- A… Anh là? …Thiếu gia?
Xuân Lan và Thu Nguyệt ra mở cửa phòng, thấy Lăng Tiêu và một cô gái áo đen không khỏi sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Diệp Vi Ny đứng phía sau Lăng Tiêu không khỏi giật mình, thầm nói: "Lăng Tiêu trước và sau khi dịch dung đã xảy ra biến hóa rất lớn, thậm chí ngay cả dáng người cũng trở nên khác thường. Không thể tưởng được hai thị nữ này lại có thể nhận ra là Lăng Tiêu"
Lăng Tiêu cũng hơi sững sờ, lập tức thản nhiên gật đầu, sau đó đi vào trong nhà. Xuân Lan và Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Vi Ny, trong lòng âm thầm buồn bực, thầm nói: "Thiếu gia đi lâu như vậy, sao về lại mang theo một cô gái dung mạo bình thường chứ?" Lập tức nghĩ đến thiếu gia có thể thay đổi dung mạo, như vậy cô gái này chắc cũng đã được dịch dung. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Nghĩ vậy, Xuân Lan và Thu Nguyệt không nhịn được mà đánh giá Diệp Vi Ny mấy lần. Thấy dáng người lả lướt, đường cong tuyệt mỹ của nàng, nói vậy đây cũng là một mỹ nữ, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy tự hào vì thiếu gia. Hai nàng gần đây vẫn đi theo Thượng Quan Vũ Đồng học tập, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Tạ Hiểu Yên ở lớp cao cấp. Hai nàng luôn luôn khinh thường cô gái xinh đẹp kia, đều cho rằng Tạ Hiểu Yên bỏ thiếu gia là sai lầm lớn nhất đời nàng.
- Hai người sao có thể nhận ra ta?
Thấy vẻ vui mừng không kiềm chế nổi trên mặt hai nàng, Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, có cảm giác đã về đến nhà.
Xuân Lan nhanh miệng cười nói:
- Thiếu gia tuy rằng đã thay đổi rất nhiều, nhưng ánh mắt lại không thay đổi, nói đúng ra là ánh mắt.
Thu Nguyệt ở bên cạnh cũng xấu hổ gật đầu đồng ý.
Lăng Tiêu cười cười, sau đó chỉ tay về phía Diệp Vi Ny nói:
- Diệp Vi Ny, tạm thời ở lại chỗ chúng ta.
Xuân Lan và Thu Nguyệt đều nói ra danh tính của mình, thái độ lại thêm thân cận với Diệp Vi Ny.
Diệp Vi Ny rốt cuộc không kìm nổi kinh ngạc trong lòng: Hai thị nữ xinh đẹp này thật là lợi hại, hơn nữa xem ra đều rất thích Lăng Tiêu. Trong lòng nàng hơi có chút phát khổ, thiếu gia quý tộc đều là như vậy, dốc lòng tu luyện quả thực rất ít, có lẽ chính nhân quân tử như Lăng Tiêu càng ít hơn. Nghĩ vậy, nàng không kìm nổi có chút xấu hổ: "Mình bây giờ cũng không phải người của hắn ta, thích thì sao? Thích là nhất định phải đi theo hắn sao?"
Tuy rằng đã khuya, nhưng hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt vẫn hưng phấn chuẩn bị bữa ăn khuya cho Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny. Diệp Vi Ny không kìm nổi cảm thán: "Người này quả nhiên là quý tộc. Cuộc sống quý tộc quả nhiên hưởng thụ xa xỉ. Mình trước kia, tối có đói cũng chỉ biết chịu đựng, đâu ra người làm đồ ăn khuya ngon như vậy cho mình? Đó là nằm mơ cũng không thể tưởng được"
Xuân Lan và Thu Nguyệt rất tò mò với cuộc sống mạo hiểm hơn tháng qua của Lăng Tiêu. Nhưng Lăng Tiêu lại như một hũ nút, hỏi hắn cũng không nói, huống chi hai nàng cũng không dám hỏi.
Đợi hai người ăn xong, Diệp Vi Ny nhìn Xuân Lan và Thu Nguyệt mắt ngọc mày ngài, hỏi Lăng Tiêu:
- Làm thế nào có thể khôi phục dung mạo cũ?
Lăng Tiêu lấy mấy cọng cỏ nhỏ màu xanh lục trong nhẫn không gian ra:
- Chà xát, bôi lên da là được.
Thảo dược này tìm được ở trong phòng đấu giá của Hoàng Phủ gia, bỏ chung với các thảo dược khác, Lăng Tiêu thuận tay lấy ra, Hoàng Phủ Thương Tùng cũng không biết nên tự nhiên đưa cho Lăng Tiêu. Nếu Diệp Vi Ny biết mấy ngày trước Lăng Tiêu còn không có thảo dược này, phải chờ nhiều ngày cho đến khi thuốc hết tác dụng mới khôi phục lại được, sợ là trong lòng mắng chết Lăng Tiêu.
