Chương trước
Chương sau

Tống Minh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua bên trong thủy tinh cầu, ma thú cao cấp đang điên cuồng tấn công, lại nhìn Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Tỷ tỷ có biện pháp thu phục những ma thú kia không, nếu có thể. chúng ta còn sợ ai nữa.
Thượng Quan Vũ Đồng cười khổ lắc đầu nói:
- Những ma thú này chỉ nhận thức một người chủ nhân, tuy nhiên sẽ không tấn công hậu nhân có mang huyết mạch của Thượng Quan gia tộc.
Tống Minh Nguyệt ngưng thần suy nghĩ chính xác, quả thật những ma thú không có truy đuổi chúng ta, hóa ra là như thế. Lăng Tiêu có chút không ngờ tới, tuy nhiên trong lòng Lăng Tiêu vẫn cho rằng: những ma thú không dám qua bên này là vì đây là cấm địa của thế gia môn phái. Tuy ma thú có thực lực hùng mạnh nhưng phần đông bọn chúng cũng bị bức bách mà làm, nên bây giờ có chút rối loạn ở đầu trận tuyến, cũng không thể tưởng tượng được là chúng có thương lượng bàn bạc.
- Chúng ta rời khỏi chỗ này đi.
Thượng Quan Vũ Đồng vẻ mặt trầm ổn, bình tĩnh nói. Cảm thụ được sinh lực đang chảy tràn đầy trong trong kinh mạch, tuy không có mức quá kiêu ngạo nhưng trong lòng vẫn có chút kích động. Trong lòng nàng luôn mách bảo luôn luôn phải điềm tĩnh, nhất định không để yêu nữ Tống Minh Nguyệt chê cười.
Quả nhiên Tống Minh Nguyệt có chút không ngờ liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Đồng một cái, trong lòng thầm bội phục, nghĩ rằng nếu ta đột nhiên tăng mạnh thực lực, liệu có thể trầm ổn như thế hay không?
Theo sự chi dẫn của Vũ Đồng, Lăng Tiêu ba người theo lối đi bí mật ra tới bên ngoài. Sao đầy trời, từng trận gió lạnh thổi đến làm cho người ta khoan khoái cả người, ba người thậm chí còn không biết đến thời gian đã trôi qua được vài ngày. Bọn họ bây giờ đang ở hòn đảo của Tần gia, ở mặt khác, không biết những người đó có thể chạy ra bên ngoài hay không. Cho dù bọn họ có may mắn trốn được, bên dưới đông đảo ma thú tồn tại như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn cũng không có can đảm quay trở lại.
Tuy ràng không hoàn toàn dò xét đầy đủ, nhưng đám người kia không phải là không có thu hoạch, chiếm được không ít kiếm kỹ và công pháp, tinh hạch của ma thú cũng thu lượm đi không ít rồi. về phần pho tượng hoàng kim kia tuy có giá trị nhưng đối với bọn họ mà nói không phải là đồ vật quý hiếm
Cho nên nhưng người đó nếu có thể chạy ra cửa thoát chết, cũng không thể nói ràng họ không có thu hoạch.
Lúc này nghe một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, Lăng Tiêu thấp giọng nói:
- Tiểu Sửu đến đay.
Quả nhiên tiếng kêu vang lại, ba người có thể thấy trên bầu trời đêm xa xa có một vệt trắng bay với tốc độ nhanh vọt tới, sau đó hạ xuống phía trước cho ba người đứng, hưng phấn kêu to. Lăng Tiêu nhìn Tiểu Sửu, mắt sáng rực lên, trên người nó có một cỗ lực lượng hùng mạnh đang chảy, hiển nhiên là nó đã có biến đổi. Con thú nhỏ này rốt cục có thể đạt tới cảnh giới nào nữa, Lăng Tiêu cũng không để trong lòng. Dù sao từ khi còn trong trứng, nó cùng đã hút khô hai quả tinh hạch ma thú bậc năm duy nhất lúc bấy giờ của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghĩ, nếu Tiểu Sửu không có gì đặc biệt thỉ đã ngay lập tức bắt nó nướng ăn.
Dường như chuyện cũ đang xảy ra trước mắt, bao hồi ức quau trở lại, Lăng Tiêu vô cùng thân thiết sờ sờ đầu Tiểu Sửu. Tiểu Sửu cũng dùng cái đầu đầy lông mượt mà cọ cọ vài cái vào lồng ngực Lăng Tiêu, rồi hướng về phía Thượng Quan Vũ Đồng kêu kêu vài tiếng. Tại bầu trời đêm này, tiếng kêu của nó vang vọng thật xa. May mắn là cao thủ ở đây không tới nếu không họ sẽ không buông tha. Từ khi Tiểu Sửu đáp xuống, trong phạm vi mười dặm xuất hiện một mảng yên tĩnh, động vật cùng không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Đây là áp lực của ma thú bậc cao, chỉ hơi nhướng mày cái là có thể làm cho ma thú cấp thấp run rẩy.
