Nếu như không phải do Tưởng Thừa đã nổi giận, chuyện này Cố Phi có lẽ mãi mãi cũng sẽ không nói ra, giấu ở trong lòng là được, đôi khi nghĩ lại sẽ cảm thấy thật chán ghét, càng đừng nói đến là nói ra ngoài như vậy, nhưng vẫn là nói ra cho Tưởng Thừa nghe.
Có điều đã nói ra rồi, cậu cũng không còn quá nhiều điều giấu diếm nữa, ngoại trừ đám người Tiểu Băng kia lấy chuyện này ra làm cá cược, tiểu tiết không quan trọng này.
Chuyện cậu sợ có rất nhiều, có vài chuyện căn bản là phát hiện không ra, thậm chí sợ hãi ở trong tiềm thức đã rất lâu rồi mới bỗng nhiên thấy sốc.
Cậu sợ Tưởng Thừa sẽ đồng cảm cậu, sợ Tưởng Thừa sẽ đau lòng cho cậu, sợ Tưởng Thừa sẽ có ra loại ý nghĩ muốn cứu vớt cậu ra khỏi nước sâu lửa nóng, hay là “Tôi tuyệt đối không thể nào làm đau cậu” cách nghĩ như vậy.
Tưởng Thừa là loại người đơn thuần mà kích động, cậu rất thích tính cách này của Tưởng Thừa, nhưng cũng sợ một Tưởng Thừa như vậy, quá mức đơn thuần, quá mức quyết đoán, không do dự.
Không có quan tâm mà tới thì chính là không còn quan tâm mà rời đi.
Hết thảy những thứ tại nơi đây vốn dĩ là những cảnh tượng không nên xuất hiện trên đường đi của cậu ta.
Mỳ trứng cà chua xem như là loại thực đơn vạn năng của cậu, mùi vị không như thế nào cả, Lý Viêm từng nói, thứ đồ này là thần khí, cho dù làm thế nào đi nữa đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da-2/2647482/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.