Wen nói:"Thưa bà....thiếu gia đang ở trong phòng làm việc của chủ nhân....chủ nhân yêu cầu cô ở đó." Cô bước ra khỏi phòng mặc kệ cơ thể đau đớn của mình.
Cô mất thêm vài phút nữa để có mặt trước phòng làm việc của hắn ta,cô gõ cửa trong sợ hãi, hồi hộp và mong muốn được gặp Bảo.Wen nói:"Thưa bà....thiếu gia đang ở trong phòng làm việc của chủ nhân.... chủ nhân yêu cầu bà ở đó." Cô bước ra khỏi phòng mặc kệ cơ thể đau đớn của mình.
Cô mất thêm vài phút nữa để có mặt trước phòng làm việc của anh ấy,cô gõ cửa trong sợ hãi, hồi hộp và mong muốn được gặp Bảo.
Cô nghe thấy hắn bảo:'Vào đi' trời lạnh và rét lắm. Cô mở cửa bước vào phòng và thấy
Hắn ngồi trên chiếc ghế gần bàn của mình. Bảo chơi một mình trên ghế sofa, cậu ấy đủ an toàn để không bị ngã.
Cô cố với lấy Bảo, nhưng cô nghe thấy Đông Hoàng:"Dừng lại.." chân cô đông cứng lại,cô nhìn Bảo rồi lại nhìn hắn.
Hắn cười khẩy nói: "Em ăn chưa?"
Cô gật đầu và nói:"Vâng... tôi có thể đến gần Bảo được không?"
Hắn ta cười khúc khích và nói, "Em muốn giữ con à,đứa bé? nhưng tôi không nghĩ vậy"Hắn ta ác đến mức hắn ta đang tận hưởng sự khốn khổ của cô.
Cô nói: "Anh... làm ơn... tôi là mẹ nó, nó cần tôi."
Hắn đứng dậy và đi về phía Y Sương,hắn ta nói, 'Đi đi... có lẽ thằng bé nhớ em."
Cô có thể chết mà không có đứa bé.Cô hôn bàn tay nhỏ bé của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tan-chiem-doat/2832975/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.