Hai người im lặng ngồi trong tiệm, Tưởng Thừa không biết Cố Phi đang nghĩ gì, còn cậu thì cái gì cũng không nghĩ đến, cứ ngây người ra, đầu óc đang quay mòng, cũng không biết là mắc gì nó lại quay.
Lúc sắp chín giờ Cố Phi đứng dậy: “Đi nhé, tôi tiễn cậu về nhà?”.
“Ơ” – Tưởng Thừa cũng đứng dậy, ngây ra hỏi một câu – “Tiễn tôi? Tại sao phải tiễn tôi?”
“Sợ cậu lạc đường thôi” – Cố Phi nói.
“Đệt” – Tưởng Thừa cười – “Tôi bây giờ nhắm mắt cũng có thể trở về.”
“Lợi hại vậy luôn” – Cố Phi mặc áo khoác.
“Vẫn luôn vô cùng lợi hại.” – Tưởng Thừa cùng cậu ra khỏi cửa tiệm.
Nhà Cố Phi và căn nhà thuê của Tưởng Thừa ở cùng một hướng, trước khi qua giao lộ của nhà Cố Phi, đi thẳng đoạn nữa chính là căn nhà thuê của Tưởng Thừa.
Lúc cùng nhau đạp xe trở về, vẫn là im lặng như cũ, Tưởng Thừa lại muốn nói gì đó, cơ mà lại thấy không tìm ra được chuyện gì để nói, chỉ có thể một mạch nhìn chằm chằm con đường ở trước mặt.
Lúc tới giao lộ nhà Cố Phi, Cố Phi không quẹo ngang, Tưởng Thừa có để ý thấy nhưng cũng không nói gì, hai người vẫn đạp tới dưới căn nhà thuê mới dừng lại.
“Ngày mai cậu tới trường không?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Tới chứ” – Cố Phi nói – “Không phải Vương đội trưởng muốn trưa chiều cùng nhau luyện bóng sao.”
“Vết thương đó của cậu” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Tới lúc đó chơi với lớp 2 được không?”
“Yên tâm” – Cố Phi vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da/1346943/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.