Lúc Tiêu Vũ Tình tỉnh lại sao còn thấy bóng dáng Chính Hiên nữa, như vậy cũng tốt, đỡ phải cảm thấy xấu hổ khi gặp mặt nhau. Thuốc của hắn rất hiệu quả, thật sự thoải mái hơn rồi, tại sao hắn còn quan tâm đến nàng như vậy chứ? Sự dịu dàng trong nháy mắt khiến nàng trầm mê, nhưng nàng lại quá thông minh, biết rằng khúc mắc giữa bọn họ vẫn chưa giải quyết được vì nếu hoàng đế đã biết chân tướng, với tính cách của hắn thì sẽ không xử sự như vậy. Có đôi khi, nàng thật hy vọng bản thân có thể ngốc một chút, ít nhất giờ này khắc này nàng vẫn có thể hạnh phúc.
“Hoàng Thượng……” Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên. Mộng phi nhìn thấy Vũ Tình rõ ràng hơi sửng sốt một chút, hồi lâu mới định thần lại được, cười nói:“Tiêu phi, sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây? Nhìn thấy ta ở đây ngươi sợ ư?”
“Nô tì…… chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.” Mộng phi cười đến thực giả tạo, ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm vào Vũ Tình ngồi trên long sang.
“Ngươi đang sợ âm mưu của mình bị vạch trần đúng không?” Nàng đã chắc chắn mười phần rằng chủ mưu của tất cả mọi chuyện chính là người bề ngoài yếu đuối, dịu dàng săn sóc, lương thiện hiểu ý người khác – Mộng phi nương nương. Quả nhiên loại nữ nhân này là âm hiểm nhất.
“Tiêu phi, không phải ngươi đang hiểu lầm cái gì chứ?” Mộng phi vẫn bày ra cái bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia. Lại làm cho Vũ Tình nhìn mà ghê tởm!
“Mộng phi hình như là quý nhân hay quên, nay ta đã không phải là cái gì mà Tiêu phi nữa rồi, ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi.” Vũ Tình nhẹ nhàng bước đến trước mặt Mộng phi.
“Ở trong lòng nô tì, ngươi vĩnh viễn là Tiêu phi.” Vĩnh viễn là nữ nhân đã đoạt mất người ta yêu, hủy hoại tất thảy giấc mơ của ta.
“Thật sao?” Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười, đột nhiên chuyển đề tài:“Tại sao ngươi lại điều Lam Nhi đến chỗ ngươi?”
“Nô tì biết Lam Nhi là người rất quan trọng với Tiêu phi muội muội, muội muội xảy ra chuyện, Lam Nhi không có chỗ để đi nên nô tì chăm sóc nàng thay muội muội.” Ngữ điệu của Mộng phi xuôi tai không chút ngập ngừng khiến người ta rất khó nghi ngờ lời nàng nói.
“Lý do rất hay nhưng ta không chấp nhận. Đủ rồi, Mộng phi, ngươi còn muốn vác cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy đến khi nào? Ngươi không biết mệt nhưng ta thì mệt rồi.” Vũ Tình chán ghét sự giả tạo, nàng ghét nhất loại nữ nhân này. Ngụy quân tử còn không bằng kẻ tiểu nhân!
“Ha ha, mọi người đều nói Tiêu Vũ Tình là đệ nhất tài nữ kinh thành quả thực không sai. Nô tì bái phục, có điều đôi khi thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Nếu ngươi không thông minh đến thế, không làm cho Hoàng Thượng mê muội ngươi như vậy thì có lẽ ta đã có thể dễ dàng tha thứ để ngươi làm một phi tử bình an vô sự.” Nữ nhân quả nhiên dễ thay đổi, một giây trước nàng có thể khiến người ta yêu mến, giây tiếp theo nàng lại có thể thay một bộ mặt âm ngoan.
“Vậy còn ngươi? Muốn làm hoàng hậu ư?” Nàng nên sớm biết nàng ta không phải một nữ nhân an phận bình thường. Nữ nhân này có dã tâm, có thủ đoạn, là một kẻ độc ác. Khó trách có thể đùa giỡn tất cả mọi người, ngay cả mình cũng thiếu chút nữa bị nàng ta lừa.
