Người Thẩm phủ sắp đem cả thành lật tung lên, vẫn không tìm được người.
Ninh Giang lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Triệt đứng ngồi không yên.
Lúc này Thẩm Triệt mới ý thức được, hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc Tiêu Thanh Ngạn thích đi đâu, muốn có một cuộc sống như thế nào.
“Hắn có bằng hữu không? Hoặc là…”
Thẩm Triệt ngơ ngác.
Hắn không có bằng hữu, không có người thân.
Trong khoảng thời gian ở chung này, ngay cả hy vọng sinh tồn hắn cũng không có.
Cho đến khi Ninh Giang nhận được bồ câu đưa tin mới có thể chuyển biến tốt.
Xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy là chữ viết của Lục Quân: “Tiêu đại ca đang ở Dược Vương cốc.”
Tôn Hiệp nhìn thấy Thẩm Triệt phong trần mệt mỏi vọt vào trong cốc, liền sợ hết hồn. Chợt hiểu rõ bên cạnh có nội gián, tàn nhẫn mà trừng Lục Quân một cái.
“Tiền bối, có phải A Ngạn đang ở đây không?”
“Không có.” Tôn Hiệp liếc xéo hắn, trả lời không chút do dự.
“Sư phụ…”
“Ngươi câm miệng. Để xem ta dạy dỗ hai tên đồ đệ khốn khiếp này ra sao.” Tôn Hiệp lườm một cái, liền nghiêng đầu quan sát Thẩm Triệt một chút, “Ngươi đến tìm chết sao?”
Thẩm Triệt ngẩn người, không biết đáp lại như thế nào. Tôn Hiệp lại nói: “Ngươi muốn tới thay máu?”
“Quả nhiên hắn ở đây?” Thẩm Triệt vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/2918727/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.