Chương trước
Chương sau

Tình huống vạn phần nguy hiểm, Lăng Tiêu đâu còn có tâm tư phân tích chỗ dị thường của Tống Minh Nguyệt. Tinh thần lực của quái vật trong nước này mạnh tới mức như thể thực chất. Tinh thần lực của Lăng Tiêu đấu với nó căn bản không gây nên bất cứ thương tổn gì mà ngược lại còn bị thương, bởi vậy có thể thấy được thực lực của quái vật này hùng mạnh tới mức nào!
- Lăng huynh chúng ta, chúng ta có thể chết ở đây hay không? Tống Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt hỏi.
- Không thể nào!
Lăng Tiêu cảm nhận được chiến ý mạnh mẽ phát ra từ Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trên tay mình.
Kỳ thật càng đối mặt với đối thủ hùng manh, chiến ý của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm sẽ càng thịnh, bởi vi trên thân kiếm đã dính máu của đại yêu quái vô cùng hùng mạnh này. Mà tôn nghiêm và tồn tại của đại yêu quái hùng mạnh mạnh này là bất khả xâm phạm.
Cho nên, Lăng Tiêu mới có thể cảm nhận thấy trong lòng rét run. không hề có nửa điểm nắm chắc khi đối mặt với quái vật dưới nước hùng mạnh này! Một áp lực mạnh mẽ chợt áp xuống đỉnh đầu của hai người. Thâm Hải Độc Long Nhăn phát ra hào quang sáng ngời, giống như là một ngọn hải đăng giữa bóng tối.
Đáng tiếc hiện tại nó không chỉ dẫn cho những con thuyền lạc đường mà là cho con quái vật khủng bố dưới nước!
Tống Minh Nguyệt bám chặt lấy Lăng Tiêu theo bản năng. Gặp loại tình huống này, đến nam nhân còn sợ, huống chỉ là nữ nhân. Lăng Tiêu bình tĩnh dùng tinh thần lực cảm thụ con quái vật thật cẩn thận. Truyện Tiên Hiệp
Hiện tại, khoảng cách giữa nó tới hai người còn khoảng hơn 50 thước, dường như là dừng lại ở đó xem kỳ xem hai đứa nhóc ở dưới rốt cuộc là cái gì, có đáng để nó hoạt động hay không.
Lăng Tiêu nghĩ thầm: chạy nhanh đi thôi, hai chúng ta khẳng định không phải là lựa chọn tốt nhất của mi.
Đáng tiếc không như mong muốn, quái vật đó bắt đầu bơi về phía bọn họ. Ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng đã cảm nhận được nguy hiểm. Đúng lúc vô cùng khẩn trương khẩn trương, Lăng Tiêu bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy nàng ra, đồng thời trầm giọng nói:
- Tống huynh, bảo trọng!
Tống Minh Nguyệt liền cảm nhận được một luồng sức mạnh mãnh liệt, khiến nàng căn bản là không có nửa điểm phản kháng.
- Lăng Tiêu!!!
Tống Minh Nguyệt thảm thiết kêu lên, chỉ tiếc đây là trong nước thanh âm không thể xuyên ra ngoài. Hơn nữa, giữa đáy đầm tối tăm mù mịt, làm sao thấy được gì? Thâm Hải Độc Long Nhãn che chở Tống Minh Nguyệt, vọt thẳng lên phía trên.
Kỹ năng bơi lội của Tống Minh Nguyệt vốn là tuyệt hảo, chỉ có điều nếu muốn lặn trở xuống, thực lực của nàng căn bản là không thể chống cự nổi sức nổi của nước, không thể làm gì, chỉ có thể vô lực phát điên, sau đó đau khổ vò đầu bứt tóc, không kìm nổi nước mắt tuôn rơi.
- Không ngờ hắn nhường cơ hội sống cho mình! Tống Minh Nguyệt thì thào:
- Vì sao? Vì sao hắn lại làm như vậy?
Hô!
Thân thể của Tống Minh Nguyệt mạnh mẽ nổi lên từ dưới mặt nước. Nàng hít một hơi thật dài, thân hỉnh nổi lềnh bềnh trên mặt nước, kịch liệt phập phồng. Trước mặt tối đen như mực, Tống Minh Nguyệt lấy một cây đuốc nhỏ từ trong nhẫn không gian ra, sau đó bơi vào bờ cách đó không xa, trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn. May là vừa rồi không rơi xuống bờ, nếu rơi từ độ cao như vậy, cho dù không chết cũng phải bị thương.