“Còn phải nói sao? Từ lúc ta tiến cung Hoàng Thượng đã hứa với ta rằng hắn nhất định sẽ lập ta làm hậu.” Mộng phi cười đến tự tin mà xinh đẹp.
“Ngươi hẳn là rõ hơn ta, Hoàng Thượng hắn không hề yêu ngươi, hắn chỉ muốn hoàn thành lời hứa với tỷ tỷ ngươi mà thôi. Nói cách khác, hoàng hậu trong lòng hắn không phải ngươi.”
“Câm miệng. Cho dù Hoàng Thượng muốn lập hoàng hậu không phải ta thì cũng sẽ không là ngươi. Người trong lòng hắn chỉ có thể là tỷ tỷ ta, ngoài tỷ tỷ ta, ngoài ta ra, ai cũng không đáng được hắn yêu, ai cũng không thể……” Mộng phi lẩm bẩm nói.
“Nếu để hắn phát hiện lúc trước ngươi khiến Dung phi mất đi đứa bé thì hắn còn có thể cho ngươi làm hoàng hậu sao?” Nữ nhân này thật đáng sợ.
“Sao ngươi biết việc đó là do ta làm?”
“Ngươi nói ta thông minh mà? Nếu ngay cả điều này ta cũng không nhận ra thì chẳng phải đã khiến ngươi thất vọng vì đánh giá ta quá cao sao? Ngươi cho là việc ngươi làm rất hoàn hảo ư? Thật ra là sơ hở chồng chất, chỉ cần suy nghĩ một chút là mọi người có thể nhìn ra do ngươi làm.” Tên Âu Dương Chính Hiên ngu ngốc kia còn tin tưởng nàng ta như vậy.
“Thì sao chứ? Hừ, cho dù Hoàng Thượng biết hắn cũng sẽ không trị tội ta.”
“Đó là vì hắn nể tình người tỷ tỷ đã chết của ngươi nên mới tha cho ngươi, không ngờ ngươi đã không biết hối cải lại còn làm trầm trọng thêm. Đứa bé vô tội, ngươi làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Là tại Chính Hiên dung túng cho nàng thị sủng mà kiêu.(được sủng ái sinh ra kiêu ngạo)
“Sao ta phải cắn rứt chứ? Nếu không phải tại ngươi thì có lẽ ta sẽ để cho đứa bé đó được sinh ra bình an, người nên áy náy là ngươi. Là ngươi hại chết nó.” Mộng phi bị cắn ngược lại một cái, lấy tay chỉ vào Vũ Tình nói.
“Mục đích của ngươi quả nhiên là ta.” Đây có lẽ chính là ta không giết người nhưng người vẫn vì ta mà chết,“Vậy chuyện Nam Cung Quân cũng là do ngươi bày ra?”
Mộng phi mỉm cười không nói, vẻ mặt thỏa mãn.
“Ngươi không thấy chiêu này cũ lắm rồi à?” Tình tiết phim cũ rích này nàng đã xem không biết bao nhiêu lần nhưng không ngờ sẽ xảy ra với chính mình, chỉ có tự mình trải qua nàng mới biết rằng sự đau khổ này thật sự người bình thường không thể chịu đựng nổi. Trên thế giới còn gì đau khổ hơn việc bị nam nhân mà mình yêu căm ghét nữa?
“Chiêu thức không sợ cũ, dùng được là được. Ngay cả tội mưu hại hoàng tử lớn như vậy mà hắn vẫn có thể giúp ngươi thoát được thì ta nghĩ cho dù ngươi có ám sát hắn, chưa chắc hắn đã trị tội ngươi. Yêu càng sâu thì hận càng sâu, hừ, hắn yêu ngươi sâu bao nhiêu thì sẽ hận ngươi bấy nhiêu. Hơn nữa hắn sẽ không đi điều tra rõ chân tướng sự việc, bởi vì hắn sợ, sợ rằng mọi chuyện đều là thật. Hừ, hắn đã bị thù hận làm mờ mắt, ngươi cả đời cũng đừng hòng thay đổi.” Nói tới đây, ánh mắt Mộng phi ánh lên sự đố kị ghê gớm.
“Mộng phi, ngươi là nữ nhân độc ác nhất ta từng gặp. Sao Tư Đồ Tinh lại có một muội muội như ngươi chứ?” Theo như cách nói của Âu Dương Chính Hiên thì Tư Đồ Tinh nhất định là một người rất lương thiện.
