Cậu ta cặm cụi bước đi trên con đường cao tốc ấy, nước mắt đầm đìa, gương mặt chàng trai trẻ, dáng người gầy guộc. Cậu ta lê gót trên những phiến lá ngô đồng và đạp lên tiếng khóc thổn thức của chính mình. Còn người đi đường thì cứ vội vã lướt qua.
Luôn có những đoạn đường mà bạn vừa đi vừa khóc.
Mao Quân, bạn đại học của tôi, một ngày vào năm thứ ba, đứng dưới sân ký túc xá nữ, ngước nhìn lên ban công tầng bốn. Một quyển sổ từ trên đó rớt xuống. Cậu ta nhặt lên, đó là cuốn sổ tay cậu ta viết về cô ấy. Những nét chữ ngay ngắn, những dòng mực đỏ trang trọng, chi chít.
Trên đó viết: Em đã nghĩ rất kỹ, từ nay anh đừng đến tìm em nữa. Mao Quân vừa khóc vừa đi bộ từ Lầu Trống đến đường Bắc Kinh Đông.
Cậu lê gót trên những phiến lá ngô đồng và đạp lên tiếng khóc thổn thức của chính mình. Còn người đi đường thì cứ vội vã lướt qua.
Thành phố này đang hạ nhiệt độ, ánh mặt trời tháng Mười một mong manh, yếu ớt như trang phụ bìa ghi tên tác giả của một cuốn sách bị thời gian nhuốm vàng, mở ra đã là mùa thu, từ ban công rớt xuống, trở thành chương cuối cùng của cuốn sách.
Mao Quân giam mình suốt mấy tháng trong căn phòng thuê, từ đó cậu trở nên nóng nảy, tính khí thất thường.
Sau bốn, năm năm tốt nghiệp và đi làm, tôi mới gặp lại Mao Quân ở Bắc Kinh.
Chúng tôi hẹn nhau ở một nhà hàng, vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-the-gioi-cua-em/2932295/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.