- Lăng Tiêu, muội muốn đi dạo xung quanh một chút được không?
Diệp Vi Ny nhìn Lăng Tiêu, nói với thần sắc không được tự nhiên cho lắm.
Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Như vậy không được rồi, quân sự trọng địa, muội sao có thể tùy ý đi lại được.
- ha ha… không hề gì, Lăng huynh đệ không phải khách khí, quá lời như vậy. Diệp tử, nếu cô muốn đi dạo thì cứ đi. Nếu không phải cấm địa sẽ chẳng có người nào ngăn chặn cô đâu!
- A… vậy cảm ơn cậu, Lý Thiên Lạc đồng học.
Diệp Vi Ny khẽ nhếch miệng, liếc Lăng Tiêu như muốn nói gì, nhưng rồi lại ngậm miệng, chỉ quay sang mỉm cười với hắn. Sau đó nàng mím chặt môi, quay người lại, đi về hướng vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc vừa rồi.
Lăng Tiêu vi khẽ cau mày, hắn biết rõ, Diệp tử không phải loại người cố tình thích gây sự. Kỳ thật, ngay khi Diệp tử yêu cầu được đi cùng mình tới đây, Lăng Tiêu đã cảm thấy có chút không thích hợp nhưng vì Diệp tử không nói nên hắn cũng không muốn hỏi rõ. Tuy nhiên khi đến đây, phản ứng của Diệp tử lại càng cổ quái hơn, có lẽ chỉ chính nàng không nhận ra mà thôi.
Lý Thiên Lạc mỉm cười nói:
- Lăng huynh đệ cứ yên tâm, ta cam đoan, Diệp tử chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!
Lăng Tiêu thoáng nhíu mày, sau đó nhìn Phúc bá. Phúc bá lại nhìn chằm chằm một tòa doanh trại không biết đang suy nghĩ gì, như thể không chút chú ý tới những chuyện bên cạnh mình.
Lúc này bên trong doanh trại truyền đến một tràng cười ha hả vô cùng thích thú:
- Hoan nghênh ngươi, Lăng gia hổ tử!
Lý Võ Thông từ phía trong đi ra. Vóc dáng hắn không tính là rất cao, da mặt trắng mịn, một chòm râu sạch sẽ, đôi mắt thâm sâu vô cùng, trên người như thể có khí chất bẩm sinh của người cao quý, vẻ mặt tươi cười thân thiện.
- Lăng Tiêu xin chào Nhị điện hạ!
Lăng Tiêu cúi đầu thi lễ, bất kể là giả vờ hay không thích thì chào hỏi lễ phép vẫn là việc phải làm.
- Hiền chất không cần khách khí, ta cùng với phụ thân ngươi đều là người trong quân ngũ. Từ giờ cứ nói chuyện theo phương thức trong quân, không cần lễ nghi phiền phức này!
Lý Võ Thông sảng khoái nói như vậy, nhưng nhìn lại có vẻ hơi khác so với Nam Phương Vương đầy nhiệt huyết kích động ở thị trấn Tạp Mai Long khi trước.
Mời Lăng Tiêu vào trong, phân định chủ khách ngồi xuống xong, binh lính đưa trà nước tới mời, Lý Võ Thông thấy Phúc bá đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu, vội vàng đứng dậy, vỗ trán, động tác giống Lý Thiên Lạc như đúc, quả nhiên không hổ là phụ tử.
- Ai nha, không ngờ ta lại không nhận ra, hóa ra là Phúc tướng quân! Xin thứ cho Võ Thông chậm trễ! Phúc tướng quân mau mau mời ngồi!
Vẻ mặt Lý Võ Thông đầy thành khẩn và khách khí.
Phúc bá thản nhiên cười nói
- Nhị điện hạ quá khách khí, tại hạ hiện tại chỉ là một quản gia của thiếu gia, cho nên tại hạ đứng là được rồi!
