“Vâng! Vâng! Xin cảm ơn, xin cảm ơn.” 
“Tuyển thủ Tưởng Thừa quyết định thử độ khó cao lần thứ hai! Anh quyết định thử độ khó cao lần thứ hai! Woa —— ” 
“Huấn luyện viên X, ông cho rằng lần này anh ấy mắc lỗi hay do kỹ thuật chưa chuẩn?” 
“Tôi nghĩ kỹ thuật của cậu quá chú trọng về không gian…” 
… 
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh, mà trong đầu Cố Phi đều vang lên giọng nói của Tưởng Thừa, tỉ mỉ cặn kẽ, đủ loại giọng điệu khác nhau, toàn bộ tinh thần tập trung vào một tuồng kịch. 
Cố Phi luôn giỏi xử lý những tình huống căng thẳng, nhưng thời khắc này, cảm giác đối diện cậu ấy chính là đường cùng, phảng phất có thể nhìn thấy trước mắt là con đường rộng lớn dẫn tới “bị một cú đánh nổ tung bất ngờ”. 
Không ai biết Tưởng Thừa có ná, cậu ấy biểu diễn dùng ná chỉ một lần duy nhất, chính là ở bên hồ, không.có một bóng.người. 
Cậu muốn tìm cớ không thừa nhận cũng không có cơ hội. 
Tưởng Thừa cũng chưa nói gì cả, cậu ấy cứ như vậy đứng ở đối diện nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm nào, khiếp sợ biến mất sau phút chốc, rốt cuộc trên mặt vẫn không hề đổi sắc. 
Cố Phi cũng không cách nào suy đoán trạng thái cảm xúc hiện tại của Tưởng Thừa. 
“Vụ kia” – Vẫn là Cố Phi mở miệng trước – “Hôm đó tôi…” 
Tưởng Thừa không lên tiếng, tựa hồ như đang chờ cậu nói. 
“Tôi đi ngang qua.” – Cố Phi nói. 
“Cái hồ kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-tat-da-2/2647391/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.