Mọi thứ đều ổn trong một thời gian, một gia đình và sự chăm sóc mới, và một cuộc sống mới để chào đón...Cô chưa bao giờ kể cho họ nghe về Hắn.. nhưng anh ấy lại quay lại với tôi và ám ảnh tôi...Cô đã rút lui khỏi nỗi kinh hoàng đó, nhưng bây giờ... tất cả những gì tôi muốn là mang lại cho Bảo của tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô chỉ muốn anh ấy nuôi dạy tốt,có một người đàn ông tốt...không giống Đông Hoàng.
Cô liên tục vỗ về Bảo, anh ấy là người khiến cô cảm thấy được sống...Cô ngồi bên bàn ăn, đút cho Bảo. Cô mỉm cười thì thầm:"Bảo...con yêu à... nói thôi àh?"
Bảo cười với cô khi cô đang cố đút cho thằng bé ăn,chuyển động tay nhanh chóng của Bảo làm nó va vào chiếc thìa dẫn đến làm rơi nó.
Nói thật là mình thấy dễ thương bao nhiêu lần đi nữa mỗi khi cô nhìn cậu con trai nhỏ của cô,cô lại thấy mình yêu nó hơn và thì thầm:"Không... không được làm đổ thức ăn... con phải ăn nó."Wen đưa cho cô một cái thìa khác.
Cô múc một thìa thức ăn trẻ em,lần này cô nói, "Nào... hãy là một cậu bé ngoan.Nói a?"
Lần này anh đã cắn một miếng thành công.Cô đã cổ vũ cùng anh ấy,anh ấy là người duy nhất khiến cô muốn sống...hay cái lồng vàng này thật ngột ngạt...Cô để ý thấy Đông Hoàng ngồi ngay cạnh cô, tóc rối bù,vẫn đang ngáp ngủ.Hắn ta vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Cô luôn cố gắng phớt lờ sự hiện diện của hắn.
Wen đã chuẩn bị bữa sáng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tan-chiem-doat/2825311/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.