"Tưởng Thừa" – Ny Ny vỗ tay một cái – "Tới cậu rồi, tranh thủ thời gian!" 
Tưởng Thừa đặt nước xuống đất, đứng lên, Cố Phi đã không còn nhìn chằm chằm vào bên này nữa, đang cúi đầu nhìn hình ảnh chụp xong trong camera, sườn mặt không nhìn rõ biểu tình, thần sắc giống với lúc bình thường hí hoáy camera. 
Như trong nháy mắt Tưởng Thừa tưởng là vẻ mặt mây đen mưa bão giăng ra mà mình nhìn thấy trước đó là ảo giác của chính mình. 
"Lát nữa tán gẫu tiếp." – Đàm Lâm ở phía sau cậu còn bồi thêm một câu. 
Tưởng Thừa dừng một chút, không quay đầu lại, đi thẳng ra. 
Tán gẫu tiếp? 
Tán gẫu cái rắm á! 
Hơn nữa vừa nãy cái đó cũng coi là nói chuyện tự nhiên sao! 
Lúc đi tới bên cạnh Cố Phi, cậu mới phát hiện vẻ mặt mây đen mưa bão không phải ảo giác, bởi vì mây ở trên mặt Cố Phi vẫn còn chưa tan, nhìn chính diện tương đối rõ ràng, ngay cả trên lông mi cũng gợn lên mây đen. 
Cố Phi không chờ cậu mở miệng nói chuyện, đang cầm ống kính vặn một cái, ‘cạch’ một tiếng: "Ít nói chuyện với anh ta." 
Âm thanh không cao, nhưng lạnh đến mức dọa người. 
Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, cậu vốn dĩ chính là bị Đàm Lâm một câu nối tiếp một câu mà hỏi đến bực bội, thái độ không sẵn lòng nói nhiều của Cố Phi cũng khiến cậu phiền muộn, lại thêm nữa, cậu vừa rồi căn bản cũng không nói cái gì với Đàm Lâm... Một điểm quan trọng nhất chính là! Tại sao trên mặt Cố Phi vẫn còn đậm đặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da/1346973/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.