Lý Võ Thông cười khổ nói:
- Quên đi, ta biết tính Phúc tướng quân ngài tùy ý là tốt rồi. Năm xưa Thu lão Nguyên soái và Phúc tướng quân đều là những thần tượng của Võ Thông ta đó!
Tiếp theo, Lý Võ Thông quay sang hỏi Lý Thiên Lạc:
- Thiên Lạc, nghe nói còn một cô gái, sao vẫn không thấy nàng vào đây?
Lý Thiên Lạc vội vàng nói:
- Phụ thân, nàng là bằng hữu của Lăng Tiêu và cũng là bằng hữu của con! Đại khái cô gái này không thích tình cảnh này, nói muốn đi dạo xung quanh một chút, con…
- Ha ha, như vậy không sao. Người một nhà mà, cứ tùy ý đi thăm quan căn cứ của chúng ta!
Lý Võ Thông lơ đễnh cười nói:
- Kỳ thật ta đã sớm muốn gặp mặt hiền chất, nhưng hiền chất cũng biết đấy, có nhiều việc cũng không như chúng ta mong muốn. Lăng tướng quân vốn luôn giữ lòng trung, trấn thủ Tây cương đế quốc, tại hạ thật là bội phục! Vốn nghe nói hiền chất là người bị Thiên Mạch, còn tiếc hận thật lâu, không ngờ hiền chất tự lực tự cường, có thể đánh thông thiên mạch. Nghị lực này quả thực khiến người ta phải bội phục! Thực sự đáng ăn mừng!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Gia phụ còn tôn sùng ngài gấp đôi, mà tiểu tử ta cũng rất bội phục ngài. Khi ở thị trấn Tạp Mai Long, nếu không có ngài, chỉ sợ đã vô cùng nguy hiểm rồi. Nói tới đó, tước vị Tử tước này của ta thực ra là đoạt của Thiên Lạc huynh.
Lý Thiên Lạc ở bên cạnh vội vàng nhẹ giọng khách khí, thần sắc lạnh nhạt, hồn nhiên không để tước vị Tử tước vào mắt. Quả thực nếu là con cháu hoàng tộc chính thống, có mấy ai thèm coi trọng tước vị Tử tước nhỏ nhoi này cơ chứ?
Lý Võ Thông khẽ hắng giọng, nói:
- Nghe nói hôm tổ chức Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương, thành Penzias bị cường đạo quy mô lớn công kích? May là có hiền chất chống cự, nếu không chỉ sợ đã tổn thất rất nặng nề. Vậy có tra được đối phương là ai không? Không ngờ chúng dám lớn gan như vậy, không coi bổn vương ra gì!
Trên mặt Lý Võ Thông lộ vẻ giận dữ, gằn giọng nói tiếp:
- Nếu điều tra được kẻ nào lớn gan như vậy, nhất định phải nói cho ta, ta nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng, đương nhiên ngươi muốn bầm thây ca ca ngươi thành vạn đoạn, chỉ sợ thái tử ca của ngươi cũng muốn làm như vậy đối với ngươi.. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Đám lính đánh thuê này không phải của đế quốc chúng ta mà là binh đoàn Thần Phong, một đoàn lính đánh thuê cấp hai của ngoại quốc có thực lực rất mạnh. Không biết tại sao bọn chúng lại nhắm vào nơi như thành Penzias. Có lẽ chúng đi thuyền từ trên biển tới!
Lý Võ Thông gật gật đầu nói:
- Ừ, cũng có khả năng. Có lẽ bọn chúng bị sự giàu có của thành Penzias hấp dẫn, định thừa dịp chúng ta lơi lỏng nhất để tới cướp bóc. Đám súc sinh chết tiệt, dám làm loạn ngày hội của bọn ta. Một ngày nào đó, ta sẽ tới tận lễ hội của chúng cho chúng biết!
Lăng Tiêu thoáng nghĩ, những lời này của Lý Võ Thông nhìn như không phải nói dối, có lẽ dã tâm của vị Nam Phương Vương này không chỉ dừng lại ở vương vị đế quốc Lam Nguyệt này.
