662 điểm. 
Lúc Cố Phi đọc ra điểm số này, cậu bởi vì đột nhiên thả lỏng, trong đầu có chút trống rỗng. 
Ngồi ở mép giường ngốc lăng có đến hơn mười giây, mới từ từ khôi phục năng lực suy nghĩ. 
Tốt rồi, điểm có lẽ so với Tưởng Thừa tự đoán cao hơn, dẫu sao trong thời kỳ trước đó cậu trốn học, đánh nhau không ít hồ đồ, mỗi lần thi trước đó cũng chỉ là đột kích dựa vào chút khôn vặt, không phải học bá điển hình suy cho cùng cũng không thể so với những học bá điển hình, điểm số thế này, đã coi như là tốt đẹp. 
Với lại theo bảng thành tích của tỉnh mấy năm này, không ngoài ý muốn mà nói, trường học cậu muốn tới, bộ môn cậu muốn chọn, không có trở ngại. 
Những lời cậu nói trước đây với Thẩm Nhất Thanh, bất luận ở nơi nào, tôi đều có thể chứng minh bản thân, câu nói này cuối cùng rơi xuống đất, cậu không có khoác lác suông sự kiêu ngạo này. 
Mặc dù Thẩm Nhất Thanh sẽ không biết, nhưng cậu cũng chẳng hề muốn để Thẩm Nhất Thanh biết, cậu chỉ cần tự mình biết đã tốt rồi, từ lâu đến giờ, cậu muốn có lẽ cũng chính là thế này. 
""Thừa ca."" - Cố Phi gọi cậu một tiếng, đem tâm tư của cậu kéo trở về. 
""Ơi."" - Tưởng Thừa nhấc mắt nhìn cậu ta. 
""Chúc mừng"" - Cố Phi nói - ""Vất vả không vô ích."" 
""Cậu không vất vả vô ích lâu như vậy"" - Tưởng Thừa vươn tay qua nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt cậu ta - ""Cảm ơn."" 
""Đừng buộc tôi nói đừng khách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da/1346999/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.