Ba người ngồi thoải mái trên người Tiểu Sửu, Tiểu Sửu ung dung bay lên, trong nháy mắt đã cao hơn mấy trăm mét, bay về hướng thành Penzias.
Đột nhiên từ sau truyền đến một cỗ áp lực kinh khủng, Tiểu Sửu giật mình sợ hãi kêu lên một tiếng, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa là rơi xuống. Phía dưới là đại dương mênh mông, lẩy thực lực ba người nếu có rơi xuống biển cũng không hề gì, tuy nhiên đối phương là dạng gì? Xa như thế, không nhìn thấy người mà có thể có áp lực cường đại như thế!
Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến ba lão bất tử của Tần gia, vội vàng nói:
- Minh Nguyệt, tỷ tỷ các người mau cùng Tiểu Sửu đi trước! Ta chặn hắn một bước rồi sẽ theo sau mọi người.
Thượng Quan Vũ Đồng thái độ kiên quyết nói:
- Không được, thực lực của ta bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, quyết không thể để đệ ở lại một mình được.
Tống Minh Nguyệt tuy rằng thực lực yếu nhất, mới chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc ba, tuy nhiên cũng tỏ thái độ kiên quyết không kém gì Thượng Quan Vũ Đồng, hai mắt sáng rực nhìn Lăng Tiêu:
- Phu quân không phải nói rằng, ngay cả chết cũng muốn chết chung một chỗ à.
Lăng Tiêu vừa cảm động vừa buồn cười nói:
- Chết cái gì mà chết, không ai có thể chết ở đây được. Các người nếu không đi thì là chết thật đó. Kiếm Tôn là cao thủ mà các người có thể ngăn cản được sao? Hay là Minh Nguyệt đã quên cái đỉnh của ta?
Tống Minh Nguyệt thò tay láy ra một viên Thâm Hải Độc Long Nhãn có công hiệu tị thủy, đưa cho Lăng Tiêu, nhìn hắn thật sâu rồi nói:
- Phu quân, Minh Nguyệt và tỷ tỷ ở thành Penzias chờ chàng!
Thượng Quan Vũ Đồng định nói cái gì nhưng đã bị Minh Nguyệt lôi đi, Tiểu Sửu sớm đã được Lăng Tiêu phân phó, hai cánh vỗ mạnh, bất chợt vụt nhanh, nháy mắt đã biến mất ở trong bóng đêm
Lăng Tiêu đứng giữa hư không, hướng về phương xa cao giọng quát:
- Người nào đang ẩn núp ở đó, có bản lĩnh thỉ ra đấu với ta ba trăm hiệp.
- Oa ha ha ha ha!.
Bỗng nhiên, ở phía hải đảo phương xa truyền đến một tiếng cười già nua, chi có điều tiếng cười kia dương như không có một chút ý cười đểu nào mà lạnh như băng, khiến người nghe có cảm giác sởn tóc gáy.

- Không biết trời cao đất dày là gì. Chi với tu vi của người, ta đây đã mặc kệ người rồi, lại còn dám chủ động kêu gào. Thật sự là chán sống à.
Cùng với sự xuất hiện của âm thanh kia, bong xuất hiện một đạo hào quang bảy mầu dài mấy chục thước chém về phía Lăng Tiêu.
Đạo hào quang kia có uy lực và khí thế mà Lăng Tiêu ít thấy trên đời.
Mà so sánh với cỗ khí thế trước mặt thỉ cao thủ Kiếm Hoàng trước đây đánh nhau với hắn giống như trẻ con đang làm xiếc, hết sức bình thường không đáng gì để nói.
Đòng thời Lăng Tiêu cũng hét một tiếng to, trong cơ thể kim đan đang không ngừng phóng xuất ra chân nguyên. Chắn nguyên ở kinh mạch chạy nhanh theo một trăm lẻ tám huyệt đạo toàn thân của Lăng Tiêu phóng ra, bao trùm bên ngoài Lăng Tiêu một tầng hào quang vàng, cứng rắn vô cùng!
Trong tay hắn, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm khí bắn ra đón lấy đạo lực lượng hùng mạnh kia.
Âm thành già nua có vẻ hơi kinh hô một tiếng nhưng lập tức cười lạnh nói:
- Kẻ không biết thì không sợ, còn biết thì vô tri, ha ha, chết đi!.
- Hi đế lợi đế.
Bốn đạo kiếm khí vây quanh thân thể Lăng Tiêu, ngang dọc chém về phía thân thể Lăng Tiêu.