Lý Võ Thông nói xong, lại cười nói với Lăng Tiêu:
- Lần này ta mời hiền chất tới đây nói chuyện, thứ nhất là muốn gặp ngươi. Nghe nói người đả thông thiên mạch đều có tiền đồ vô lượng! Hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như vậy! Lăng gia hổ tử thực sự bất phàm! Chuyện thứ hai là bổn vương muốn tránh lặp lại sự kiện của lễ cuồng hoan vừa rồi. Bổn vương định… chuẩn bị tặng cho ngươi bốn khẩu ma tinh đại pháp chuyên dùng để bảo vệ thành Penzias!
- Cái gì?
Lăng Tiêu và Phúc bá nghe vậy rốt cục giật mình, nhất tề biến sắc kinh hô.
Ma tinh đại pháo chỉ một phát bắn đã có thể giết chết mấy con Chiến Tranh Cự Tượng Komodo! Đây là thứ vũ khí giống như thần khí, chỉ sợ dù là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông cũng không dám cứng rắn chọi lại nó!
Để chế tạo một khẩu ma tinh đại pháo phải tốn hơn hai trăm vạn kim tệ. Bốn khẩu là hơn tám trăm vạn!
Mà lúc Lý Võ Thông rời khỏi thành Penzias cũng chỉ mang đi nhiều nhất là hai ngàn vạn. Hiện tại không ngờ lại đưa luôn cho mình tám trăm vạn, hơn nữa đó lại là ma tinh đại pháo, vũ khí hạch tâm của đế quốc, không phải cứ có tiền là mua được! Người thường có nó là phạm pháp. Vậy mà hiện tại Nam Phương Vương chỉ mở mồm đã nói tới bốn khẩu.
Hắn điên rồi sao? Nếu muốn mua chuộc ta cũng không đến mức đặt giá cao như vậy chứ?
Lý Võ Thông mỉm cười đầy bí hiểm, dường như rất hài lòng với biểu hiện của Lăng Tiêu và Phúc bá. Hắn tự nhủ, ta đặt ra giá như vậy không sợ ngươi không động tâm! Đến lúc đó, thái tử nhất định không thể ngăn cản nổi Lăng gia đi theo ta. Cho dù phụ thân chống đỡ cho ngươi, cũng không thể nào chống đỡ nổi. Hừ… Đổi tám ngàn vạn kim tệ để lấy một gã tướng quân tay nắm trọng binh, quả thật là đáng giá!
Lý Võ Thông tiếp tục nói:
- Có vũ khí mà không có tinh hạch thì cũng chỉ là đồ trang trí. Ta tặng thêm cho hiền chất 500 khối tinh hạch bạc hai!
Phúc bá không kìm nổi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lý Võ Thông bằng ánh mắt đầy chấn động.
Còn Lăng Tiêu cũng âm thầm tự đánh giá, một khối tinh hạch bậc hai đại khái giá trị khoảng một vạn kim tệ, 500 khối thì phải tới 500 vạn kim tệ! Cộng thêm 800 vạn kim tệ là giá của bốn khẩu ma tinh đại pháo. Đáng nể! Hắn thực sự đặt khá nhiều tiền vốn vào mình nhỉ! Lăng Tiêu thầm tán thưởng Thán Nam Phương Vương, thật sự là một người làm việc quyết đoán! Hắn lấy đi 2000 vạn kim tệ từ thành Penzias, vậy mà chỉ mở mồm một cái đã nói tặng cho mình quá nửa số đó.
Phải biết rằng, bốn khẩu ma tinh đại pháp đó, mỗi khẩu có giá khoảng 200 vạn kim tệ, nhưng không phải cứ có 200 vạn là có thể mua được!
Lăng Tiêu đứng dậy nói:
- Vương gia khách khí như vậy khiến Lăng Tiêu hiểu được tấm lòng thương dân của ngài, lo sợ dân chúng thành Penzias phải chịu khổ sở. Nhưng Lăng Tiêu thấy như vậy là quá nhiều!
