Edit: Viochan♥
“Hoàng tẩu, không phải ta muốn mắng ngươi nhưng thật sự… Ngươi thật sự quá vô tình rồi đúng chứ? Trong trường hợp này sao ngươi có thể quay đầu bước đi… Cho dù nhị ca trước kia đối xử với ngươi như thế nào thì cũng không phải do hắn gọi người đến ra tay, là những người đó tự tìm ngươi gây phiền toái. Mỗi lần ngươi bị thương, hắn còn rất săn sóc bôi thuốc cho ngươi, bảo thái y chữa bệnh cho ngươi… Đúng, hắn không tin ngươi là hắn không đúng, là lỗi của hắn, nhưng ngươi tận mắt nhìn người tôn quý hư hắn bị điêu dân đánh chẳng lẽ ngươi không động lòng trắc ẩn ư… Hắn làm vậy là vì ai? Uổng phí tình cảm sâu đậm hắn dành cho ngươi. Ngươi có biết một năm này hắn rốt cuộc sống như thế nào không? Hắn cố gắng sắp xếp vào gian phòng nhỏ kia ở một năm, suốt một năm đấy, nếu không phải hắn là người có hắn trách nhiệm thì đã sớm quay về cung rồi. Phế hậu cung vì ngươi, bắt những kẻ ức hiếp ngươi phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần, ngay cả Mộng phi cũng bị giam vào đại lao… Hoàng tẩu, hoàng huynh làm nhiều thứ vì ngươi như vậy mà ngươi không cảm động sao?” Dật Hiên nói không ngừng liền một mạch, lấy lại chút nam quyền cho nhị ca hắn. Hắn thật sự không thể đứng nhìn, con đường tình yêu này quả nhiên không dễ đi, vẫn là hắn sáng suốt, kính nhi viễn chi.(kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng ko thể gần gũi, ý nói DH ko dám dính đến tyêu)
Hắn… Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-khi-hoang-phi/2141689/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.