Có điều rơi vào trong nước, tuy không bị thương nhưng Lăng Tiêu lại sinh tử không biết!
Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên vươn tay, bóc lớp che mặt của mình, tháo cả yếu hầu xuống, lộ ra một khuôn mặt quốc sắc thiên hương nhưng tràn ngập bi thương. Còn giờ phút này, Lăng Tiêu đang đứng ở đáy nước, nhắm hai mắt lại, cố gắng cảm thụ thiên địa linh khí ẩn chứa trong nước.
Trong nước bỗng nhiên hình thành từng đạo lốc xoáy nhỏ, đó chính là thiên địa linh khí của bốn phương tám hướng đều ùn ùn tràn về phía Lăng Tiêu, như thể một đám nòng nọc.

Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lộ ra chiến ý vô cùng mãnh liệt, khiến cho quái vật trong nước kia căn bản là không thể để ý tới vật nhỏ bé vừa thoát đi (chính là Tống Minh Nguyệt),mà tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Lăng Tiêu.
Nó rất hiếu kỳ, con vật nhỏ này tại sao nhỏ bé như vậy mà lại có thể phát ra khí thế mạnh mẽ không kém mình bao nhiêu?
Quanh thân Lăng Tiêu hình thành một vòng hộ thể chân khí hình trứng. Vẻ mặt Lăng Tiêu binh tĩnh, tươi cười, sau đó chỉ kiếm về hướng quái vật trong nước, khẽ nhếch miệng trào phúng, nhẹ nhàng nói:
- Phù Quang Lược Ảnh!
Theo giọng nói của Lăng Tiêu, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bỗng nhiên bùng lên một vầng hào quang, giữa đáy nước chợt hình thành một vùng trống rỗng, ngăn cách toàn bộ nước ra bên ngoài. Còn Lăng Tiêu liên tiếp đạp chân, nương theo kiếm khí mạng mẽ, vừa vọt thẳng tới quái vật, vừa hô lên một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang.
Toàn bộ nước trong đầm sâu dường như sôi lên bởi kiếm khí mạnh mẽ này, bốc thành vô số bọt nước. Ngay sau đó, một tiếng nổ bùng lên, gần như toàn bộ nước đầm đều bắn lên theo vụ nổ.
Trước mắt Tống Minh Nguyệt nhoáng lên, dường như nàng vừa nhìn thấy Lăng Tiêu dưới đáy nước. Ngay sau đó là những giọt nước bắn tung tóe lên, ào ào như mưa rào dội từ trên xuống, đầm nước như thể một cái chén lớn bị lay động mạnh, thật lâu vẫn không thể bình lặng trở lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, Lăng Tiêu cũng thấy được thân thể khổng lồ dài hơn trăm thước của quái vật, nó giống như một quái ngư, toàn thân cực kỳ thô ráp. Bởi vi thời gian quá ngắn, hơn nữa ánh sáng quá mờ, Lăng Tiêu căn bản không nhìn rõ thủy quái thì đã rơi xuống nước.
Quái vật đó bị một kích gần như toàn lực của Lăng Tiêu đánh bay ra mấy trăm thước, liên tục rít gào, quay cuồng đau đớn.
Nhưng một kiếm này cũng tiêu hao gần hét sạch thiên địa linh khí của Lăng Tiêu, rốt cuộc hắn không chịu nổi áp lực của nước, vọt thẳng lên phía trên. Đang vọt lên, bỗng nhiên cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm, Lăng Tiêu mừng rỡ, biết rằng quái vật đã bị thương.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Lăng Tiêu cảm nhận thấy làn nước xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương, trong lòng hoảng sợ. chẳng lẽ quái vật kia bị thương không nặng?
Lăng Tiêu di chuyển trong nước cũng cực kỳ nhanh chóng, cảm thấy áp lực xung quanh càng lúc càng giảm. Đang nghĩ rằng sắp được nghỉ ngơi, Lăng Tiêu bỗng nhiên kinh hãi cảm giác không ngờ nước xung quanh đang nhanh chóng kết thành băng.
"Khốn khiếp!"
Lâng Tiêu mắng thầm theo bản năng, thân hỉnh lập tức linh hoạt như cá, vọt lên trên mặt nước. Từ phía dưới chân Lăng Tiêu truyền đến những tiếng động rắc rắc.
- Lăng Tiêu, cẩn thận!
A? Sao lại là giọng nữ? Lăng Tiêu nghĩ, Tống huynh này lắm lúc cũng quái dị! Đồng thời, phản ứng của tay hắn không hề chậm trễ. cho dù không cần linh lực, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng vẫn có lực sát thương rất lớn.
Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm giác một luồng hơi phun lên trên người mình, đồng thời nghe thấy một tiếng gầm cực kỳ khó nghe.
Một sức mạnh to lớn mãnh liệt va chạm trên người Lăng Tiêu. Thân hình Lăng Tiêu như một chiếc lá tàn trong gió lao thẳng về phía vách đá bên cạnh Tống Minh Nguyệt.
- Không!
Tống Minh Nguyệt nhảy lên ý đồ ôm lấy thân Lăng Tiêu, tiếp đó thân hình nàng cũng theo lực bay của Lăng Tiêu lao thẳng vào vách đá.
"Thật đáng tiếc, đến lúc chết Lăng Tiêu vẫn không biết mình là nữ!" Trong lòng Tống Minh Nguyệt ở thời khắc trước khi chết này không ngờ lại xuất hiện một tình cảm tiếc nuối như vậy.
Hết thảy mọi việc đều chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lăng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, dùng hết một tia tinh thần lực cuối cùng còn sót lại, lấy Thâm Hải Độc Long Nhãn "tị thổ" ra, rốt cục ngất đi.
Mà lúc này, hai người đã tiếp xúc với vách đá.
Ầm!
Vách đá cứng rắn bị lưng Lăng Tiêu đập thủng thành một lỗ lớn. Tiếp theo, thân thể hai người bị một màn hào quang màu vàng nhạt bao lấy, vẫn lao về phía trước mười mấy thước theo quán tính mới dừng lại. Nhưng lúc này, Lăng Tiêu cũng đã lâm vào hôn mê.
Đang tưởng chết nhưng hóa ra không phải, nhìn Thâm Hải Độc Long Nhăn trong tay Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt chợt mỉm cười. Không gian của Tị Thổ không phải là lớn, nàng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Chợt Tống Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh gầm rú khó nghe ở bên ngoài vọng vào. Theo bản năng, nàng hướng ánh mắt ra ngoài, đen kịt không thấy gì hết, nhưng ngay sau đó nàng không thể kìm nổi hét lớn, hóa ra màn tối đen đó chính là con mắt của quái vật dán vào cửa động.
Tống Minh Nguyệt cắn chặt hàm răng trăng bóng, đột nhiên lấy một chiếc nỏ tinh tế từ trong nhẫn ra, sau đó lắp một mũi tên bén nhọn. Mũi tên lắp lóe ánh sáng âm u, nhắm thẳng ra bên ngoài. Nàng không chút do dự, bắn thẳng mũi tên nỏ ra!
Chíu!
Mũi tên nỏ mạnh mẽ xuyên thẳng vào đầu con quái vật. Nhưng đối với quái vật đó, mũi tên này quá là nhỏ bé, chẳng khác gì muỗi đốt. Nó chẳng thèm để ý vẫy vẫy đầu, trong miệng bỗng nhiên ngưng kết một đám sương mù vô cùng lạnh giá, chuẩn bị phun thẳng vào trong động.
Bỗng nhiên nó phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên, sau đó thân mình ầm ầm giãy dựa trên bờ nước. Đúng thời khắc mấu chốt, chất độc trên mũi tên của Tống Minh Nguyệt đã phát huy tác dụng!
Tống Minh Nguyệt như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, sau đó quay lại nhìn Lăng Tiêu. Bật đuốc lên, nàng hoảng hốt phát hiện mặt Lăng Tiêu vàng như nghệ.
Tống Minh Nguyệt cuống lên không biết phải làm thế nào,chợt nhớ tới số đan dược bổ khí, chữa thương mà Lăng Tiêu cho mình. nhớ rằng Lăng Tiêu nói những loại đan dược này đa phần là thuộc tính ôn hòa, uống chung với nhau cho dù không đạt được hiệu quả tổng hợp nhưng cũng sẽ không bị thương.
Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt vội vàng lấy bốn, năm viên đan dược nhét vào miệng Lăng Tiêu, vừa làm vừa lẩm bẩm:
- Lăng Tiêu, ngươi ngàn vạn lần không được chết. Ta là đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, ngươi còn chưa được nhìn thấy, ngươi ngàn vạn lần không được chết. ! Ô ô ô ngươi mà chết, làm sao ta có thể đi ra ngoài chứ!!
- Tống huynh, khụ khụ, sao huynh lại giả trang thành nữ nhân vậy? Lăng Tiêu vô lực mở mắt ra, nói xong chợt ngây người...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.