Phan Trí nói đến liền đến thật, khi Tưởng Thừa ở trạm xe đón cậu ta đến thì cẩn thận kiểm tra một chút mặt cậu ta, hoàn hảo vô khuyết, xem ra khoảng thời gian này ở nhà không có bị mẹ tát tai.
"Không phải cậu nói mẹ cậu mỗi ngày đều canh cậu sao?" – Tưởng Thừa nhận lấy cái túi cậu ta đưa qua.
"Không nhịn được muốn đi đánh bài" – Phan Trí nói – "Thật ra tôi rất đau lòng cho mẹ tôi, mỗi ngày vì canh chừng tôi, bài cũng không đánh được, cũng không thể kêu người ta mỗi ngày đến nhà đánh."
"Mẹ cậu bây giờ chắc là phát hiện rồi phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Ừm, nhưng tôi bỏ số mẹ tôi vào danh sách đen rồi, tạm thời gọi không được đâu" – Phan Trí dựng cánh tay lên vai cậu – "Đi, Cố Phi tới giờ nghỉ chưa, gọi cậu ta đi cùng đi, buổi trưa đi ăn thịt nướng."
"Buổi trưa?" – Tưởng Thừa ngẩn người.
"Buổi tối đi ăn thịt cừu nướng" – Phan Trí nói – "Tôi đều lên kế hoạch tốt rồi."
"Hành lý của cậu muốn để..." – Tưởng Thừa vừa cầm điện thoại vừa nhìn thoáng qua trên người Phan Trí, phát hiện cậu ta chỉ đeo một cái túi nhỏ – "Cậu không mang đồ theo?"
"Mang đồ theo tôi chạy thế nào? Cũng không phải cái gì cũng không mang" – Phan Trí chỉ chỉ cái túi trong tay cậu – "Mang theo cái kia rồi, tặng cho Miểu Miểu.”
"Cậu còn mua đồ cho Nhị Miểu?" – Tưởng Thừa ngẩn người – "Sao tự nhiên cậu lại khách khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da-2/2647615/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.