“Câm miệng, ngươi không đủ tư cách nhắc đến tỷ tỷ ta.” Nàng và tỷ tỷ lớn lên bên nhau, tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc nàng giống như một ngọn đèn chiếu sáng cho nàng vậy. Nàng và tỷ tỷ như một, nếu tỷ tỷ chết rồi thì nàng sẽ là tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được, gả cho nam nhân mà tỷ tỷ yêu. Sự mê hoặc của quyền lực càng làm cho nàng đánh mất chính mình!
“Nữ nhân Nam Cung Quân yêu mà hắn đã nhắc tới chắc hẳn là ngươi? Sao ngươi có thể đối xử nhẫn tâm một nam nhân yêu ngươi như vậy?” Là kẻ thông dâm bị hoàng đế bắt tại trận có khi hắn phải chết một ngàn lần, nói không chừng còn có thể liên lụy đến cả nhà. Vì yêu, hắn quên hết tất cả.
“Nếu không phải vì ngươi thì ta cũng sẽ không phải hy sinh tính mạng của hắn.” Mộng phi nói đến Nam Cung Quân mới hơi có vẻ xấu hổ. Nam Cung Quân dù sao cũng là người nàng từng yêu.
Lúc trước bọn họ có duyên gặp nhau, Nam Cung Quân vì nàng không hề lưu luyến người nào khác, tu thân dưỡng tính. Hai người thậm chí đã nghĩ tới chuyện tư định chung thân(gắn bó cả đời),không ngờ vì cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế mà khiến bọn họ không đến được với nhau. Tư Đồ Tinh chết, trước khi lâm chung muốn Hoàng Thượng chăm sóc tốt cho muội muội duy nhất của nàng là Tư Đồ Mộng. Hoàng Thượng vì áy náy mà lấy muội muội của nàng, không ngờ lại chia rẽ một đôi yêu nhau. Tư Đồ Mộng đã sớm biết về Hoàng Thượng qua lời tỷ tỷ, rất ngưỡng mộ đương kim thiên tử và âm thầm thích tỷ phu(anh rể) tương lai của mình. Huống chi đã có hoàng hậu nên nàng giấu diếm chuyện với Nam Cung Quân và gả cho hoàng đế lên làm phi tử. Mà Nam Cung Quân thì sau khi Mộng phi vào cung đã từ quan, rời khỏi nơi đau lòng này.
“Ai yêu phải ngươi đúng là người đó bất hạnh.” Vũ Tình cười nhạt. Đi yêu loại nữ nhân này chứng tỏ rằng hắn không có mắt. Tuy Mộng phi thực sự rất đẹp nhưng nữ nhân như vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao? Tư Đồ Tinh tỷ tỷ sinh đôi của nàng, hẳn là cũng rất đẹp!
“Ngươi thì tốt hơn ta đến đâu? Cẩn vương gia không phải rất yêu rất yêu ngươi sao? Ngươi lại đối xử với hắn thế nào, ngay cả khi hắn ra ngoài biên cương ngươi cũng không dám đi tiễn hắn, lúc đó chẳng phải vì ngươi tham luyến quyền thế hay sao? Tiêu Vũ Tình, ngươi cao thượng hơn ta bao nhiêu. Vốn có thể làm một vương phi vô ưu vô lo, tại sao ngươi còn hồi cung?”
“Ngươi cho là nữ tử trong thiên hạ đều tham luyến vinh hoa phú quý giống ngươi sao? Ngươi có biết cái gì gọi là yêu chân thành không hả?” Nếu đúng cái nàng muốn là vinh hoa phú quý thì việc gì nàng phải về cung, Cẩn vương chẳng lẽ không thể cho nàng sao? Trở lại hiện đại làm tiểu công chúa chẳng phải tốt hơn sao?
“Cái gì mà yêu chân thành chứ? Hừ, trong thiên hạ còn ai yêu Hoàng Thượng hơn ta?”
“Ngươi yêu hắn ư? Ngươi chắc chắn chứ? Nếu hắn không phải Hoàng Thượng, nếu hắn chỉ là một tiểu tử nghèo khó, ngươi có vứt bỏ Nam Cung Quân mà theo hắn không? Đừng tự lừa mình dối người thêm nữa.”
