Đã lâu lắm rồi lại thấy Lý Thiên Lạc, Lăng Tiêu không kìm nổi ngây người. Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, bất kể là La Thiên hay Lý Thiên Lạc đều giống nhau tràn ngập sự tự tin thời niên thiếu, phong độ có, cao quý tao nhã, cả người toát ra khí thế hoàng gia, làm cho nhiều người trước vẫn tự xưng mình là quý tộc đều cảm thấy thẹn
Nhưng nam nhân trước mặt này... tóc tai rối bời giống như tổ quạ, không biết đã bao lâu rồi không tắm, không nhìn ra được bộ dạng bây giờ. Quần áo tả tơi, giày nát xuất hiện nhiều lỗ thủng. Hiện nay thời tiết nóng lực, trên người hắn bốc ra một mùi hôi hám, làm cho người đi đường nhìn thấy đều muốn tránh né.
Cùng thật khó cho bảo vệ cửa của quý phủ Lăng Tiêu, không biết Lý Thiên Lạc nói với bọn họ thế nào mới không một cước đá bay hắn mà quay vào phủ hồi báo.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Lý Thiên Lạc không ngờ mỉm cười nói :
- Ta biết, ngươi sẽ tiếp kiến ta! Cho dù thế giới này không ai dám gặp ta nhưng ngươi lại dám!
Lăng Tiêu thấy bộ dạng hắn như vậy không kìm nổi lắc đầu cười khổ:
- có đáng để đem mình biến thành bộ dạng thế này không? Mau theo ta vào!
Nói xong không e ngại kéo tay Lý Thiên Lạc đi vào.
Nhóm lính gác cổng phủ Lĩnh chủ quay mặt nhìn nhau thầm nhủ may mắn mình tin lời nói của tiểu tử này.
Tên ăn mày này vừa nói với bọn họ:
- Các ngươi dám cản, mau đi thông báo. Nếu dám đánh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1845207/chuong-303.html