Có lẽ là camera rớt trên mặt đất dẫn tới hoảng sợ, có lẽ là Cố Phi lần đầu tiên quát to tên đầy đủ của cô bé, có lẽ hai cái đều có.
Cố Miểu ngã từ trên ván trượt xuống, mông đặt xuống đất một cái, sợ hãi trừng to mắt.
""Anh nói bao nhiêu lần rồi!"" – Cố Phi đi tới trước mặt cô bé, vẫn không nghĩ tới đi kiểm tra mức độ tổn hại của camera nữa, cơn giận này làm sao cũng không nén xuống được, chỉ từng chút từng chút ở trong cơ thể bùng lên thoát ra – ""Không được phép như vậy!""
Cố Miểu không có phản ứng, trừng to mắt như cũ nhìn vào cậu.
""Vì sao em cứ không nhớ được!"" – Cố Phi lại quát to một tiếng – ""Vì sao em cứ không nhớ được!""
Im lặng.
Loại im lặng vô tận này khiến cậu cảm thấy hít thở không thông, cứ như thời gian dài bị nhốt ở trong không gian im ắng, cậu cơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu của mình lúc lưu chuyển.
""Vì sao!"" – Cố Phi gào lên với cô bé.
Một tiếng hét này gần như dùng hết sức, có thể nhìn thấy Cố Miểu chợt run rẩy một cái.
Cả đời này của cậu cũng chưa từng gào rát cổ bỏng họng như vậy, càng không phải nói là quát Cố Miểu.
Tức giận tuyệt vọng chọc vỡ phòng tuyến cuối cùng của cậu.
Từ nhỏ tới lớn, nhiều năm như vậy, đối diện với cuộc sống của mình, nhẫn nại và kiềm chế đã trở thành thói quen của cậu, đem bản thân khép kín ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da-2/2647560/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.