Người này ra tay độc ác, muốn dùng bản lĩnh nhanh chóng giết chết Lăng Tiêu.
Năm đạo kiếm khí sát ý dày đặc mang theo một mùi vị tử vong. Hơn nữa với khí thế của người kia đã hoàn toàn áp chế Lăng Tiêu. thậm trí hắn có cảm giác không thể thở được.
Mà thân thể Lăng Tiêu lại giống như kẻ giảo quyệt, tránh trái tránh phải, thoát ra khỏi mấy đạo
kiếm khí kia. Yêu Huyết Hồng Liên tuôn ra một cỗ kiếm khí dài hơn mười thước mầu đỏ, đây là lần đầu tiên yêu huyết kiếm phát ra kiếm khí mầu này sau khi đã được luyện hóa!
- Ha ha, tiểu tử thật sự có tài, ta thật sự cảm thấy luyến tiếc ngươi! Nhưng ta vẫn phải hút lấy máu huyết của ngươi.
Âm thanh già nua lại vang lên, tuy nhiên những lời nói này làm cho ta cảm giác sợ hãi không thôi
Qua nhiên là một trong ba gã Kiểm Tôn của Tần gia! Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa co gắng đâm kiếm với tốc độ thật cao!
- Không biết tự lượng sức mình.
Âm thanh già nua có phần trêu đùa giễu cợt như mèo giỡn chuột.
Trên mặt Lăng Tiêu hiện ra vẻ biến sắc, đối mặt với cao thủ cấp bậc Kiếm Tôn, không liều mạng thì hắn đến một chút cơ hội cùng không có, chi cần có một chút lơ là là có thể lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục Cho nên hắn không nói một lời.
Lão tổ tông Kiếm Tôn của Tần gia một thân hắc bào, ẩn dấu tấm thân già nua trong bộ quần áo đen, thấy Lăng Tiêu hướng lại đây, bật cười ha hả, đưa đôi tay nhăn nheo như ưng trảo chụp lẩy Yêu Huyết Hông Liên Kiếm!
Kiếm chưa tới, kiếm khí đã tới trước. Không ngờ không làm lão tổ tông Kiếm Tôn của Tần gia bị thương chút nào. Trên mặt lão tổ tông Tần gia xuất hiện một tia châm chọc cười lớn.
Lúc này dị biến xuất hiện, một cái đỉnh lớn chừng năm thước bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Giống như một khối thiên thạch trên trời với sự ma sát vào không khí, đỉnh lớn chuyển sang mầu đỏ rực cuồn cuộn, sóng nhiệt cách vài trăm thước cùng có thể cảm giác được.
Nó hung hãn hướng về Kiếm Tôn lão tổ tông Tần gia.
Tần gia Kiếm Tôn phẫn nộ gào thét một tiếng:
- Muốn chết.
Cỗ khí thế hùng mạnh theo thân thể lão bộc phát ra, với khoảng cách mấy chục thước như Lăng Tiêu nháy mắt đã bị chấn bay. Lăng Tiêu giống như một chiếc lá tàn, lao vùn vụt xuống dưới biển!
Song song với đó, tôn đỉnh lớn cùng áp đến trên đầu Tần gia lão tổ. Tần gia lão tổ gầm lên giận dữ, tay cầm bảo kiếm thúc dục lực lượng toàn thân, hung hăng đám tới cái tôn đỉnh lớn trên đầu.
Bảo kiếm kia căn bản không thể địch nổi lực lượng không lồ đó, nhanh chóng vỡ vụn. Tần gia lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, tiện tay ném kiếm xuống, bàn tay khô héo nắm chặt, trên mặt phủ một vầng sáng mầu bạc, đánh vào đáy bảo đỉnh, miệng thét lên một tiếng.
- Phá.
Hắn đoán chắc cái đỉnh lớn sẽ tan ra, nhưng không có gì xảy ra, điều này cực kỳ cổ quái, không ngờ phản chấn toàn bộ năng lượng hủy diệt của lão trở về.
- Oa.
Kiếm Tôn lão tổ tông Tần gia miệng phun một ngụm máu, giận dữ phát ra một tiếng rống, sau đó thân hình chợt lóe lên, một cước đá vào bên cạnh đỉnh.
Cực hàn bảo đỉnh như thể đã hoàn thành sứ mệnh một cách thành công nên rất vui sướng rơi xuống biển.
- Phanh.
Bọt nước văng lên tung tóe.
