“Còn có thể làm sao bây giờ? Binh đến tướng chặn, nước dâng thì đắp đất.”Nàng cũng không tin, trí tuệ hơn người cổ đại đến mấy trăm năm của nàng, còn không đối phó được với một hoàng đế.
Nữ nhân trong cung đều vì có thể được hoàng đế ân sủng mà hao hết tâm tư, thậm chí không từ thủ đoạn, nếu hoàng đế biết được nàng bởi vì chuyện phải thị tẩm mà ở trong này xuân thương thu buồn, không biết hắn sẽ có cảm giác gì?
Tiêu Vũ Tình ở trong tẩm cung của hoàng đế đi lại rất tự do tự tại. Hoàng đế chính là hoàng đế, ngay cả tẩm cung cũng lớn như vậy, thật sự là lãng phí! Trong lúc nàng đang có hứng thú nghịch nghịch chén rượu, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng rét run, một tia sáng trắng chiếu thẳng vào mắt nàng. Dù là một kẻ ngu ngốc cũng biết đó là một thanh kiếm…… Trong lúc mành chỉ treo chuông ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm cách cổ nàng chỉ còn 0,001 [vio: mm/cm? bjn0: bản gốc ko ghi, ta nghĩ nếu là 0.001 mm thì chắc nghẻo lun rùi (_,_!) --> cm] thì dừng lại.
Vô Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch này, cư nhiên trong lòng nảy ra một tia thương tiếc. Trái tim hắn đã sớm đóng băng, đã sớm không còn tình cảm. Kiếm của hắn một khi đã ra khỏi vỏ thì chưa từng thu hồi lại, nhưng lúc này đây hắn lại không nhẫn tâm……
Hiện thực đột nhiên có tai hoạ bất ngờ làm cho Vũ Tình hoảng sợ, có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-khi-hoang-phi/2141635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.