Chương trước
Chương sau
"Hello everybody, this is Dreamer and his Royal Highness Prince Bertie the frog has commanded me to tell you the story Snow White by The b..."
"Cắt nốt bên này đi!"
"The story of Snow White is about a beautiful princess you have the most nasty horrible stepmother..."
"Cậu kia làm gì thế? Mang máy cắt qua đây!"
"...It is a wintry tale, with a chilly beauty, but still it manages to warm the heart until the final lines where the Wicked Queen meets her just deserts..."
Hàng loạt âm thanh ồn ào cắt ngang qua câu chuyện cổ tích yêu thích của Hạ Chi Thanh. Cậu đưa tay tháo tai nghe xuống, giọng đọc truyền cảm cùng âm nhạc êm tai từ từ cách ly khỏi thế giới của cậu. Hạ Chi Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, người ta đang thu hoạch đồi hoa diên vĩ gần nhà cậu. Cậu dừng lại nhìn đồi hoa diên vĩ đã bị trọc một nửa, không hiểu vì sao mùi hoa diên vĩ hôm nay lại đặc biệt thơm đến lạ thường. Đó là sự kết hợp của hoa violet, quả mâm xôi, pha chút hương vị của đất tạo nên cảm giác vừa trần tục vừa cao quý.
Một người đàn ông lớn tuổi, vẻ ngoài hiền hậu đang thu hoạch hoa trên đồi nhìn thấy Hạ Chi Thanh. Ông lớn tiếng hỏi: "Hạ Chi Thanh đi đâu đấy?"
Người đàn ông đó là chủ nhân của đồi hoa diên vĩ này vì trong tên của ông ấy cũng có một chữ "Hoa" nên Hạ Chi Thanh thường hay gọi là chú Hoa. Hồi nhỏ cậu thường hay chạy ra đồi hoa diên vĩ của chú hoa chơi, chú Hoa không có con, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ sống một mình nên mỗi lần Hạ Chi Thanh đến ông đều rất vui.
Hạ Chi Thanh tươi cười vẫy tay với chú Hoa, vì tiếng máy cắt quá ồn ào nên cậu la lên: "Đi thi ạ!"
"Hả? Thi cái gì? Bỏ đi, lên đây chơi." Chú Hoa từ trên đồi hét xuống.
"Lần này không được! Cháu thi vào cấp ba!"
Chú Hoa nghe rất rõ cuộc thi quan trọng từ trong miệng Hạ Chi Thanh, ông nói: "Kệ đi!"
Ở trên đồi hoa diên vĩ, giọng nói của chú Hoa vang vọng cả một trời khiến tất cả công nhân đang làm việc ở đó đều nghe thấy: "Nhóc thi cũng có đậu đâu, phí thời gian!"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng lại công việc trên tay, quay đầu nhìn cậu thiếu niên tóc tím đứng ở dưới đồi hoa. Mới đầu họ còn cảm thấy lời chú Hoa nói rất quá đáng, nhưng vừa liếc mắt nhìn Hạ Chi Thanh một cái, họ liền đồng ý với ông. Trên người cậu thiếu niên mặc một cái áo thun sặc sỡ in hình đầu lâu dài đến gối, lại phối cùng với một cái quần thụng làm cả người cậu lùn còn có một mẩu. Thiếu niên có một quả đầu HKT màu tím, tóc mái che hết nửa gương mặt, dưới ánh nắng mái đầu kia còn muốn tím hơn cả đồi hoa diên vĩ này,chói đến đau mắt. Nhìn lên đầu thì lại phải nhìn xuống chân, kìa, đôi giày đỏ chót đính kim sa hột lựu kia là lấy từ vũ trường của những năm nghìn chín nào vậy?
Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy ba chữ "học sinh dốt" được viết hoa, in đậm trên người Hạ Chi Thanh!
Chú Hoa thật sự không có ý gì xấu, chỉ là ông đã không còn lạ lẫm gì với thành tích học tập của Hạ Chi Thanh, mỗi khi lớp Hạ Chi họp phụ huynh, ông là người đi họp chứ ai nữa. Tuy ông thiển cận, ít chữ nhưng ông cũng phân biệt được học sinh dốt có thể cứu chữa và học sinh dốt phiên bản Hạ Chi Thanh có khác biệt lớn như thế nào.
