Lăng Tiêu gắng gượng kiềm chế nỗi kích động trong lòng. Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời học nghệ ở Thục Sơn kiếp trước, khi cuối cùng đột phá tới Kim Đan kỳ, sự căng thẳng và hưng phấn khi lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, không ngờ nỗi lòng lúc đó cũng y hệt bây giờ!
Lăng Tiêu thỉnh thoảng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy mình rất may mắn: may mắn là linh hồn của hắn nhập vào một người bị Thiên Mạch, làm cho hắn từ trước tới nay vốn là người chưa có cảm nhận được lòng người dễ thay đổi và sự lạnh lùng của nhân tình thế thái, từ đó đạo tâm của hắn càng thêm vững chắc hơn lên và khiến tâm tình của hắn càng thêm ổn định!
Mà từ Lăng gia này, Lăng Tiêu vốn chưa bao giờ nếm qua mối thân tình lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là sự ấm áp của một gia đình. Vì thế Lăng Tiêu quyết định cả đời này sẽ nhập thế tu luyện, nhất định phải dùng hết sức mình bảo vệ tốt cho người nhà và bằng hữu, không để cho bọn họ bị bất cứ thương tổn gì. Dù là sinh mệnh của bọn họ chỉ có trăm năm, như vậy ít nhất trong thời gian trăm năm ngắn ngủi này, bọn họ phải được sống một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc!
Lăng Tiêu đứng lên, đi tới khóm Thạch Trúc Thảo kia. Khóm Thạch Trúc Thảo cao chừng nửa thước, gốc bò lan trên mặt đất, kết thành từng khối, đốt trên cành phình to ra, thoạt nhìn tựa như một thân cây trúc thu nhỏ lại.
Lá cây hình cây kim to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-kiem-lang-van/1844997/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.