Cha con Lý Võ Thông đều thầm mắng Lăng Tiêu là tên giảo hoạt, chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, không ngờ đã gỡ đi hơn nữa nhân tình, chuyển thành mối quan tâm của Vương gia đối với dân chúng thành Penzias. Chênh lệch giữa hai phương diện này quả là rất to lớn.
Lý Võ Thông ôn hòa cười nói:
- Nơi đó là đất phong của hiền chất, ta là địa chủ dù sao cũng phải tận tâm một phần!
Mấy người đều cười rộ lên, Lăng Tiêu cũng cười rất vui vẻ. Nhập thế được một năm nay, hắn cũng đã nắm bắt được ít nhiều tâm tình thế tục, cũng hiểu được rằng Lý Võ Thông chính là đang muốn lôi kéo mình. Nếu hắn không hiểu được như vậy thì quả thực là đầu óc có vấn đề.
Tuy nhiên, trong lòng Lăng Tiêu lại không để ý tới điều đó. Tiện nghi lớn như vậy mà không động tâm mới là lạ. Nếu thực sự Thái tử còn giở trò, Tiêu cũng không ngại cấp cho Lý Võ Thông chút tiện nghi. Lại nói tiếp, Lăng Tiêu biết rõ rằng lúc này lão quốc vương đã được giải độc, cho nên tình cảnh của Thái tử chưa chắc đã tốt đẹp gì. Có lẽ Thái tử cũng đã phát hiện ra, nếu không đã chẳng phát rồ lên mà thuê đoàn lính đánh thuê ngoại quốc tới thành Penzias ám sát mình.
Trong hoàng cung có hai Kiếm Tông, chưa chắc là đã hết! Đây cũng là kết luận của Lăng Tiêu sau khi suy luận về thế lực của các thế gia và môn phái ẩn tàng.
Còn Kiếm Tông kia có phải người của Nam Phương Vương hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần gặp lại, Lăng Tiêu nhất định sẽ giết chết hắn! Máu của các huynh đệ đã đổ xuống sẽ không thể để uổng phí được!
Cho dù trước mắt thực lực Lăng Tiêu còn có chút không đủ để giết chết Kiếm Tông. Tuy nhiên, Lăng Tiêu lại có điểm mạnh là thời gian và sự kiên nhẫn! Tố chất mà người tu chân không thiếu nhất chính là kiên nhẫn!
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Diệp tử trong lòng không yên bất an, quả nhiên, dưỡng phụ chính là người của Nam Phương Vương. Trước kia, Diệp Vi Ny đã có lần nghi ngờ rằng dưỡng phụ là người của thái tử điện hạ! Nhưng không ngờ rằng Nam Phương Vương lại có dã tâm tới mức đó, ngay từ 20 năm trước đã sắp xếp bố cục. Người trong hoàng gia quả nhiên là không hề bình thường!
Những binh lính như đều được lệnh lờ đi sự tồn tại của nàng, tuy nhiên chúng cũng không khỏi liếc trộm vài lần. Dù sao trong quân doanh dương khí ngút trời thế này, đột nhiên xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành thế này, thực sự là vô cùng hiếm có.
Diệp tử đi tới góc tường, trước mặt là những doanh trại chỉnh tề. Nàng chạy vội tới nhìn quanh nhưng lại không thể tìm thấy người đó. Chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng ho khan:
- Vi Ny, con khỏe chứ?
- A!
Diệp Vi Ny cúi đầu kinh ngạc hô lên, sau đó mạnh mẽ xoay người, đưa bàn tay trắng nõn lên ôm ngực, nhìn gã trung niên vẻ mặt nghiêm nghị kia, tâm tư phức tạp, cúi đầu khẽ nói:
- Phụ thân…
- Con đi theo ta…
Gã trung niên vẻ mặt nghiêm túc xoay người dẫn Diệp Vi Ny tới một chỗ yên lặng, sau đó quay lại nhìn nàng với ánh mắt có một chút khen ngợi, một chút phức tạp:
- Không tồi! Càng lớn càng xinh đẹp! Năm đó ta đã từng nói, nếu con vào học viện Quý tộc, nhất định sẽ là người ưu tú nhất. Quả nhiên ta nói không sai! Con vẫn là đứa con gái ưu tú nhất trong tim ta!
