân tình, Diệp tử thậm chí không cần cùng mẫu thân của mình gần gủi nhiều, vẫn có cảm giác thân thiết, dường như, ở trước mặt mẫu thân, chuyện gì cũng đều cần phải làm cả. Diệp tử trước kia đã từng vô số lần nghĩ, nếu có thể nhìn thấy phụ mẫu của mình, liền muốn ở trong lòng bọn họ làm nũng, đó chính là hạnh phúc thực sự.
Nhưng khi nhìn thấy mẫu thân của mình, tuy rằng thân tình này là ai cũng vô pháp dứt bỏ, nhưng ý niệm làm nũng vẫn xoay quanh ở trong đầu, xấu hổ không thực hiện được.
Điều này liên quan đến những chuyện đã trải qua của Diệp tử. Nếu không gặp Lăng Tiêu, chỉ sợ Diệp tử vẫn là một đứa ăn trộm. Tình cảm của Lăng Tiêu thật sự đã hấp dẫn nàng. Hơn nữa Lăng Tiêu đã làm cho nàng không ít chuyện.Trên đỉnh Tuyết Sơn cửu tử nhất sinh, hai người đã cùng nhau sống chết, lòng của Diệp tử đã gửi trọn cho Lăng Tiêu từ đó.
Đại Tế Ti đi đến bên Diệp tử, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845210/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.