“Yêu? Yêu để làm gì, ngươi và Hoàng Thượng ân ái khiến mọi nữ tử trong hậu cung ghen tị, cuối cùng thì sao, ta cùng lắm chỉ giăng một cái bẫy đã có thể dễ dàng chia rẽ các ngươi. Cái gì mà tình yêu ở trước quyền thế đều rất nhỏ bé, rất hèn mọn.”
“Ngươi từ trước tới giờ không hề yêu Hoàng Thượng, cũng không hề yêu Nam Cung Quân, bởi vì ngươi căn bản không biết cái gì là yêu.” Đúng vậy, tình yêu của Chính Hiên và Vũ Tình rất mỏng manh nên mới có thể bị Mộng phi đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mộng phi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không coi lời nói của Vũ Tình ra gì.
“Nơi này là tẩm cung của hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không sợ những lời vừa rồi của ngươi bị Hoàng Thượng nghe thấy sao?”
“Hắn sẽ không nghe thấy. Hơn nữa cho dù sau này Hoàng Thượng biết chuyện này là do ta hãm hại ngươi thì hắn cũng sẽ không làm gì ta, bởi vì ta đã mang cốt nhục của hắn.” Mộng phi hạnh phúc đặt tay lên cái bụng bằng phẳng.
“Cái gì?” Âu Dương Chính Hiên ngươi gạt ta, nói cái gì mà chỉ yêu mình ta, không hề động vào phi tử khác. Hứa hẹn cái gì chứ? Hóa ra căn bản chính là ngươi phản bội chứ không phải ta phản bội ngươi.
“Có con rồi ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận lên làm hoàng hậu. Mà ngươi, có lẽ ta sẽ mở lòng từ bi, cho ngươi chết toàn thây.”
“Ta đây chắc là phải khấu tạ đại ân đại đức của ‘hoàng hậu nương nương’ rồi.” Nữ nhân này thật quá tự cao tự đại, ta không tin sau này Âu Dương Chính Hiên biết chuyện sẽ bỏ qua cho nàng. Nếu hắn thực sự tha thứ như nàng ta nói thì coi như đời này Tiêu Vũ Tình ta yêu lầm người.
“Ngươi hình như rất khinh thường lời nói của ta. Vậy chúng ta đánh cược đi!” Vẻ mặt Mộng phi như nắm chắc phần thắng.
Trong đại lao
Hoàng đế mặc long bào đi vào nhà tù ẩm thấp này có vẻ không hợp nhưng nó không những không hề làm giảm đi khí thế vương giả trời cho mà ngược lại còn tô đậm khí chất quý tộc của hắn thêm mười phần. Hắn nghiêng mặt, khinh thường liếc qua Nam Cung Quân một cái.
“Tội thần tham kiến hoàng Thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Phàm là kẻ bị bắt vào đại lao đều phải chịu hình, mà Nam Cung Quân là trọng phạm đương nhiên phải chịu hình phạt nặng hơn so với phạm nhân bình thường, nay đã không còn nhìn ra hình người nữa.
“Nam Cung Quân, ngươi còn có lá gan cầu kiến trẫm?” Hắn ta là kẻ đã hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của ta và Vũ Tình. Bắt hắn phải chịu thiên đao vạn quả cũng không thể giải mối hận trong lòng, ta muốn hắn còn sống nhưng hai người lại vĩnh viễn không thể gặp lại, để cho hắn phải chịu nỗi khổ tương tư mãi mãi.
“Hoàng thượng, hoàng thượng……Tội thần thực xin lỗi ngài. Tội thần chỉ muốn biết Vũ Tình thế nào, nàng có khỏe không?” Nam Cung Quân biểu hiện lo lắng.
“Đây là việc ngươi nên hỏi sao? Nàng là phi tử của trẫm, nàng khỏe hay không do trẫm quyết định. Ngươi có tư cách gì, lập trường gì mà hỏi?” Chính Hiên đi từng bước đến gần Nam Cung Quân, trong mắt hừng hực lửa giận. Hắn cực kì không muốn nghe thấy tên Vũ Tình từ miệng nam nhân khác.
“Vâng vâng, tội thần biết sai. Hoàng thượng, tất cả đều là lỗi của tội thần, xin hoàng thượng buông tha cho Vũ Tình. Mọi chuyện hãy để tội thần một mình gánh chịu.”