Được những lời khích lệ của gã trung niên này, ngược lại Diệp Vi Ny càng cảm thấy sợ hãi hơn, bởi vì ấn tượng về hắn đã khắc sâu trong lòng nàng ngay từ thuở nhỏ! Hỉ nộ vô thường. Đối xử với bọn trẻ chỉ có đánh hoặc mắng! Có lần khi mới khoảng 5, 6 tuổi, Diệp tử còn tận mắt chứng kiến dưỡng phụ một lần say rượu còn đè lên một tỷ tỷ cũng mới chỉ khoảng 16,17 tuổi. Tỷ tỷ đó liều mạng gào khóc nhưng cuối cùng ngất đi. Ngày hôm sau, nàng không còn nhìn thấy tỷ tỷ đó nữa. Dưỡng phụ dường như không hề có việc gì, còn nói nàng được thị nữ một nhà quý tộc mang đi rồi, cuộc sống sau này sẽ rất tươi đẹp! Hắn còn dạy Diệp tử và những đứa trẻ khác phải biểu hiện cho tốt, cũng sẽ có cơ hội được nhận vào làm thị nữ nhà quý tộc!
Bởi vì còn quá nhỏ nên khi đó Diệp tử cũng không biết là dưỡng phụ đã làm gì, nhưng dù sao trong lòng vẫn để lại dấu ấn không thể phai mờ. Chính vì vậy mà trong lòng nàng luôn có sợ hãi và phản cảm đối với quý tộc, sợ rằng nếu phải đi vào nhà quý tộc thì trước đó sẽ bị dưỡng phụ dạy dỗ, cho nên nàng liều mạng không chịu tiến vào học viện Quý tộc, cự tuyệt con đường nhung lụa mà dưỡng phụ cấp cho, kiên trì trở thành một kẻ bàn tay vàng. Để gây áp lực cho nàng, giữa cơn rét lạnh mùa đông, hắn bắt Diệp Vi Ny chỉ ăn mặc mỏng manh đi ăn trộm, sau đó chăm sóc cho cả đám trẻ con, nấu cơm cho chúng, giặt quần áo cho chúng bất kể mùa hạ mùa đông. Thậm chí hắn còn bắt nàng nhúng hai ngón tay vào nước sôi để rèn luyện kỹ năng gắp đồ vật. Dù vô số đau khổ nhưng nàng không hề hối hận. Nàng không muốn giống như tỷ tỷ năm đó bị dưỡng phụ đè lên người. Chỉ nghĩ tới đó, Diệp Vi Ny liền có cảm giác ghê tởm, lại càng có cảm giác kháng cự đối với nam nhân. Cho nên chính bản thân Diệp tử cũng cảm thấy khó tin khi mình có thể đi theo Lăng Tiêu vui vẻ trong một thời gian dài như vậy.
- Phụ thân, sao ngài lại ở đây?
Diệp Vi Ny rốt cục, không nhịn được hỏi.
Gã trung niên khẽ cười:
- Ta vốn chính là người của nhị điện hạ ngay từ khi con còn nhỏ. Khi nãy ta vẫn chưa nói hết với con, thế nào, cuộc sống trong nhà quý tộc cũng không tệ lắm nhỉ? Có muốn "vĩnh viễn" sống cuộc sống như vậy không?
Đồng tử Diệp Vi Ny co thắt lại. Nếu lúc này Lăng Tiêu nhìn thấy sẽ nhận ra đây chính là đôi mắt trước kia vẫn sợ hãi nam nhân. Giọng của nàng chợt trở nên sắc bén hỏi:
- Ông muốn làm cái gì?