Kiến Tôn lão tổ tông Tần gia nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lăng Tiêu đâu, không kìm nồi tức giận trong cổ họng phun ra một ngụm tiên huyết. Không thể tưởng tượng được, chính mình là cảnh giới Kiếm Tôn không ngờ lại bị một người với thực lực Kiếm Hoàng hung hăng đùa bỡn một hồi
Cái tôn đỉnh lớn kia rốt cục là cái gì. Lão cũng không muốn làm rõ. nhịn không được sử dụng lực lượng toàn thân đánh xuống dưới biển.
Thương thế của Lăng Tiêu căn bản không nặng, lơ lửng trên mặt biển thu lại Hàm Hàn bảo đỉnh và chuẩn bị lặn xuống rời đi, không ngờ một sức mạnh khổng lồ trong giây lát kéo tới, xung quanh một ngàn thước mặt biển giống như có một người không lồ ở dưới biển hút khí, ngay lập tức xuất hiện một cái hố nước. Sau đó sóng biển bị kích thích bọt văng khắp nơi, vô số sinh vật biển bị vị Kiếm Tôn Tần gia này một chưởng giết chết.
Ngay sau đó, những đợt sóng biển từ trên cao rơi xuống, toàn bộ mặt biển trong phạm vi vài dặm dường như nhốn nháo, hỉnh thành lên một dòng nước xoáy lớn.
Kiến Tôn Tần gia kia khi phát tiết xong sau đó giận dữ bõ đi. Những Kiếm Tôn này vốn nhận được mật báo là có phát hiện ra một di tích cổ có quy mô đồ sộ, bên trong chắc chắn có bảo vật nên mới xuất hiện, mật khác hai người đã theo cửa đi vào, còn lão thì thủ lại trên đảo phòng ngừa bất trắc.
Tiểu Sửu kêu vài tiếng to, ít nhiều đã gây cho lão sự chú ý, nghe tiếng kêu và nhận thấy đó là một ma thú bậc cao, cảm thấy kỳ quái. nghĩ rằng có đại nhân vật đang ở đây không ngờ con ma thú kia lại càn quấy như vậy. Sau đó, lão cảm giác rằng ma thú kia không bay đi. bất chợt cảm thấy hiếu kỳ liền bay đến hướng này, rồi lại cảm ứng được trên người ma thú dường như có người, bởi vậy liền xuất ra áp lực khổng lồ trấn áp ma thú kia lại.
Cũng không tưởng ràng áp lực vừa nổi lên đã bị bắn ngược trở lại. vì có thần long đại nhân hứa hẹn, mấy người Kiếm Tôn Tần gia cũng không vội hấp thu máu huyết, cho nên ngay từ đầu vị Kiếm Tôn Tần gia này chỉ tò mò, cũng không thể ngờ lại ăn một đòn đau từ một kẻ có thực lực yếu đuối kia.
Trong lòng lão cực kỳ căm hận, lại mong muốn không ó người nào trông thấy, bằng không còn mặt mùi nào nhìn mọi người.
Lăng Tiêu cảm giác được co sức mạnh đánh vào mặt biển, liền bật người chui vào Hàm Hàn bảo đỉnh. Cũng không thể ngờ rằng vẫn chậm chân một bước, bị lực lượng của Kiếm Tôn kia đánh trúng, nửa người xương cốt vỡ vụn! Lăng Tiêu bỗng dưng thiếp đi ở trong bảo đỉnh.
Lập tức Hàm Hàn bảo đỉnh theo dòng nước xoáy chậm rãi chìm xuống đáy biển.
Trong khi chìm xuống, có vô số sinh vật muốn lại đáy tìm tòi đều bị Hàm Hàn đỉnh phát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo, đều vô cùng sợ hãi chạy mất.
Cũng không biết trải qua bao lâu. Hàm Hàn đỉnh dừng lại ở đáy biển, mặc kệ dòng nước ngầm chảy vẫn vững như ngọn núi.
Đồng thời đó, bên trong Hàm Hàn đỉnh, hàn khí nhè nhẹ tiến vào thân thể Lăng Tiêu,. Hàn đỉnh này là do Lăng Tiêu luyện hóa nên Lăng Tiêu trọng thương cũng giống như hàn đỉnh bị trọng thương. Kim đan trong cơ thể Lăng Tiêu có chút ảm đạm tuy nhiên vẫn chữa trị cho Lăng Tiêu đâu vào đấy.
Dần dần, ngoại thương trên thân thể Lăng Tiêu được chữa trị hoàn toàn, nhưng thần trí Lăng Tiêu vẫn mê man.
Hàm Hàn đỉnh ở đáy biển không ngừng hấp thu năng lượng thủy hệ nguyên tố, sau đó lại không ngừng tới hút vào thân thể Lăng Tiêu. vòng đi vòng lại sinh trưởng không ngừng.
Bên ngoài đảo Tần gia lúc này lại náo nhiệt phi thường.
Tác giả: Tiểu Đao Pho
ng Lợi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.