Chương trước
Chương sau
Máy bay hơn hai giờ đã đáp xuống khu vực phụ cận Tam giác vàng. Hiển nhiên Lý Tử Thất không thể gặp được Trần Hoa Vinh ở nơi này, cô nghĩ anh ta chắc đang ở một nơi nào đó bận rộn lên kế hoạch tác chiến rồi.
Cả ba vừa đặt chân xuống khỏi máy bay, Lý Tử Thất đã cảm nhận được cái không khí nóng ẩm bức bối lùa vào người. Nơi đây xung quanh là đất trống, phóng mắt ra xa mới thấy núi non trùng điệp. Cô đoán bọn họ sẽ phải đi tới nơi thoạt nhìn trập trùng hiểm trở kia.
Ngay lập tức, một chiếc Hummer phóng đến, đỗ phịch ngay trước mặt bọn họ. Lý Tử Thất nhanh chóng cùng Đỗ Vy và Lôi Hạo Nhiên lên xe. Lý Tử Thất cảm thấy Trần Hoa Vinh rất thích xe việt dã, chỉ là ở đây mới có cảm giác đi chiếc xe này thật phù hợp.
Người lái xe là một anh chàng lực lưỡng, da ngăm đen. Anh ta đeo một cặp kính mát to bự chảng nên Lý Tử Thất không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, nhưng cô đoán hẳn là anh ta cũng đang thắc mắc vì sự hiện diện của cô. Có điều, cô chẳng định giới thiệu. Chứng kiến thái độ thay đổi của Lôi Hạo Nhiên khiến Lý Tử Thất cảm thấy chừng nào bọn họ chưa thấy được năng lực của mình thì có giới thiệu bọn họ cũng chẳng để cô vào mắt.
Người lái xe chỉ quay sang nói chuyện với Lôi Hạo Nhiên ngồi ở ghế phụ, Đỗ Vy ngồi phía sau cạnh Lý Tử Thất không ngừng lật tập tài liệu lấy ở biệt thự. Lý Tử Thất chuyên tâm quan sát bên ngoài. Cô muốn hiểu rõ hơn một chút địa hình nơi này, dù sao trước mắt là chuyện gì cũng chưa biết, cẩn thận thì hơn. Bọn họ đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, bất cứ ai cũng sẽ không có khả năng nói chuyện với cô, nhất là mấy loại nhắc nhở chú ý này nọ.
Bọn họ đi ra khỏi khu đất trống, bắt đầu men theo đường núi. Chừng nửa tiếng sau xe đã bắt đầu tiến vào đoạn đường khúc khuỷu hết cua lại quẹo. Lý Tử Thất là lần đầu tiên trải nghiệm địa hình này, cả người lập tức không khỏe, nôn nao như muốn phun hết mọi thứ ra ngoài. Lôi Hạo Nhiên và Đỗ Vy bình tĩnh bám vào tay nắm trên trần xe. Bây giờ cô đã hiểu tại sao vừa rồi Đỗ Vy lật tài liệu lại điên cuồng như vậy. Căn bản đi đến khu vực này, muốn nhìn giấy trắng thôi cũng không được chứ chẳng nói gì đến đọc chữ.
Rốt cuộc điên đảo thêm nửa giờ, đường đi cũng thẳng trở lại. Bọn họ bắt đầu đi xuyên qua rừng cây, cả con đường vắng vẻ cứ như lạc đến một xứ sở huyền bí. Chỉ có điều lần này đường đất đi không được tốt lắm, dạ dày bị lắc trái lắc phải của Lý Tử Thất bây giờ lại bị xóc lên xóc xuống. Cô phải tự bấm vào lòng bàn tay mới ngăn được bản thân không gào thét muốn thoát khỏi chuyến xe này.
Lại thêm mười lăm phút, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Lý Tử Thất ngồi im không nhúc nhích, mặc kệ mấy người kia vội vàng như tào tháo rượt chạy đi. Hai phút sau, cô mới vịn ghế nhảy xuống khỏi xe, trên mặt đã không thấy sự nôn nao như khi nãy, chỉ có một chút trắng nhợt nhưng biểu tình bình tĩnh. Cô nhanh chóng đuổi theo hướng mấy người kia đi vào trong.