“Một mình gánh vác? Ngươi gánh vác được sao? Uổng cho một mối thâm tình của ngươi, ngươi có biết nàng nói thế nào không?”
“Nàng nói nàng từ trước tới giờ không hề yêu ngươi, người nàng yêu chỉ có trẫm, từ nay về sau cũng sẽ chỉ ở bên cạnh trẫm, săn sóc trẫm, vĩnh viễn không rời.” Tiêu Vũ Tình không thể nói ra những lời như vậy, Chính Hiên đang muốn thử hắn một lần.
“Vũ Tình……” Nam Cung Quân cúi đầu, ảm đạm bi thương hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu, nở nụ cười khổ:“Nàng theo đuổi hạnh phúc của bản thân là đúng, ta sẽ không trách nàng. Hoàng thượng, xin hãy giao cái này cho nàng, nói với nàng, tội thần tôn trọng quyết định của nàng.” Nam Cung Quân lấy từ trong người ra một chiếc khăn lụa.
Chính Hiên nhận lấy khăn lụa, bên trên viết: Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung(1). Phía dưới có nguệch ngoạc một cái tên: Tình Nhi.
Chính Hiên nắm chặt khăn lụa trong tay, hận không thể xé tan nó ra thành từng mảnh cùng chủ nhân của nó. Phất tay áo mà đi!
Trong tẩm cung của hoàng đế, cuộc chiến giữa hai nữ nhân vẫn chưa dừng lại.
“Đánh cược? Không cần thiết, suy cho cùng Âu Dương Chính Hiên đối xử với ngươi như thế nào không liên quan gì đến ta.” Có liên quan, cực kì có liên quan.
“Hắn đã từng nói sẽ đối xử tốt với ta cả đời. Bất luận ta làm sai điều gì hắn cũng sẽ tha thứ! Ngươi cũng không được như vậy, ngươi nhìn ngươi bây giờ quý phi không giống quý phi, cung nữ không giống cung nữ. Vẫn còn là Tiêu Vũ Tình hăng hái lúc trước kia sao?” Trên mặt Mộng phi hiện rõ vẻ đắc ý.
“Không dám phiền Mộng quý phi lo lắng cho ta.” Vũ Tình thật sự không muốn tốn nước bọt với nữ nhân này, đang muốn đi ra ngoài.
Mộng phi thấy Vũ Tình không để ý đến mình, như phát điên lên hung hăng giật tóc Vũ Tình, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng đáng sợ, mắng:“Ta nói chuyện với ngươi mà ngươi coi như gió thoảng bên tai. Ta là hoàng hậu, ngươi dám vô lễ với hoàng hậu như vậy, đồ hồ ly tinh này…”
Nữ nhân xinh đẹp một khi tâm địa độc ác như rắn rết thì có đẹp đến đâu cũng không dễ chịu nổi.
“A…Buông…tay.” Vũ Tình chỉ cảm thấy cả người run lên, đẩy Mộng phi ra tóm lấy tay nàng. Vốn định dùng võ dạy dỗ nữ nhân độc ác này một trận nhưng nể tình nàng là phụ nữ có thai nên chỉ tát nàng một cái.
“Dừng tay.” Chính Hiên đi vào đúng lúc nhìn thấy Vũ Tình tát Mộng phi, quát lớn.
Mộng phi vừa thấy Chính Hiên, mẫu dạ xoa lúc trước ngay lập tức biến thành cừu non, khóc sướt mướt đi đến trước mặt hoàng đế, rơi lệ nói:“Hoàng thượng……”
Hoàng đế dịu dàng ôm vai Mộng phi, thấp giọng dỗ dành thiên hạ trong lòng.
“Ta thấy ngươi thật đáng thương hại.” Nữ nhân này biến sắc mặt quá nhanh, nếu Guiness mà có mục này thì nàng ta nhất định có thể phá kỉ lục thế giới. Vũ Tình châm chọc nói.
“Tiêu Vũ Tình, động đến quý phi, ngươi phải bị tội gì?” Tại sao Tiêu Vũ Tình mà hắn biết trước kia không còn nữa mà lại biến thành nữ nhân dối trá, hung dữ này.
