Lý Tử Thất mặc cho đôi chân của mình tự do muốn dẫn đâu thì đi tới đó. Chốc lát lại có lác đác những người hầu lại nhìn cô chỉ trỏ. Trong một trang viên rộng lớn như thế này tựa như một mê cung. Đã lạc vào đó rồi thì khó lòng tìm thấy đường ra.
Những tưởng ông trời đã bù đắp cho cô sau mối tình đổ vỡ vì bị Lý Dịch Phong phản bội. Nhưng bây giờ cô lại bị giáng một đòn chí tử nữa. Cô biết rất rõ Hoa Vinh sẽ vì cô mà kiên quyết đến cùng nhưng đây mới chính là điều cô lo lắng nhất. Việc anh vì cô mà bị ông nội đánh làm cô vô cùng đau lòng.
Đi mãi rốt cuộc Lý Tử Thất cũng gặp được người hầu ở điện Thanh Loan của mẹ Hoa Vinh.
“Sao cô lại đến đây?” - Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất dò hỏi.
Lý Tử Thất lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.
“Cô nói vậy nghĩa là sao? Nơi đây là nơi nào?”
Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất với đôi mắt thương hại. Đến cả đi đâu mà cũng không biết sao. Mặc dù Lý Tử Thất không nói ra nhưng cô hầu gái đoán biết cô đã gặp phải chuyện này bởi lẽ cô đã hầu hạ ở nơi này được một thời gian dài. Tính tình của mọi người trong gia tộc này cô vốn cũng đã biết ít nhiều.
“Đây là điện Ngọc Sơn cũng chính là nơi thờ cúng các vị tổ tiên đã qua đời ở Trần gia.”
Lý Tử Thất nghe vậy bất ngờ mới nhìn kỹ lại dãy nhà rộng lớn với mái cong vút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-cung-anh/1768483/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.