Trần Hoa Vinh nhẫn nhịn, nhìn cô làm đủ trò.
Lý Tử Thất chụp xong, liền ngồi xuýt xoa thật lòng bội phục anh. Sức đề kháng của người đàn ông này vô cùng mạnh, năng lực tự khỏi bệnh không có lời gì để nói. Vết thương đạn bắn, tự xử lý, tự khâu lại… Ý chí bền bỉ, nội tâm lớn mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng của người khác!
Lý Tử Thất nhìn vết khâu của anh, cả người nổi da gà.
Bả vai cô không ngừng run rẩy, không có thuốc tê, từng kim một đi qua người mình, thật sự không phải người thường có thể chịu được…
Chạng vạng tối, Lý Tử Thất đặt đống mì ăn liền trước mặt anh.
Trần Hoa Vinh ăn mì, chê bai: “Tôi dù gì cũng là bệnh nhân, cô chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Bây giờ tôi cần dinh dưỡng, mì ăn liền có thể chết người có được không?”
Lý Tử Thất giương mắt liếc anh: “Sao anh nhiều chuyện như vậy? Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Ấm ức thì tự đi ra ngoài mua đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Tổ yến, bào ngư, hải sâm, vi cá, tôi không mong chờ mấy cái đó… Ít nhất phải có một nồi cháo gà với nhân sâm rồi chứ?”
Hơ! Giọng điệu này…
Biểu cảm của Lý Tử Thất cực kỳ ác liệt, “Một thân tật xấu thiếu gia, ai nuôi anh thành như vậy thế?”
Hai người trầm mặc một lát, không khí cực kỳ xấu hổ, Lý Tử Thất lấy chén tới phòng khách rót nước. Đi vào phòng khách, phát hiện rèm cửa nhà cô đã được sửa lại… Vốn là cái khung rèm kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-cung-anh/1768383/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.