Hắn nói, "Wen! Cho Bảo ăn và gọi bác sĩ và bác sĩ tâm lý nào đó!"
Hắn ngồi đó rồi chơi với khẩu súng của mình mới, đội ngũ bác sĩ đứng đó nhìn hắn kinh hãi,hắn nói: “Nói đi…”
Hắn bắn trúng mục tiêu, bác sĩ già nói:"Chủ nhân,thưa chủ nhân, dường như cô ấy đang ở trạng thái như bị sốc, giống như tâm trí bà bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Điều này đang xảy ra do một số loại chấn thương... hoặc tệ nhất là..."
Tổn thương? Thú cưng của hắn không thể yếu như vậy được..Hắn đã huấn luyện cô ấy rất tốt, đang giết ai đó trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô ấy,hắn nhếch mép cười.. con khốn yếu đuối này!...
Hắn nói:"Chuyện không liên quan đừng quan tâm, chữa bệnh cho cô ấy... Tôi muốn cô ấy nói và tỉnh táo như trước."
Bác sĩ nói: "Chủ nhân. . . Tôi sợ rằng không dễ dàng..."Hắn quay sang ông ta và bắn một bác sĩ khác, họ đều có vẻ sợ hãi, ông già nói, "Chủ nhân. . . . . .Thưa ông,cô ấy cần phải tự mình chống chọi với nó, chúng tôi có thể cho bà ấy uống thuốc và điều trị, nhưng điều đó phụ thuộc vào ý trời"
Hắn đã cười khi nghe điều này,hắn nắm lấy cổ áo bác sĩ và nói, "Tôi không biết anh sẽ làm gì... nhưng tôi muốn cô ấy được chữa bệnh... hoặc tôi sẽ gửi anh đến với vị thần của anh."Người đàn ông này đang run rẩy.
Bác sĩ nói điều gì đó không thích, "Chủ nhân... chúng ta không thể ép buộc điều này... nếu cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tan-chiem-doat/2831792/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.