Kỳ thi cuối kỳ năm lớp 8, tổng điểm là 900, điểm thủ khoa khối là 815, điểm học sinh áp chót là 615, điểm của Hạ Chi Thanh...à, 15 điểm! Nhìn xem? Trường hợp này còn cứu nổi không?!
"Lên đây, vào chòi chờ đi, tí nữa chú Hoa mua đồ ăn ngon cho nhóc!"
"Không đâu!" Hạ Chi Thanh la lên, cậu ngẩng đầu nhìn chú Hoa cười thật tươi, nếu như đôi mắt cậu không bị mái tóc kia che đi thì giờ phút này người ta đã có thể nhìn thấy sao băng giữa ban ngày rồi, vì đôi mắt ấy đang tràn ngập hy vọng:
"Lần này con sẽ thi vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, con nhất trở thành thủ khoa! Đến lúc đó chú Hoa nhất định phải đãi con một bữa."
Chú Hoa còn chưa kịp chọc Hạ Chi Thanh chém gió thì cậu đã vẫy tay chào tạm biệt ông rồi chạy đi mất.
Tâm trạng của Hạ Chi Thanh hiện tại rất vui vẻ, cậu chân bước chân sáo, thỉnh thoảng lại nhảy lên tựa như một đứa ngốc.
____Bíp!
Tiếng còi xe hơi bất chợt ở ngay phía sau làm Hạ Chi Thanh giật mình, cậu té xuống. Chiếc cặp sách hồi nãy cao hứng lấy ra hết tung lại ném bây giờ nằm yên vị ở giữa đường, còn chủ nhân nó thì chỉ có thể trơ mắt ngồi cạnh hố mương nhìn chiếc xe ô tô màu đen sang trọng từ từ cán ngang qua nó.
Hạ Chi Thanh cố ngăn lại câu chửi thề gào thét từ đáy lòng, cậu quay đầu nhìn bảng số của chiếc xe kia, ghi nhớ thật kĩ, lại quay đầu nhìn chiếc cặp bẹp dí trên mặt đường của mình, cuối cùng cũng không nhịn được, la lên một chữ: "Má!"
...
Địa điểm tổ chức kỳ thi tuyển sinh của trường cấp ba Seward,
Hạ Chi Thanh tới sớm, cậu không vào phòng thi liền mà dạo xung quanh sân trường một vòng. Đương nhiên là không chỉ có một mình Hạ Chi Thanh rảnh rỗi đi ngắm ngôi trường này mà ở đằng xa có rất nhiều nữ sinh đang tạo dáng chụp ảnh bên cạnh nhưng kiến trúc nổi tiếng của Seward. Seward là một trong
những trường cấp ba tốt nhất cả nước, nổi tiếng với tỉ lệ 100% học sinh tốt nghiệp và đậu đại học mình nguyện vọng, đặc biệt hơn là điểm trung bình tất cả các môn thi đại học của học sinh trường này không bao giờ dưới 80. Một ngôi trường tốt như vậy đương nhiên không phải ai cũng có thể theo học, người ta thường có câu "muốn vào Seward còn khó hơn trúng sổ xố". Nên đến đây rồi phải nhìn kĩ một chút, ai biết đậu hay không, cứ phải chụp ảnh sống ảo đã, chuyện khác tính sau.
Hạ Chi Thanh đi ngang qua khu vực để xe dành cho phụ huynh, sẽ không có việc gì cho đến khi cậu nhìn thấy chiếc Audi e-tron Black Edition, biển số xxxx,
đó là chiếc xe hồi nãy cán nát chiếc cặp của cậu. Hạ Chi Thanh vẫn còn tức, cậu đi tới tính đá lên thân xe một cái, nhưng chợt nhận ra cái xe này mà có mệnh hệ gì cậu bán thận cũng đền không nổi. Hạ Chi Thanh quay đầu nhìn cái camera chĩa thẳng vào chỗ để xe, cậu suy nghĩ gì đó rồi huýt sao đi ra chỗ khác. Lát sau quay lại, Hạ Chi Thanh mang theo một cái áo khoác màu xám, cậu lộn ngược mặt trong màu đỏ của áo lại rồi mặc vào, dùng mũ liền của áo che đi mái tóc màu tím nổi bật, kéo cái quần thụng quê mùa của mình lên sát nách. Xong xuôi, cậu né tránh camera, tìm một góc quay chết sau đó lôi từ trong cặp ra một sấp giấy note.