“Ta đã phạm quá nhiều tội rồi, thêm cái này có là gì. Ngài cứ nói là đi, hoàng thượng!” Vào lúc này Tiêu Vũ Tình ngược lại lại cười được. Con người nàng có vẻ kì lạ, lúc thật sự đau lòng nàng sẽ không khóc mà ngược lại sẽ cười, còn đáng sợ hơn cả khóc.
Mộng phi lại bày ra bộ dạng không tranh giành, lương thiện vô cùng:“Hoàng thượng, chắc tại nô tì làm gì sai nên mới khiến muội muội tức giận, muội muội mới hành động như thế. Là lỗi của nô tì, xin hoàng thượng đừng trách tội muội muội.”
Hoàng đế dịu dàng che chở nói:“Mộng phi, chuyện này ngươi không có gì sai hết!”
Vũ Tình cười lạnh nói:“Mộng phi ơi mộng phi, chỉ tiếc ngươi không sinh ra ở thời đại của ta, nếu không nhất định có thể làm một đại minh tinh vinh quang tột đỉnh, không đi đóng phim thật đáng tiếc.”
“Tiêu Vũ Tình, chuyện tới nước này rồi ngươi còn không biết hối cải?” Hoàng đế vứt khăn lụa trong tay xuống đất.
Vũ Tình nhặt khăn lụa lên, mở ra xem, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt:“Đây…đây là cái gì?”
“Cái này chẳng lẽ không phải do ngươi viết? Nam Cung Quân nhờ trẫm trả lại nó cho ngươi, cũng chúc chúng ta bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm. Cũng thề muốn ân đoạn tình tuyệt với ngươi, từ nay về sau hai không thể làm một.” Tiêu Vũ Tình, trẫm lại cho ngươi một cơ hội nữa, đừng làm trẫm thất vọng. Nếu Vũ Tình thật sự yêu Nam Cung Quân, nàng nhất định sẽ đến gặp hắn, như vậy trẫm cũng sẽ từ bỏ hy vọng với nàng.
Nam Cung Quân, ngươi thật đáng giận. Vì tình yêu mà đi hãm hại bạn bè! Uổng công Tuyết coi ngươi là bạn tốt, ngươi lại hãm hại nàng như vậy. Nam Cung Quân và Tuyết là bạn học, đương nhiên biết nét chữ cuẩ Tuyết, mà bây giờ Tiêu Vũ Tình nàng đúng là hết đường chối cãi. Nếu Tuyết biết chuyện này, nàng nhất định sẽ vô cùng buồn bã. Không được, nhất định phải đi tìm Nam Cung Quân để hỏi cho rõ ràng.
Tiêu Vũ Tình nắm chặt khăn lụa, lao ra ngoài nhanh như gió, trước khi đi đột nhiên dừng bước, cười nói:“Tư Đồ Mộng, ngươi thắng rồi.” Cười đến tang thương mà bất đắc dĩ.
Vũ Tình một đường hướng thẳng đến nhà lao, kỳ lạ là cai ngục không hề ngăn nàng lại mà là để nàng tự do tiến vào, càng kỳ lạ hơn là cửa lao chỗ Nam Cung Quân không khóa, Vũ Tình nhẹ nhàng đẩy một cái là mở được. Nhưng nàng nhất thời không nghĩ nhiều như vậy nên đi vào luôn.
“Bái kiến Tiêu phi nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nam Cung Quân nhìn thấy nàng vẻ mặt áy náy, nhưng đối với chuyện nàng đến lại không hề cảm thấy kinh ngạc.
“Nhờ ngươi ban tặng mà ta đã không còn là cái gì mà nương nương nữa rồi, ngươi đừng hành đại lễ với ta như thế, ta không nhận nổi.”
Nam Cung Quân đứng lên, không dám ngẩng đầu nhìn nàng:“Thực xin lỗi, Vũ Tình. Chuyện này là ta có lỗi với ngươi……” Năm đó sau khi Mộng phi vào cung, hắn nản lòng thoái chí, từ quan rời đi nơi đau lòng này. Nhưng rốt cuộc không kìm nổi nhớ nhung, đi theo người nước Hàn Hạo vào cung yết kiến, chỉ vì muốn gặp Mộng phi. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, khi hắn gặp lại Mộng Nhi trong lòng, Mộng Nhi nay đã không còn là Mộng Nhi xưa nữa. Vốn tưởng rằng Mộng phi sẽ tình nồng ý mật cùng hắn, tâm sự về mọi chuyện khi xa cách, không ngờ việc đầu tiên nàng làm là nhờ hắn giúp hãm hại Tiêu Vũ Tình. Tiêu Vũ Tình vốn là bạn tốt cùng trường với hắn, hắn không nhẫn tâm hại nàng như thế, nhưng Mộng phi lại là người cả đời hắn yêu, không nỡ để nàng phải đau khổ cầu xin nên rốt cục cũng đồng ý với nàng.