Thoải mái tắm rửa một lát, Lăng Tiêu thay áo ngủ, thoải mái nằm trên giường, rốt cuộc ngủ một giấc yên lành. Lăng Tiêu phát hiện mình đã càng lúc càng thích ứng với thân phận quý tộc. Nếu là trước kia sợ rằng sẽ ngồi xuống luyện công cả đêm. Điều này thực ra cũng liên quan đến trạng thái hiện tại của Lăng Tiêu. Không phải hắn không muốn tu luyện mà thật sự không thể nào tu luyện.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, đầu tiên là quen biết đám mạo hiểm như Vương Siêu: Đường Minh và Vương Siêu hữu tình, An Nhã thông minh, Gaia hồn hậu và Ngô Lương gian xảo đã dạy một bài học rất sinh động cho Lăng Tiêu vốn rất ít tiếp xúc với người.
Chuyện xảy ra ở quán rượu làm Lăng Tiêu hiểu thêm một đạo lý: Thế giới này là một thế giới còn phức tạp hơn Tu Chân Giới. Lòng người khó dò, nhưng xét cho cùng vẫn giống nhau đó là "Thực lực là vua"
Nghĩ đến đám lính đánh thuê ngông cuồng mà mình giết chết "Thực ra bọn chúng đã sai lầm sao? Chưa hẳn, nhưng đồng thời, mình cũng không sai. Nếu như bọn chúng không chết, vậy nhất định là mình" Lăng Tiêu khẳng định không vĩ đại như vậy. Sao có thể hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác.
Giết chết Nham Thạch Thân Khắc, trong lòng Lăng Tiêu không có một chút gánh nặng, người như vậy đáng chết. Lại nghĩ đến Diệp Vi Ny – nữ trộm, Lăng Tiêu nở nụ cười ấm áp. Rõ ràng là một cô gái đơn thuần dịu dàng lại bị người huấn luyện thành một bàn tay vàng. Có đôi khi Lăng Tiêu thật sự muốn hỏi thân thế của Diệp Vi Ny, nhưng lại nhịn đi. Nếu nàng nguyện ý muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
Lúc này Lăng Tiêu có thể mang Diệp Vi Ny trở về, trong lòng ít nhiều cũng có tính toán lưu nàng lại. Giá trị của một Đại Kiếm Sư bậc sáu không bình thường. Hơn nữa Diệp Vi Ny còn trẻ như vậy, tương lai nhất định tiền đồ vô hạn.
Quan trọng hơn, Lăng Tiêu muốn để Diệp Vi Ny tiến vào Học viện Đế quốc học. Trong lòng Lăng Tiêu thật ra không có suy nghĩ thông qua Diệp Vi Ny để khoe khoang mình mà thật sự muốn giúp Diệp Vi Ny tìm một thân phận. Cho đến nay, Lăng Tiêu tuy rằng không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn cảm kích Diệp Vi Ny.
Điểm này, từ chỗ Lăng Tiêu có thể mang Diệp Vi Ny trực tiếp về đây là có thể thấy được. Lăng Tiêu cũng không phải người chỉ giỏi hứa. Hắn cho rằng rất nhiều chuyện, làm tốt hơn nói.
Ba cô gái bên kia đã tụ tập lại một chỗ, líu ríu nói chuyện. Xuân Lan và Thu Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Tướng Quân, tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng kiến thức kém xa so với Diệp Vi Ny vẫn sống ở dưới đáy xã hội, không lâu sau đã bị Diệp Vi Ny làm cho cười phá lên. Xuân Lan và Thu Nguyệt chỉ kiên trì một nguyên tắc, đó chính là tất cả đặt lợi ích của thiếu gia lên trên hết. Nhưng chỉ cần các đề tài không quan hệ với Lăng Tiêu, hai nàng sẽ nguyện ý nói chuyện với Diệp Vi Ny, từ Diệp Vi Ny cũng biết được rất nhiều chuyện mới mẻ.
Diệp Vi Ny cũng rất cẩn thận. Nàng đoán rằng: "Lăng Tiêu nếu như dịch dung xuất hiện ở trong phòng đấu giá, hiển nhiên không muốn thân phận thật sự của mình bị phát hiện". Cho nên, nàng cũng không nói cụ thể quá trình hai người mạo hiểm ra với Xuân Lan và Thu Nguyệt, chỉ nói thoáng qua mà thôi
Điều này cũng đủ làm cho hai nàng hưng phấn không thôi. Nghĩ đến thiếu gia của mình không ngờ có thể đi ra mạo hiểm, trong lòng hai nàng liền cảm thấy rất tự hào. Rất nhiều thiếu gia quý tộc chỉ biết diễu võ dương oai trong đế đô mà thôi.
Sáng hôm sau, Lăng Tiêu thức dậy từ sớm, sau đó ở trong sân thần luyện một phen. Cảm thấy trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, tố chất thân thể cũng mạnh hơn lúc trước không ít. Lăng Tiêu tin rằng, mình lúc này nếu đi kiểm tra, có lẽ dễ dàng qua Kiếm Sư bậc ba, bậc bốn.
Nghĩ đến vẻ mặt của đám người kia, trên mặt Lăng Tiêu lộ ra nụ cười mang theo một tia tự giễu cợt chính mình: "Mình bây giờ không ngờ lại phải dựa vào sự kinh ngạc của đám người thực lực thấp kém để thỏa mãn hư vinh sao?"
Lắc đầu, phun ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực: "Thanh Trúc Thảo. Ta rất nhanh sẽ tìm được ngươi.