Ban đầu Mạnh Đồ Nam và học sinh chuyển trường cũng không liên quan gì tới nhau.
Bởi vì anh hiếu động lại nói nhiều, chủ nhiệm lớp sợ Mạnh Đồ Nam làm ảnh hưởng đến những người khác nên đã kê một chiếc bàn ở trước lớp, để lưng dựa nghiêng vào tường, cách hàng đầu tiên một khoảng, đó là một vị trí "khá là đặc biệt", tất cả chỉ để phục vụ cho việc thầy cô theo dõi nhất cử nhất động của anh.
Lớp 89 là ban xã hội, nam sinh học trong đây không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có sáu, bảy mống. Lộ Diên cũng được xem như cao nên được xếp ngồi ở cuối lớp, ngồi thành hàng chéo với Mạnh Đồ Nam, xa cả vạn dặm nên cũng ít có cơ hội nói chuyện.
Theo những gì Mạnh Đồ Nam lén quan sát, Lộ Diên này không hề giống với mấy thằng hay chơi với anh. Mỗi khi tạt ngang qua đó trong giờ giải lao, Mạnh Đồ Nam có trộm nhìn sang nhưng chỉ toàn thấy Lộ Diên đang đọc sách.
Đó là cảm giác mà bạn không thể nói rõ... Là kiểu cảm giác như người này không giống như bao người khác, loại người mà bạn sẽ không thể quấy rầy đến.
Ngay từ mấy ngày đầu, hai người họ cơ bản chưa từng nói chuyện qua.
Còn quen với đồng hồ sinh học rối loạn của những ngày nghỉ, từ khi tựu trường đến giờ, Mạnh Đồ Nam luôn cảm thấy mình thiếu ngủ. Nhất là vào buổi chiều là mắt anh bắt đầu lim dim, gục đầu xuống là có thể chén giấc cả chiều, ngay cả tiếng chuông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-chi-tuyen-bac/2425325/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.