Hạ Chi Thanh ghi ghi vẽ vẽ gì đó lên giấy note rồi dán nó ở khắp nơi trên thân chiếc xe hơi đắt tiền.
Hạ Chi Thanh đứng chống nạnh nhìn lại tác phẩm của mình lần cuối, mặt hất lên trời vô cùng hài lòng. Trước khi rời khỏi cậu đạp mạnh vào cánh cửa một cái, coi như đại công cáo thành, lòng cậu tràn đầy mĩ mãn đi trả cái áo khoác vừa mượn rồi chạy như bay đến phòng thi.
Trước khi bước vào phòng thi, cậu nhìn thấy tin nhắn của Nguyên Thần gửi đến, hắn hỏi cậu: "Tới chưa?" Hạ Chi Thanh chưa kịp trả lời thì điện thoại đã bị giám thị thu mất.
Hạ Chi Thanh vừa bước vào phòng thi lập tức không khí trở nên lạnh ngắt như tờ. Vốn dĩ phòng thi đã im lặng trước đó rồi, nhưng trước khi Hạ Chi Thanh bước vào mọi người im lặng bởi vì bận ôn tập trước khi thi, còn sau khi Hạ Chi Thanh bước vào. Họ im lặng sửng sốt nghĩ xem cái tên dân chơi quê mùa này tới ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố làm cái gì?
Ở trong cái bộ dạng này Hạ Chi Thanh đã sớm quen với ánh mắt của bọn họ, cậu tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Chỉ còn 15 phút nữa là kỳ thi bắt đầu, giám thị coi thi phát giấy thi xuống trước.
"Các em nhớ ghi đầy đủ thông tin lên giấy làm bài và giấy nháp của mình trước, 15 phút nữa phát đề."
Hạ Chi Thanh mở cặp ra lấy bút, cậu thầm "đậu má" trong lòng một tiếng. Bút của cậu bị chiếc xe kia cán gẫy hết rồi!
Ngu ngốc hơn nữa, là cây bút cuối cùng còn lành lặng đã bị cậu lôi ra vẽ bậy lên giấy note sau đó quăng cạnh chiếc xe kia luôn rồi.
Hạ Chi Thanh loay hoay một hồi, cuối cùng cậu rướn người lên gọi bạn học ngồi phía trước.
Bạn học ngồi phía trước nghe thấy có người gọi mình thì quay xuống, nhìn thấy gương mặt bị che một nửa bởi quả đầu tím và nụ cười sượng trân của Hạ Chi Thanh, cậu ta lặp tức quay lên.
Hạ Chi Thanh: "..."
Này bạn ơi...
Ủa bạn ơi?
Hạ Chi Thanh gọi bạn học bên trái rồi lại gọi bạn học bên phải, phản ứng cũng y hệt bạn học ngồi trước.
Hạ Chi Thanh đặt hết hy vọng vào bạn học ngồi đằng sau, nhưng khi cậu quay đầu lại thì bàn sau trống rỗng không có ai hết. Lúc cậu đang tính nói với thầy giám thị bỗng ở ngoài cửa phòng thi có một thiếu niên bước vào.
Giống với lúc nãy khi Hạ Chi Thanh bước vào, cả phòng thi cũng ngẩng đầu lên nhìn chẳm chằm thiếu niên kia. Chỉ có điều ánh mắt không giống nhau, ánh mắt mà bọn họ dành cho Hạ Chi Thanh là ánh mắt nhìn một con khỉ vừa chạy ra từ một sở thú nào đó, còn ánh mắt mà bọn họ dành cho thiếu niên anh tuấn kia chính là sùng bái, ngưỡng mộ, khó tin, ngại ngùng, giống như được gặp một minh tinh rất nổi tiếng nhưng lại không dám tiến tới nói chuyện, xin chữ ký, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Thầy giám thị nhìn thiếu niên vừa tới, vẻ mặt của ông ta có chút niềm nở: "Em tên gì? Đọc số báo danh cho tôi."
