Edit: VIOCHAN
“Cẩn Hiên.” Vũ Tình đẩy cửa phòng ra liền thấy Cẩn Hiên sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, trong lòng căng thẳng, đột nhiên không có dũng khí bước tiếp. Nàng đứng tại chỗ ‘oa oa……’ khóc lên, tại sao ông trời lại không công bằng với hắn như vậy, tại sao?
“Vũ Tình?” Giọng nói yếu ớt từ trên giường truyền tới. Là Tình Nhi, sao nàng lại đứng ở kia mà khóc, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Cẩn Hiên, ngươi tỉnh rồi.” Nghe thấy giọng nói của Cẩn Hiên, Vũ Tình vui sướng bước nhanh đến bên giường, thấy Cẩn Hiên lúc bình thường tinh thần sáng láng mà bây giờ lại suy yếu như vậy, nước mắt không kìm được chảy xuống.
“Vũ Tình, ngươi làm sao vậy, sao lại khóc, không phải ngươi nói nữ tử mà khóc sẽ bị coi thường sao? Ngươi nhìn ngươi kìa, sắp thành con mèo mướp rồi.” Cẩn Hiên nâng tay lên muốn lau nước mắt cho nàng nhưng vì thân thể suy nhược nâng không nổi nên lại chậm rãi buông xuống.
Vũ Tình thấy thế hoảng sợ, nghĩ rằng Cẩn Hiên sắp đi liền ngay lập tức cầm tay hắn kêu lên:“Cẩn Hiên, ngươi đừng ngủ, đừng ngủ, ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa đâu, chỉ cần ngươi đừng ngủ ta sẽ không khóc, ta không khóc nữa.” Vừa nói vừa lau nước mắt còn sót lại trên mặt.
Ngủ? Hắn có muốn ngủ đâu! Nàng làm gì mà sợ hắn ngủ mất như vậy! Hắn bị thương, theo lý mà nói nàng không phải là nên bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao…… Chẳng lẽ? “Vũ Tình, hoàng huynh hắn không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-khi-hoang-phi/2141656/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.