Nơi bọn họ dừng chân thoạt nhìn là một căn nhà cũ kỹ, bên ngoài bức tường ẩm xanh màu rêu. Xung quanh chân tường, cỏ dại lan tràn. Một chiếc cửa sổ cũng không có. Trông như sào huyệt, nhưng Lý Tử Thất biết đây chỉ là bề ngoài ngụy trang, nếu không mấy người kia cũng chẳng thẳng thừng chạy vào như thế.
Vừa rồi Lý Tử Thất đã quan sát thấy chiếc xe của bọn họ đi qua mấy người có vẻ là lính gác, nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân đến nơi như thế này, Lý Tử Thất cũng không đưa ra phán đoán nhiều. Nếu như bọn họ đã đến đây, xung quanh lại yên tĩnh thế này, chỉ có thể nói đây là căn cứ của Trần Hoa Vinh. Như vậy, ắt hẳn nơi này có nhiều người canh giữ, không chừng mạng lưới an ninh cũng nghiêm ngặt không kém biệt thự của Trần Hoa Vinh.
Bên ngoài, căn nhà trông vô cùng lụp xụp, nhưng bên trong lại khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn. Quang cảnh bên trong không đến nỗi là hiện đại như phim viễn tưởng, nhưng vô cùng kiên cố, đứng bên trong tuyệt đối không nghĩ bên ngoài lại là một căn nhà cũ nát. Xung quanh một chiếc bàn tròn chính giữa gian phòng rộng lớn là một đám người đang ngồi, vẻ mặt hết sức căng thẳng. Trước mặt bọn họ đều là màn hình máy tính cùng bộ đàm.
Lý Tử Thất đi vào, người canh cửa cũng không nói gì, có lẽ vì thấy cô bước xuống từ chiếc Hummer kia. Cô liếc mắt một cái liền thấy được Đỗ Vy đang điên cuồng gõ phím, Lôi Hạo Nhiên thì lật xấp tư liệu mà bọn họ mang theo từ biệt thự. Người đàn ông ban nãy lái xe đã bỏ kính ra, ngồi nhìn màn hình trước mặt mình. Nhìn mặt anh ta, Lý Tử Thất chỉ có thể hình dung bằng hai từ “hổ báo”. Trên mặt anh ta còn có một vết sẹo, kéo dài từ trán đến đuôi mắt, càng khiến cho anh ta trông có vẻ là người đã kinh qua trăm trận đánh. Lý Tử Thất không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng lạnh lùng của Trần Hoa Vinh, cô cảm thấy vẻ ngoài tinh anh của Trần Hoa Vinh thật khó để tưởng tượng ra khi anh đứng trước mặt mấy người cao to trong căn phòng này chỉ trở, ra lệnh.
Cả căn phòng chỉ vang lên tiếng gõ máy nhanh không kịp nhìn của Đỗ Vy. Bất giác, Lý Tử Thất cũng bị ảnh hưởng theo. Mặc dù cô không biết bọn họ đang làm gì, nhưng lại im lặng đứng một bên, sống lưng thẳng tắp, trong đầu không ngừng chuyển động một vạn câu hỏi về tình huống hiện tại, lại không dám mở miệng hỏi bất cứ ai.
Đột nhiên tiếng gõ máy ngừng lại, Đỗ Vy ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
“Tìm được rồi!”
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào điểm đỏ đang nháy liên tục trên màn hình, Lý Tử Thất cũng nhìn thấy. Xung quanh điểm đỏ có rất nhiều chấm xanh đi kèm chữ cái La-tinh.
“Trần Hoa Vinh đang ở đó sao?”
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhận ra trong phòng có một cô gái lạ mặt họ chưa từng thấy bao giờ.
Đỗ Vy thì chỉ nghĩ tại sao cô gái này lại nghĩ rằng, bọn họ đang tìm vị trí của Trần Hoa Vinh nhỉ?
Đột nhiên người lái xe kia gằn giọng, nhìn thẳng Lý Tử Thất:
“Cô đã biết chuyện gì rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.