“Đúng, ngươi có lỗi với ta, càng có lỗi với người nhà của ngươi. Vì tình yêu ngươi bất chấp tất cả, ngươi có nghĩ người nhà ngươi nhân có thể sẽ vì vậy mà gặp chuyện, còn tỷ tỷ ngươi nữa, nàng là Dung phi, ngươi có nghĩ đến tình cảnh của nàng, nàng sẽ bị hoàng đế chán ghét thế nào không? Vì lợi ích của một người nhưng ngươi lại phải hy sinh cả Nam Cung gia…”
“Hoàng thượng không phải bạo quân, Nam Cung gia có công với triều đình. Cho dù nay không còn quyền lực thì hoàng thượng đối với nhà chúng ta không tệ. Hắn sẽ không lạm sát kẻ vô tội.” Chính vì chắc chắn điều, hắn mới có thể hy sinh bản thân để giúp Mộng phi.
“Hoàng đế đúng là không phải bạo quân, nhưng một người một khi bị chọc giận có thể làm bất cứ điều gì. Ngươi cho rằng đây là ngươi đang giúp Mộng phi ư? Ngươi đang hại nàng, chuyện này một khi bại lộ, ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ làm gì?”
“Cho dù ta chết, ta cũng sẽ không nói ra chân tướng mọi việc.”
Đối mặt với một Nam Cung Quân si tình như vậy, Tiêu Vũ Tình còn nói được gì đây? “ ‘Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỉ hồi hồn mộng dữ quân đồng.’ đây là lời ngươi viết cho Mộng phi đúng không?”
“Đúng. Chỉ cần nàng hạnh phúc, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý. Vũ Tình, ngươi không sai, chỉ là ngươi đã cướp đi quá nhiều tình yêu của hoàng thượng, gây trở ngại cho hạnh phúc của nàng. Vũ Tình, coi như Nam Cung Quân ta có lỗi với ngươi, kiếp sau mong được chuộc tội.”
“Ngươi……” Hại nàng thành thế này rồi kiếp sau xin chuộc tội, có ích gì chứ.
Nam Cung Quân đột nhiên mở miệng, cười rất tươi:“Vũ Tình, ta biết mà, ta biết ngươi sẽ không quên ta, ngươi vẫn rất yêu ta.” Đột nhiên ôm chầm lấy Vũ Tình.
Vũ Tình thấy hắn thay đổi bất thình lình không thể hiểu nổi, đầu năm nay thịnh hành biến sắc mặt sao? Càng lúc càng nhanh! Bỗng cảm thấy phía sau có đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hừng hực ngọn lửa muốn giết người.
~*~ hết chương 58 ~*~
chú thích: (1): đây là 2 câu thơ trong bài thơ “Chá cô thiên” của nhà thơ Yến Kỷ Đạo.
Nguyên văn:
《鹧鸪天》 作者:晏几道
彩袖殷勤捧玉钟。当年拚却醉颜红。
舞低杨柳楼心月,歌尽桃花扇影风。
从别后,忆相逢。几回魂梦与君同。
今宵剩把银红照,犹恐相逢是梦中
Hán Việt:
Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong.
Tòng biệt hậu, ức tương phùng. Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.
Bản dịch nghĩa gần giống thơ ( by Tiu Ú:X):
Từ sau khi biệt ly rồi lại tương phùng
Bao lần mơ thấy được ở bên người
Đêm nay còn chút ánh hồng soi rọi
Như thể sợ rằng, tương phùng chỉ có trong mơ
* Ở đây Nam Cung Quân mượn câu thơ “Kỉ hồi hồn mộng dữ quân đồng” để gửi tyêu đến Tư Đồ Mộng. Trong câu có 2 chữ là chữ “Mộng” và “Quân” là tên 2 người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]