Thiếu niên hình như đang cầm vật gì trong tay, hắn nhìn xuống dưới lớp một vòng, tất cả bạn học bị ánh mắt của hắn quét qua đều lạnh cả sóng lưng. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một cái đầu tím.
"Số báo danh 2054, Dương Trúc."
Dương Trúc thờ ơ trả lời, giọng nói của hắn rất thấp, nghe vào giống như có ai vừa chọc hắn giận vậy.
"Ê, lỗ tai tui mang thai rồi." Một nữ sinh quay sang nói với một nữ sinh khác: "Tui muốn cưới cậu ấy, tui muốn cậu ấy chịu trách nhiệm với tui."
"Đừng có mơ, tí nữa thi xong cậu ấy còn phải dẫn tui đi thử váy cưới. Không tới phiên cậu đâu."
Cả một phòng thi vừa nghe Dương Trúc giới thiệu xong thì nhốn nháo hết lên.
"Cậu ta là người được huy chương vàng cuộc thi Olympic vật lý năm ngoái phải không?"
"Phải! Nếu cậu ta muốn, nhất định sẽ được tuyển thẳng nhưng cậu ta lại cố tình đến đây giành cái chức thủ khoa với tôi." Một học sinh nam mếu máo nói
"Ông không cần phải tiếc đâu, nếu không có Dương Trúc thì phòng bên cạnh cũng còn Nguyên Thần. Chức thủ khoa căn bản không đến lượt ông tranh."
"Nhưng mà, mẹ ơi, cậu ta đẹp trai thật đấy! Năm ngoái tui xem ảnh đã thấy đẹp trai rồi, gặp ngoài đời không những đẹp trai lại còn cao nữa. Tui yêu rồi..."
Hạ Chi Thanh nhìn Dương Trúc, cậu biết hắn. Cuộc thi Olympic vật lý năm ngoái Nguyên Thần, bạn thân của cậu cũng có tham gia. Dương Trúc và Nguyên Thần ở chung một đội tuyển, hơn nữa hai người còn cùng đạt huy chương vàng, ảnh chụp chung của Dương Trúc và Nguyên Thần được truyền thông, báo chí chụp lại rất nhiều, mỗi khi Hạ Chi Thanh đọc mấy bài báo viết về thành tích của Nguyên Thần cũng nhìn thấy ảnh chụp của Dương Trúc.
Giám thị chỉ chỗ ngồi cho Dương Trúc, nếu như một học sinh bình thường đến trễ có lẽ ông ta sẽ nói này nói nọ gây khó dễ hoặc thậm chí là dùng quy củ của Seward đuổi người ta đi về luôn. Nhưng có lẽ vì đây là Dương Trúc nên thái độ của ông ta vô cùng hòa nhã.
Dương Trúc ngồi ở phía sau Hạ Chi Thanh, ngay bàn cuối cùng của dãy ba. Hắn từ từ bước xuống. Hạ Chi Thanh không để ý đến hắn nữa, cậu muốn hỏi mượn giám thị một cây bút, nhưng khi Dương Trúc đi tới bàn của cậu, hắn dừng lại, chậm rãi đặt lên bàn cậu một cây bút mực đen.
Hạ Chi Thanh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Dương Trúc, cậu nhìn thấy xương hàm sắc bén của hắn, chiếc mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm cùng ý cười lạnh nhạt trên mặt hắn.
"Bút của cậu?" Dương Trúc hỏi.
Hạ Chi Thanh nhìn xuống cây bút mà Dương Trúc vừa đặt lên bàn cậu, nó giống hệt như cây bút cậu dùng để vẽ lên giấy note. Cậu vô thức "ừ" một tiếng.
Dương Trúc cũng "ừ" một tiếng, rồi đi xuống chỗ ngồi.
Hạ Chi Thanh vẫn chưa loading được, cậu quay xuống nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Khóe môi Dương Trúc cong lên, rõ ràng là hắn đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cực độ, hắn đè thấp âm lượng, chẳng biết có ý tứ gì, nói: "Cậu dùng cho tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.